Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Cận Tử Kỳ ngẩng đầu lên, không biết Tần Viễn đã đứng trên lầu từ lúc nào, trong tay còn cầm một khẩu súng.

“May là vẫn đến kịp…”

Tống Kỳ Diễn và Lương Nhất Thần cũng thấy Tần Viễn từ trên lầu đi xuống. Tần Viễn cười, bước chân hơi lảo đảo, rồi đột nhiên tựa người vào thành lan can. Lúc này, mấy người họ đều phát hiện, tay áo sơ mi phải của anh ấy dần bị nhuốm máu… Lúc nãy cây súng không bắn trúng Tống Kỳ Diễn là bởi vì Tần Viễn đã đỡ thay hắn. Ba người họ phản ứng giống nhau.

“Bắn trúng cánh tay rồi à?” Tống Kỳ Diễn lặng lẽ đi đến bên cạnh Tần Viễn.

Tần Viễn gật đầu, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh ướt trán, phía bên tay cầm súng cũng bắt đầu run lên. Cận Tử Kỳ nhớ ra trong túi xách của mình có một cái khăn choàng. Cô vội lấy ra và chạy tới chỗ Tần Viễn để giúp anh ta băng bó.

“Đừng quan tâm tôi, lo mà tìm lối thoát đi!” Tần Viễn cắn chặt răng chịu đựng.

“Tình hình bên ngoài thế nào rồi?” Lương Nhất Thần vừa lo vơ vét số vũ khí trên người tên truy sát, vừa hỏi Tần Viễn.

“Người của bọn chúng rất đông. Lúc tôi đi tìm người giúp, có nghe ngóng được là khi bọn họ đến sòng bạc bàn việc, rất nhiều người thương vong nên không dám xen vào chuyện này nữa, chỉ dám bán cho tôi khẩu súng này thôi.”

“Cho nên ý của anh là, chúng ta hiện giờ giống như cá trong chậu?” Lương Nhất Thần hoảng hốt.

“Đại khái là như vậy, có thể thoát được khỏi đây hay không mới quan trọng.”

“Anh không nên vào.” Thấy Tần Viễn vì vết thương mà run bần bật, Cận Tử Kỳ áy náy.

Lúc này, cô gần như đã hiểu rõ sự việc, chắc là có người giả dạng thành Tống Kỳ Diễn, tìm cách dẫn cô tới đây. Một mặt là để lừa Tống Kỳ Diễn xuất hiện, mặt khác có lẽ là vì muốn giam cô ở Berlin. Nghĩ đến lần trước bị bắt cóc trong rừng, cộng thêm sự cứu giúp lần này, cô càng cảm thấy áy náy với Tần Viễn hơn.

“Anh đã nói là sẽ giúp em rồi mà.” Tần Viễn lấy tay bịt vết thương, thở một cách nặng nề. Anh nhìn Cận Tử Kỳ.

Ngay sau đó, Cận Tử Kỳ bị kéo vào trong một vòng tay ấm áp.

“Lần này xem như tôi nợ anh.” Tống Kỳ Diễn nhìn Tần Viễn.

“Người tôi muốn cứu chỉ có một.” Tần Viễn nhếch môi, nở nụ cười yếu ớt.


“Tình địch mấy người muốn gây chiến thì đợi thoát khỏi đây hãy nói có được không?” Lương Nhất Thần ở bên cạnh chen ngang.

Cận Tử Kỳ như bức tường vô hình ngăn cách Tống Kỳ Diễn và Tần Viễn.

“Nhất Thần nói rất đúng, sự việc cấp bách, chúng ta nên tìm chỗ trốn mấy tên truy sát trước rồi sau đó hãy đi tìm lối thoát.”

Cận Tử Kỳ, Tống Kỳ Diễn và cả Tần Viễn đều bị thương một bên cánh tay, thuộc diện “chiến sĩ tàn tật” không thể chiến đấu. Nếu như lúc này họ xung đột với mấy tên hung bạo kia thì nói không chừng sẽ trở thành một đống tàn tro trong phút chốc.

“Lúc nãy, tôi từ chỗ thẩm mĩ viện đi xuống, tạm thời ở chỗ đó vẫn chưa bị giải tán, chắc có thể trà trộn vào những người khách kia để thoát ra ngoài. Nếu không thoát được thì chúng ta cũng có thể kéo dài được một khoảng thời gian.”

Có điều, lúc họ từ hành lang đi ra thì phát hiện ra có một đám truy sát đang đứng ở xa canh gác.

“Tránh ra, tránh ra! Chúng tôi cần tìm người, tất cả giải tán!”

Rất nhiều người khách không kịp thay quần áo, chỉ mặc áo tắm và đi chân trần, hoảng sợ bỏ chạy ra khỏi phòng.

“Các người muốn làm gì? Chỗ chúng tôi là kinh doanh hợp pháp đó…”

Người quản lí thẩm mĩ viện tức giận, mới vừa lên tiếng thì bị tát cho một cái ngã vào tường bất tỉnh.

“Á!”

Trên hành lang đều là những khách hàng và nhân viên đang bỏ chạy thục mạng, nếu như lúc này bốn người họ đi ra ngoài thì sẽ bị tóm ngay…Có thể đi ngược trở lại…bốn người họ quay lại phía sau, loáng thoáng nghe được tiếng bước chân đuổi theo.

“Bây giờ phải làm sao? Xông ra ngoài đánh một trận hay là tìm đường khác?”

Lương Nhất Thần nắm chặt khẩu súng trong tay, mắt nhìn chằm chằm những tên truy sát man rợ ở phía xa.

“Bây giờ không thể ra ngoài.”


“Đi ra ngoài lúc này chẳng khác nào tự tìm đường chết.”

Tống Kỳ Diễn và Tần Viễn gần như có cùng suy nghĩ, vừa dứt lời thì quay qua liếc nhau, im lặng. Cận Tử Kỳ bỗng giật mình, nhìn qua vách tường ở bên cạnh, chằm chằm không rời mắt.

“Sao thế?” Tống Kỳ Diễn nhanh chóng phát hiện ra Cận Tử Kỳ có chút bất thường.

“Ở chỗ ba người.”

Cận Tử Kỳ đi qua, chỉ vào khe hở có hình dạng của một cánh cửa trên tường. Cô chầm chậm vuốt theo đường viền đó, ánh mắt bỗng lộ rõ vẻ vui mừng. Cô tựa người lên bức tường, bức tường quả thật đã mở ra! Ba người đàn ông nhìn nhau, không ngờ bên trong cầu thang này lại có huyền cơ. Đây rõ ràng là một căn phòng chứa đồ linh tinh của thẩm mĩ viện. Có thể là vì muốn tiết kiệm không gian hoặc vì không muốn ảnh hưởng đến vẻ mĩ quan nên một cánh cửa bí mật mới được thiết lập như thế này bên trong cầu thang.

“Đừng lo, mau vào trong đi!”

Tiếng động bên ngoài càng lúc càng nhỏ dần. Chắc là, đám truy sát kia đã phong toả xung quanh tầng này. Tiếng bước chân ở tầng dưới cũng càng lúc càng gần.

Không gian bên trong phòng rất hẹp, cố gắng lắm mới nhét được bốn người. Có thể là vì quanh năm không được quét dọn thường xuyên nên căn phòng mới có mùi kinh khủng như thế này. Trên trần còn có mấy con nhện đang giăng chi chít, nhưng lúc này, chẳng ai có tâm trạng để ý tới những thứ đó.

Cận Tử Kỳ ngửi thấy mùi máu. Tiếng hơi thở bên tai cô cũng càng lúc càng nặng nề. Cô quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt khó coi của Tần Viễn.

“Tần Viễn, vết thương của anh…”

Cận Tử Kỳ cúi xuống. Nhờ ánh mặt trời xuyên qua từ cửa sổ, cô nhìn thấy được tay áo bị máu nhuốm đỏ của Tần Viễn. Cô cầu xin Tống Kỳ Diễn giúp đỡ.

“Nếu cứ tiếp tục như vậy thì vết thương sẽ bị sưng lên đó.”

Thời tiết lúc này không phải mùa đông, hơn nữa cũng không biết lúc nào thì bọn truy sát kia mới đi, nếu cứ để như vậy sẽ rất dễ bị nhiễm trùng. Tống Kỳ Diễn đi qua tháo cái khăn quấn trên tay Tần Viễn, tiện tay xé toạc tay áo ra. Dưới khe sáng lờ mờ, cánh tay bê bết máu của Tần Viễn khiến ba người họ ớn lạnh.

Sắc mặt Tống Kỳ Diễn ngưng đọng, hắn nhìn chằm chằm vết thương của Tần Viễn một hồi lâu.

“Viên đạn phải được lấy ra.”


Bên ngoài cầu thang loáng thoáng vang lên tiếng lộn xộn của bước chân và tiếng nói chuyện. Bên trong phòng, bốn người họ đang cắn chặt răng không dám cử động. Tiếng bước chân bên ngoài hành lang càng lúc càng gần, cuối cùng thì dừng lại.

“Sao lại không có được chứ? Bọn chúng không thể trốn thoát được, tất cả lối ra đều bị chúng ta canh gác nghiêm ngặt rồi mà!”

“Chắc vẫn còn trốn ở tầng này, mọi người tìm kĩ lần nữa, nhất định phải bắt cho được bọn chúng!”

Tên đó dùng tiếng Đức nói chuyện, giọng điệu vô cùng hống hách và tự kiêu.

Cận Tử Kỳ tim đập thình thịch, tay bỗng dưng bị nắm chặt. Cô ngước lên nhìn, bắt gặp ánh mắt của Tống Kỳ Diễn. Gương mặt anh không hề có một chút biểu cảm, nhưng đôi mắt lại đặc biệt long lanh. Một cảm giác yên tâm dần dần lan toả đến tim cô, tứ chi cô, mạch máu cô. Cận Tử Kỳ mỉm cười với Tống Kỳ Diễn. Tống Kỳ Diễn cũng khẽ nở một nụ cười, nắm chặt lấy tay cô.

“Đây không phải nơi có thể nán lại được lâu, nói không chừng lát nữa bọn chúng hỏi thăm người ở thẫm mĩ viện xong là sẽ tìm thấy chúng ta đó!” Lương Nhất Thần nhanh chóng phân tích cho mọi người hiểu rõ tình hình.

Cho dù những người ở thẩm mĩ viện không nói đi nữa, thì họ có thể trốn ở một nơi chật hẹp như thế này tới khi nào? Đến lúc đó, dù không bị bắt thì cũng sẽ chết đói vì đợi ở đây thôi.

“Các người nói thử xem ở đây có cơ quan bí mật không?” Lương Nhất Thần gõ quanh bốn vách tường, dán tai vào nghe ngóng.

Ba người còn lại ngồi bất động, trợn mắt nhìn anh ta, đã lúc nào rồi mà còn tâm trạng đùa giỡn.

Cơ quan bí mật… Cận Tử Kỳ giật mình. Dường như ngộ ra điều gì đó, cô ngước lên nhìn trên trần nhà.

“Cái gì vậy?” Lương Nhất Thần tò mò nhìn theo.

“Ống thông gió… Chúng ta có thể trốn chỗ ống thông gió.” Cận Tử Kỳ phấn khởi nói.

“Hả? Cô đang nói gì vậy chứ?” Ba người đàn ông ngây người.

Cận Tử Kỳ nói càng lúc càng gấp, dù giọng rất nhỏ nhưng vẫn có thể nghe thấy sự hưng phấn trong lời nói của cô. Lúc đầu ba người họ nghĩ rằng cô nói đùa, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô nên họ cũng bắt đầu tập trung suy nghĩ… Dù gì trốn ở đây cũng giống như đợi chết, chi bằng “coi ngựa chết như một liều thuốc ngựa sống” (ánh sáng cuối đường hầm), không chừng có thể trốn được.

Những tên truy sát kia nhất thời sẽ không thể nào nghĩ đến việc chúng ta dùng cách này để trốn thoát. Hơn nữa, ống thống gió thông ra bốn phía, đến lúc đó chỉ cần phán đoán đúng hướng thì có thể sẽ trốn thoát được!

Ba người đàn ông nhìn nhau. Lương Nhất Thần đứng dậy và trèo lên tủ, sau đó từ trong túi quần móc ra một con dao Swiss Army. Lương Nhất Thần dùng cây vít trên dao, từ từ vặn con ốc trên ống thông gió.

“Thế nào, có thể tháo ra không?”

Dù tay phải của Tống Kỳ Diễn đang bị thương nhưng vẫn mạnh hơn Tần Viễn nhiều, thao tác cũng nhanh nhẹn, có thể giúp Lương Nhất Thần một tay.


Cận Tử Kỳ vừa chú ý tới tình trạng vết thương của Tần Viễn, vừa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài phòng.

“A! Tháo được rồi!”

Lương Nhất Thần thở hổn hển, vạt áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi dính chặt trên lưng anh ta.

“Ống thông gió này khá lớn, chúng ta cũng không quá cỡ, trốn trong đây chắc không thành vấn đề!” Anh ta gỡ cửa đậy ống thông gió xuống, phủi phủi bụi rồi đưa đầu vào kiểm tra, vui vẻ quay đầu lại.

Bên ngoài, bỗng vang lên một loạt tiếng bước chân. Lúc nãy, Tống Kỳ Diễn và Lương Nhất Thần đã di chuyển rất nhiều vật nặng chặn ở cửa ra vào rồi. Những tên truy sát kia muốn tìm ra cánh cửa bí mật này e là sẽ rất khó, trừ khi có nhân viên chỉ điểm.

“Tất cả leo lên đây đi, phải tranh thủ thời gian, bọn chúng sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra chỗ này thôi.”

Tống Kỳ Diễn chưa kịp nói dứt câu thì phát hiện bên ngoài có kẻ đang lần mò trên bề mặt vách tường để thăm dò.

Cả bốn người họ mặt biến sắc, không dám bỏ lỡ thời gian thêm nữa.

“Để anh kéo em lên trước.”

Tống Kỳ Diễn nắm lấy cánh tay của Cận Tử Kỳ kéo lên. Cận Tử Kỳ biết rõ lúc này không thể khiêm nhường được nữa nên nhanh chóng trèo lên tủ. Nhờ sự giúp đỡ của Tống Kỳ Diễn và Lương Nhất Thần, cô thuận lợi chui vào được ống thông gió. Có điều, mùi bên trong khó ngửi đến mức suýt làm cho cô chết sặc. Cô vội bịt mũi lại, ngăn không cho tiếng ho sặc phát ra.

Sau đó, Tần Viễn cũng được Tống Kỳ Diễn và Lương Nhất Thần kéo lên. Cận Tử Kỳ ở bên trong ống cũng giúp một tay. Sau Tần Viễn, Tống Kỳ Diễn và Lương Nhất Thần cũng lần lượt trèo lên.

Tống Kỳ Diễn trèo lên trước, Lương Nhất Thần chuyền tấm chắn đậy ống thông gió rồi trèo lên sau. Đợi lên cả rồi, anh lấy tấm chắn đậy lại, sau đó lấy mấy sợi dây tìm được bên dưới buộc cố định lại. Chỉ cần không kiểm tra kĩ thì sẽ không phát hiện ra tấm chắn này đã từng bị gỡ xuống.

“Đại ca, ở đây có khe hở!” Bên ngoài phòng chứa đồ vang lên tiếng của đám truy sát.

“Mau trèo lên đi.” Tống Kỳ Diễn ướt đẫm mồ hôi, nén giọng ra lệnh.

Lương Nhất Thần là người có đủ sức chiến đấ

Tống Kỳ Diễn nói với Cận Tử Kỳ xong liền quay người lại dìu Tần Viễn: “Có thể chịu đựng nổi không?”

“Chưa chết được đâu, đi thôi.” Môi Tần Viễn tái nhợt nhưng anh vẫn cười như không hề có chuyện gì.u nhất trong bốn người. Anh ta chủ động cầm súng bò tới trước mặt ba người còn lại.

“Em đi cùng Nhất Thần đi, anh sẽ dẫn Tần Viễn theo sau.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui