Editor: Tâm Thường Lạc
"Nếu như không phải là vì cứu tôi, anh ấy cũng sẽ không một mình lên núi, không có tôi liên lụy, anh ấy cũng sẽ không trúng đạn, bây giờ chỉ còn một mình ở lại nơi đó."
Cô cũng nhịn không được nữa, rơi nước mắt lã chã, sợ hãi và áy náy giày vò đến mức cô không thở nổi.
Nhưng trong lòng Tần Viễn đã biết đại khái, cảnh sát tìm Tống Kỳ Diễn muốn cái gì, thứ có thể muốn, đơn giản là thời điểm Tống Chi Nhậm tại vị, Tống thị đã từng có một vài hoạt động không thể để mọi người nhìn thấy, hôm nay Tống thị thay đổi người nắm quyền, Tống Kỳ Diễn đối với Tống thị lại chỉnh đốn một phen, đám lão già cùng Tống Chi Nhậm hợp tác liền luống cuống, lúc này mới chó cùng rứt giậu rồi!
Mà vật có thể làm cho đám lão già kia liều mạng muốn cướp đoạt thế này, đơn giản là chứng cứ chuyện bọn họ làm ăn phi pháp, hơn nữa, chứng cớ này còn có ảnh hưởng không nhỏ, sợ rằng có thể muốn cái mạng già của bọn họ.
Tần Viễn nghĩ càng về sau, trái tim cũng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Cận Tử Kỳ yên tĩnh một hồi, ngẩng đầu nhìn anh, khóe mắt còn đọng lại nước mắt lem luốc, nhưng ánh mắt vô cùng kiên định: "Tần Viễn, chuyện này vốn là không liên quan gì với anh, bây giờ anh xuống núi, tôi tin bằng thân thủ của anh an toàn thoát thân không là vấn đề..."
"Anh đi rồi, vậy một mình em muốn làm gì?"
Tần Viễn nén giận để không chửi tục, kéo tay của cô lại: "Em cho rằng em quay lại thì có thể cứu được cậu ta? Với thân phận địa vị giờ này ngày này của cậu ta, cộng thêm cậu ấy là người Hoa quốc tịch Úc, đám người kia muốn giết chết cậu ta còn phải cân nhắc lại, còn nếu như em đi, sẽ chỉ để đám cướp bắt em buộc cậu ấy phải ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ!"
"Đúng vậy, lý trí mách bảo tôi, hiện tại hẳn là lập tức cùng anh rời đi, như vậy, con của chúng tôi được bảo vệ, tôi cũng được an toàn, nhưng tôi làm không được, Cận Tử Kỳ tôi cũng là người bình thường, vừa nghĩ tới tình huống bây giờ anh ấy có thể gặp phải, tôi liền muốn chạy về bên cạnh anh ấy, dù cho không thể cứu anh ấy, nhưng cùng anh ấy chịu đựng những thống khổ kia cũng được!"
"Anh nói những tên cướp kia sẽ không gây tổn hại đến tính mạng của anh ấy, anh ấy cũng nói anh ấy sẽ an toàn trở về tới để chăm sóc cho tôi và con, nhưng, tôi không đánh cuộc được, cũng đợi không được, tôi muốn ở bên cạnh anh ấy mỗi một phút mỗi một giây!"
Tần Viễn nhìn cô, trong lòng chua xót, "Em cứ thương cậu ta như vậy, biết rõ bọn chúng có thể sẽ không thương tiếc gì tính mạng của em, biết rõ đó là đầm rồng hang hổ, em cũng muốn đi sao?"
Cận Tử Kỳ nhìn lại anh, trên khuôn mặt trắng bệch không chút sức sống, đôi con ngươi mờ mịt hiện lên một tầng sương mù hơi mỏng, có một loại lấp lánh động lòng người, Tần Viễn có thể thấy bóng dáng ảm đạm của mình từ trong đôi mắt cô.
Cận Tử Kỳ hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nói: "Tần Viễn, có lẽ anh không thể hiểu nổi hành vi của tôi, sẽ cảm thấy tôi ngu xuẩn tới cực điểm. Anh ấy đối với tôi mà nói, so với bản thân mình thậm chí đứa bé còn quan trọng hơn, anh có thể nói tôi là một người mẹ ích kỷ, không quan tâm lo lắng đến an toàn của đứa bé trong bụng, nhưng tôi tin rằng, tôi sẽ không hối hận với quyết định của mình."
Trong lòng Tần Viễn chua xót, "Đáng giá không? Sơ ý một chút, em và đứa nhỏ đều sẽ mất mạng, em cũng thấy đấy, bọn chúng có súng, khi bọn chúng phát hiện em biết bí mật sẽ không bỏ qua cho em.”
Cận Tử Kỳ nhẹ nhàng cười, "Rất đáng giá.”
Nói xong, cô liền vượt qua Tần Viễn đi trở lại.
Tần Viễn đứng ở chỗ cũ, lẳng lặng nhìn cô bước đi hơi có vẻ vụng về, sau đó đuổi theo.
Cận Tử Kỳ giật mình mà nhìn Tần Viễn đi ở bên mình, "Sao anh không đi?"
Mặt Tần Viễn không cảm xúc chỉ chú ý đến tình hình chung quanh, trả lời: "Em nói anh không hiểu hành vi của em, Cận Tử Kỳ, thật ra là chính em không dám nghĩ đến điều đó. Nếu như anh thật sự không hiểu, tại sao rõ ràng anh đã sắp xuống núi còn muốn quay trở lại đây, nếu như không phải em..."
"Đủ rồi, Tần Viễn!" Cận Tử Kỳ ngăn anh lại, "Hiện tại tôi chỉ cần Kỳ Diễn bình an."
Tần Viễn nở nụ cười chua xót: "Anh biết, bây giờ ở trong lòng em chỉ có mỗi cậu ta."
Ánh mắt của Cận Tử Kỳ lóe lên, không nhìn đến sự thâm tình và vẻ không muốn xa rời trong mắt anh, bước đi nhanh hơn.
——— ———————
Mà bên kia, Tống Kỳ Diễn đã rơi vào trong tay đám cướp áo đen kia rồi.
"Chủ tịch Tống, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, vừa rồi ở ngay mặt vợ anh thì khó mà nói lắm, hiện giờ trong này cũng không có người ngoài, tôi nói, anh có cần thiết phải đối đầu va chạm khiến mình sứt đầu mẻ trán đến như vậy không?"
Giọng điệu của gã cướp cầm đầu cố gắng hết mức mềm xuống, nhìn Tống Kỳ Diễn ngồi bệt dưới đất ôm lấy bờ vai không ngừng chảy máu.
"Chủ tịch Tống, đối nhân xử thế không thể vong ân phụ nghĩa, Tống thị có thể có hôm nay, anh dám nói không có một phần công lao của nhóm người chúng tôi không? Tống lão năm đó ký kết hiệp nghị với chúng tôi, đến thế hệ này của anh, chẳng lẽ phải phá hủy như vậy?"
Tống Kỳ Diễn cười khẽ ra tiếng: "Khiến phó cục Chu hạ giọng xuống để thuyết phục tôi như vậy, ngược lại đã uất ức cho phó cục Chu, nhưng, có qua lại với các người là ông già nhà tôi, món nợ này cũng không thể tính lên trên đầu tôi."
Gã cướp cầm đầu cũng chính là phó cục Chứ thấy Tống Kỳ Diễn nhận ra thân phận của mình, cũng không giận, ngược lại thản nhiên mà nói tiếp: "Nhưng có điểm không thay đổi, đó là các người đều phụ trách quản lý Tống thị, Tống thị dính líu đến giao dịch chợ đen cùng với buôn lậu, chẳng lẽ chủ tịch như cậu còn muốn bình an vô sự mà thoát thân sao?"
"Nếu như tôi thật sự dính dáng trong đó, hôm nay các người sẽ chó cùng rứt giậu, ép đến chỗ này sao?"
Hiển nhiên Tống Kỳ Diễn không bị bọn họ lừa, khóe môi cong lên mang giọng điệu mỉa mai lại chọc giận phó cục Chu.
Gã hừ lạnh một tiếng, cũng không còn khách khí như vậy nữa, "Cậu cho rằng tôi không biết sao? Cậu vừa lên, đã cho người âm thầm tiêu hủy đi chứng cứ của những hoạt động mấy năm trở lại đây của Tống thị, cậu cho rằng như vậy, là có thể hoàn toàn thoát khỏi ra ngoài sao?"
Phó cục Chu nói xong vỗ vỗ gò má của Tống Kỳ Diễn, "Mời Phật thì dễ dàng đưa Phật thì khó, thằng nhóc, cậu còn non lắm!"
Tống Kỳ Diễn ha ha cười hai tiếng: "Chẳng lẽ ông chưa từng nghe qua, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát?"
Hiển nhiên phó cục Chu bị tức không nhẹ, cứng mềm gã đều bày, thế nhưng đây chính là một loại người dầu muối không vào!
Khuôn mặt gã rất dữ tợn, súng trong tay chỉa vào đầu của Tống Kỳ Diễn, cố nén tức giận, Tống Kỳ Diễn bình tĩnh mà nhìn gã, nhếch môi: "Có bản lĩnh ông nổ súng đi, hôm nay chúng ta cũng coi như là đồng quy vu tận."
Phó cục Chu tức giận vung một đấm vào gò má Tống Kỳ Diễn, Tống Kỳ Diễn bởi vì bị thương ở vai, căn bản trốn không thoát, rên rỉ ra tiếng, khóe môi rách da, trong miệng cũng là một tràng mùi máu tanh như sắt gỉ.
"Chủ tịch Tống, thật ra tôi cũng không phải là người thô lỗ, nhưng cậu nhất định phải ép tôi làm vài chuyện khiến cho tôi mất hứng, để tôi phải nhiều lần phá đi nguyên tắc của mình, chuyện này cũng không hay!"
Lời nói của phó cục Chu thì nhã nhặn, nhưng súng lục của gã lại chống lên vai phải của Tống Kỳ Diễn, hơi dùng sức, lập tức máu tươi từ xương bả vai của hắn chảy xuống liên tục không ngừng, sắc mặt Tống Kỳ Diễn trong nháy mắt tái nhợt, nhưng không hề lên tiếng.
"Tôi phải đảm bảo vợ nhà tôi có thể an toàn về đến nhà."
Một hồi lâu, Tống Kỳ Diễn mới từ giữa răng môi bật ra một câu, mang theo ẩn nhẫn đau đớn.
Phó cục Chu đứng lên, từ trên cao cúi nhìn xuống Tống Kỳ Diễn ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo: "Chủ tịch Tống, nếu cậu không chịu tiếp tục hợp tác với chúng tôi, vậy tôi cũng không miễn cưỡng cậu. Nhưng món đồ kia, cậu phải ngoan ngoãn giao ra đây cho tôi."
Gã nhìn vết thương Tống Kỳ Diễn do trúng đạn, khoan thai nói: "Như vậy, tạm thời cậu chịu chút tội, chúng tôi cũng tiết kiệm chút sức lực. Nếu không, mấy người dưới tay tôi đây ra tay đều không có nhẹ, sơ ý một chút, đánh chủ tịch Tống thanh niên tài tuấn phong độ lịch lãm như vậy cho tàn phế, cũng sẽ không hay!"
Trong Âu phục của Tống Kỳ Diễn, nửa bên phải áo sơ mi trắng gần như đã bị máu tươi nhuộm đỏ, nhưng bộ dáng hắn vẫn chuyện trò vui vẻ, nhìn phó cục Chu: "Nếu như tôi thật sự xảy ra chuyện, vật kia liền được chuyển giao thẳng đến trung ương.”
"Cậu dám?!" Phó cục Chu không khỏi lên giọng, nhe răng trợn mắt mà trừng Tống Kỳ Diễn.
Thế nhưng, trong lòng phó cục Chu lại hoảng sợ, nếu thật sự giao cho trung ương, như vậy cũng được sao!
Nhưng trên mặt, gã vẫn xem thường mà cười ha ha: "Chủ tịch Tống suy nghĩ không khỏi quá ngây thơ, cậu nghĩ rằng chúng tôi ở trên không có người, cậu chắc vật kia của cậu có thể thành công đến trung ương chứ?"
Tống Kỳ Diễn hơi giương mí mắt, liếc nhìn phó cục Chu dương dương đắc ý: "Vậy sao phó cục Chu lại kết luận, ở trung ương tôi có không một ai?"
Nụ cười của phó cục Chu cứng đờ, lúc này gã mới nhớ lại, trong ngày hôn lễ ấy của Tống Kỳ Diễn, dường như ở trong đại đường gã đã từng gặp Lão Yêu nhà họ Lục ở thành phố A, nhà họ Lục, ở chính đàn được cho rắc rối khó gỡ, địa vị vững chắc; mà Lão Yêu cưới vợ cũng có lai lịch rất lớn, nghe nói là con gái của quân ủy phó Tổng Tham Mưu Trưởng Cù...
Nhưng, vậy thì thế nào!
Phó cục Chu đột nhiên thay đổi thần thái sợ đầu sợ đuôi trước đó, đáy mắt lóe lên gió lạnh, ngay cả tính mạng cũng không gánh nổi rồi, còn kiêng kị những thứ có được hay không kia làm gì nữa, huống hồ, Tống Kỳ Diễn này, không biết có phải là đang lừa gã hay không!
Phó cục Chu tháo xuống sự khủng hoảng trong lòng, cười lạnh: "Chủ tịch Tống, tôi sắp không có kiên nhẫn!"
Tống Kỳ Diễn đã làm một động tác "Mời", bộ dạng hồn nhiên không thèm để ý.
"Hừ, tôi cũng muốn nhìn xem xương cốt của cậu cứng bao nhiêu!"
Phó cục Chu nghiến răng nghiến lợi mà quay đầu, đưa tới một thủ hạ một cái ánh mắt, cấp dưới tuân lệnh, đi đến trước mặt Tống Kỳ Diễn, vung gậy, muốn đập xuống đầu của Tống Kỳ Diễn.
Tống Kỳ Diễn vốn rũ mắt lại bỗng dưng ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo thẳng tắp bắn xuyên qua.
Động tác vung mạnh côn của tên cấp dưới dừng lại ở giữa không trung, bị ánh mắt hung ác nham hiểm như rắn độc đầy nguy hiểm của Tống Kỳ Diễn làm cho kinh hoàng sững tại chỗ, trong lúc nhất thời lại quên mất Tống Kỳ Diễn thật ra là tù nhân dưới tay.
"Ăn hại!"
Phó cục Chu đoạt lấy cây gậy trong tay cấp dưới, đánh một gậy vào vai trái Tống Kỳ Diễn, thân thể Tống Kỳ Diễn vốn dựa vào ở trên thân cây bỗng chốc nghiêng qua ngã xuống đất, bởi vì đau đớn mà mồ hôi lạnh ứa ra.
——— —————
Lúc này, cách đó không xa đằng sau một cây đại thụ.
Cận Tử Kỳ nhìn thấy Tống Kỳ Diễn cả người đầy vết máu, lại nhìn thấy hắn bị đánh, đã lập tức muốn xông tới.
Tần Viễn lại nắm chặt ngay lấy đầu vai của cô, nhỏ giọng nói: "Đừng xúc động!”
Ngón tay của Cận Tử Kỳ gần như muốn ghim vào trong vỏ cây, ngước nhìn Tống Kỳ Diễn mặt tái nhợt mà mắt đỏ hoe.
Phó cục Chu sau cơn bực bội, cũng lấy đồ che đầu xuống, lộ ra một khuôn mặt đàn ông trung niên mặt mũi tràn đầy dữ tợn, gã lau mồ hôi trên mặt, dùng gậy thọt thọt Tống Kỳ Diễn: "Chủ tịch Tống, tư vị này như thế nào?"
Tống Kỳ Diễn dùng đôi tay đau đến run rẩy chống mình ngồi dậy, toàn thân tuy nhếch nhác lại tuyệt không sa sút, hắn cũng không cầu xin tha thứ, nhàn nhạt cười: "Hẳn là còn có thể chịu đựng gậy thứ hai."
Chu phó cục cào cào tóc của mình, "Chủ tịch Tống, cậu cần gì phải như thế chứ? Cậu không cần cậy mạnh, chuyện này không có đơn giản như cậu tưởng tượng, không phải cậu nói không làm liền không làm. Hiện tại, cậu ngoan ngoãn giao vật kia ra đây, tôi nói lại với phía trên, có lẽ còn có khả năng chuyển biến tốt. Cậu mà cứ u mê lạc lối như vậy, không phải ông anh đây máu lạnh, không có người nào có thể bảo vệ được cho cậu."
Tống Kỳ Diễn dừng lại một chút, nói: "Tôi muốn biết, đám người bắt cóc bà xã nhà tôi kia có lai lịch gì?"
Đối với Tống Kỳ Diễn đột nhiên nói sang chuyện khác, phó cục Chu có phần lờ mờ, nhưng ngay sau đó liền hiểu được, rất là không kiên nhẫn mà mở miệng: "Tôi đâu có biết được, chúng tôi nhận được tin cậu báo cảnh sát liền đi thẳng tới, nói không chừng là phu nhân của cậu bản thân mình đắc tội người ta, lúc này bị người ta ra tay diệt khẩu!"
Tống Kỳ Diễn rũ mắt xuống, dường như đang suy nghĩ gì, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, trên mặt thần tình cũng buông lỏng.
"Lời ông mới vừa nói, tôi ngẫm nghĩ lại, có lẽ tôi giữa đường rút lui, sẽ dẫn đến ích lợi của các người bị trở ngại, nhưng tôi quả thật cũng không có ý định thay cha tôi đón lấy chuyện làm ăn này, mua bán luôn luôn là đôi bên tình nguyện, nếu như các người thật không yên lòng, vật kia tôi có thể trả lại cho các người, chỉ có điều, ông phải làm như đã nói trước đó, bảo vệ tôi an toàn."
Phó cục nghe được đáp án mình muốn, cười cong cả mắt: "Tống lão đệ, nói sớm đi, cũng không sẽ chịu những lỗi lầm này, về phần chuyện tôi từng nói, tất nhiên cũng sẽ thực hiện."
Tống Kỳ Diễn gật đầu: "Vậy các người phái hai người theo tôi trở về lấy món đồ đó đi."
Phó cục Chu híp mắt dò xét Tống Kỳ Diễn: "Tống lão đệ, cậu cũng đừng đùa bỡn tâm cơ gì với tôi, tôi ăn muối so với cậu ăn cơm còn nhiều hơn, cậu muốn nghĩ bằng mặt nhưng không bằng lòng, nói một đàng làm một nẻo, mạng của cậu hôm nay phải giữ lại trong này, cậu xem tiền đồ cậu tốt như vậy, bị một viên đạn xuyên qua gáy, không đáng nha!"
Tống Kỳ Diễn nhếch miệng, "Đương nhiên, hiện tại cái gì tôi cũng không thiếu, tính mạng là quý giá nhất."
Phó cục Chu hài lòng gật đầu, vừa muốn ngẩng đầu vỗ vai Tống Kỳ Diễn, cách đó không xa trong bụi cỏ phát ra tiếng xột xoạt rung động, mặt gã liền biến sắc, cảnh giác mà nhìn sang: "Ai ở trong đó vậy!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...