Editor: Tâm Thường Lạc
Tống Kỳ Diễn nhìn khoảng không của màn đêm tối tăm bên ngoài, không khỏi lo lắng Tử Kỳ có bị đói rét hay không?
Bây giờ cô là phụ nữ có thai, căn bản chịu không được bất kỳ sự giày vò hành hạ nào...
Tống Kỳ Diễn cuộn chặt nắm tay, sắc mặt dần trở nên lạnh lùng, hắn quay đầu nhìn Trâu Hướng, kiểu ánh mắt hung ác nham hiểm lạnh lẽo đó khiến Trâu Hướng thấy hơi sờ sợ lạnh cả người, đã bao lâu rồi anh chưa thấy Boss tức giận như vậy?
"Vận dụng tất cả các mối quan hệ, nghĩ mọi cách liên lạc với các bạn bè trong giới hắc đạo ở thành phố này, nhờ bọn họ ra tay can dự vào chuyện này, về phương diện thù lao không thành vấn đề, chỉ cần đảm bảo có thể đưa thiếu phu nhân bình yên trở về!"
Toàn thân Tống Kỳ Diễn tản ra hơi thở đầy nguy hiểm, dám đánh chủ ý lên trên người vợ yêu của hắn, vậy thì cần phải có bản lĩnh gánh chịu mọi hậu quả!
Tại một góc rẽ trên hành lang, Tần Viễn đứng ở nơi đó, trong miệng anh ta nhẩm hai chữ --
Ngày mai?
...............................
Thịnh Thế Hào Đình, phòng tổng thống.
Jane Rocher mặc chiếc áo choàng tắm màu trắng đứng ở trước cửa sổ sát đất, quan sát trên đường phố ngựa xe như nước.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân nhè nhẹ.
Sau đó, một ly rượu đỏ đưa tới trước mặt của cô ta: "Uống một ly chứ?"
Jane nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh trai, cười khẽ, nhận lấy, chạm cốc, "Cheers!"
"Cứ như vậy mà em yên tâm anh ta sẽ đáp ứng đề nghị của em sao?"
Jane quay đầu lại, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên khung cửa kính, dung mạo sang trọng lại xinh đẹp, khóe môi lúc này giương lên.
"Sẽ vậy." Cô ta thản nhiên cười nói: "Vật anh ta muốn, chỉ có em mới có thể cho anh ta!"
"Vật anh ta muốn?" Johnny chợt nhíu mày, cười cười..
"Anh ta đã chờ đợi lâu như vậy, làm sao có thể bỏ dở nửa chừng?" Jane tự tin mà hất chiếc cằm có đường cong duyên dáng lên.
Johnny cụng vào ly rượu của cô ta một cái: "Vậy thì chúc em mơ ước sẽ trở thành hiện thực."
Jane lại tự giễu mà cười khẽ, lắc lắc ly rượu, nhưng không uống rượu đỏ bên trong.
"Sao vậy?" Johnny khó hiểu mà nhìn em gái đột nhiên bật cười.
Nụ cười trên mặt Jane nhạt đi, cô ta xoay người, nhìn đứa bé đang ngủ mà nước miếng chảy không ngừng trên chiếc giường rộng lớn.
"Giấc mộng của em sớm đã bị phá huỷ rồi, bây giờ em cũng chỉ là muốn kẻ khác phải gánh chịu loại thống khổ của việc cầu mà không được cùng với em, bọn họ cướp đi hạnh phúc của em, vì thế cuối cùng phải trả một cái giá cực đắt!"
Johnny im lặng một hồi, mới nói: "Jane, lúc trước lúc em biết Frank kết hôn thì cũng không thấy biểu hiện ra bao nhiêu cảm xúc dao động, vì sao sau đó lại muốn..."
"Bởi vì em không muốn nhìn thấy anh ta được hạnh phúc, em sẽ không chấp nhận việc anh ta yêu một người phụ nữ khác!"
Ngũ quan gợi cảm của Jane có chút vặn vẹo: "Anh ta có thể không yêu em, có thể cưới những người phụ nữ khác, nhưng tuyệt đối không thể yêu những người phụ nữ đó, nếu không, em được xem là cái gì? Hạnh phúc của em ai sẽ tới đền?"
"Cho nên, em tìm người bắt cóc Cận Tử Kỳ?"
Jane kinh ngạc nhìn về phía Johnny: "Ai nói với anh là em làm?"
Johnny hứng thú mà nhìn em gái nhà mình giả bộ vô tội: "Chẳng lẽ không phải em sao?"
"Phàm chuyện gì đều phải nói chứng cớ, nếu không chính là vu khống!"
Jane chủ động cụng ly rượu của Johnny một cái, khóe môi chứa ý cười, sau đó một hơi uống cạn sạch nửa ly rượu đỏ.
................................
Cận Tử Kỳ nhắm mắt ngồi trong xe tải, nhưng sau khi cửa xe mở ra, có một người bị ném vào.
Là Phương Tình Vân, cái tiếng khóc thút thít đó cũng đủ để phân biệt ra.
Tên bắt cóc trước đó bảo các cô xuống xe, chỉ là bởi vì bọn chúng muốn gọi điện thoại đòi tiền chuộc, nên cần con tin phối hợp.
Nhưng dường như tên cầm đầu có chỗ băn khoăn, đành chọn một mình Phương Tình Vân, rồi ném cô trở lại trong xe.
Mặc dù cách lớp cửa xe, Cận Tử Kỳ cũng đã có thể nghe được tiếng Phương Tình Vân la khóc tràn ngập sợ hãi và tiếng đàn ông đánh chửi, thậm chí còn nghe được những lời uy hiếp của bọn bắt cóc lúc gọi điện thoại tống tiền.
Sau khi chờ Phương Tình Vân đi lên, chiếc xe lại lần nữa chuyển động, lung la lung lay đi tới một hướng khác.
Trong xe tia sáng hơi tối, Cận Tử Kỳ không thấy rõ bộ dáng của Phương Tình Vân, nhưng cũng biết nhất định vô cùng thê thảm.
Cận Tử Kỳ không khỏi thấy may mắn, mấy tên bắt cóc này đối với mình ra tay cũng đã lưu tình.
Không biết chiếc xe đã chạy đi bao lâu thì dừng lại, lúc cửa xe mở ra, Cận Tử Kỳ đã ngửi thấy được mùi cơm chín.
Tên bắt cóc có vóc dáng thấp bé trước đó cầm hai hộp đựng cơm dùng một lần đi vào, "Ăn cơm đi!"
Là hai hộp mì sốt tương, đối với một người đang đói đến trưa mà nói là xem như mỹ vị rồi.
Tên lùn chân tay vụng về mà trộn mì, nhưng vẫn không có ý định mở dây thừng trên tay Cận Tử Kỳ.
Sau đó gã quấn lung tung một vòng mì đưa tới bên miệng Cận Tử Kỳ, giọng điệu đầy thô lỗ: "Mau ăn đi!"
Cận Tử Kỳ thử thương lượng với gã: "Ông anh, anh xem anh cứ ngồi chồm hổm như vậy đút cho tôi ăn mì cũng khó chịu, nếu không, anh cởi trói giúp tôi, chờ tôi ăn xong rồi anh cột tôi lại được không?"
Tên lùn nghi ngờ mà đánh giá Cận Tử Kỳ vài lần, Cận Tử Kỳ vẫn luôn cố gắng bày ra nụ cười thân thiện.
Trong lúc tên lùn do dự, Phương Tình Vân ngồi dậy, kêu tên lùn: "Tôi cũng đói rồi!"
Giọng điệu đại tiểu thư vênh mặt hất hàm kia, lập tức đắc tội với tên lùn.
"Mày đói rồi à?" Gã lùn quay sang Phương Tình Vân cười đầy quái gỡ, sau đó đưa cái hộp chưa từng ăn tới trước mặt: "Ừ, cho mày đây, tự chụp lấy đi..."
Chỉ là Phương Tình Vân vừa khó khăn giơ tay lên, còn chưa thấy hộp mì, gã lùn bỗng dưng hất tay.
Cả hộp mì bỗng chốc đã rơi vãi đầy trên xe, mùi thơm của mì sốt tương bay khắp bốn phía.
Hai mắt Phương Tình Vân đỏ ngầu, trừng mắt nhìn gã lùn, tức giận đến muốn khóc: "Mày..."
"Gì chứ? Trừng mắt nhìn tao như vậy muốn bị đánh phải không?" Gã lùn nói xong muốn tiến lên tát một phát.
"Không đừng đánh tôi, đừng đánh tôi..." Phương Tình Vân theo phản xạ mà liền ôm lấy đầu của mình.
Gã lùn hừ lạnh một tiếng: "Cái đức hạnh gì, còn dám ngang tàng với tao!"
Cận Tử Kỳ nhìn thấy bộ dạng Phương Tình Vân chim sợ cành cong, âm thầm lấy làm cảnh giác, không dám nhắc lại yêu cầu cởi trói.
Không ngờ, gã lùn trở lại cạnh cô, lại chủ động giúp cô cởi trói.
"Tự ăn đi!"
Nói xong gã đi tới bên cạnh rồi ngồi xuống, nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ dùng bữa, để ngăn chặn cô có lòng dạ giở trò cái gì đó.
Ở bên cạnh Phương Tình Vân chỉ có thể giương mắt nhìn Cận Tử Kỳ ưu nhã ăn một hộp mì mà nuốt khô nước bọt, phụ nữ mang thai sức ăn vốn rất lớn, chỉ cần cô ta một ngày một đêm không ăn không uống làm sao chịu được?
Cận Tử Kỳ tất nhiên cũng chú ý tới ánh mắt khát vọng của Phương Tình Vân, nhưng hôm nay chính mình còn khó giữ nổi, thì làm sao có thể lo lắng thay cho cô ta? Huống chi, Phương Tình Vân chính là một con rắn, cô không muốn làm người nông phu.
Những tên bắt cóc này đều là hạng người tính nết âm tình bất định, ai biết được nếu can thiệp vào có phải kết cục cô cũng không có cơm mà ăn không?
Trong xe yên tĩnh lại, chỉ có âm thanh Cận Tử Kỳ nhai nuốt mì và tiếng nuốt nước miếng của Phương Tình Vân.
Phương Tình Vân cuối cùng cũng chịu không nổi cơn đói hành hạ nữa, cố nén một bụng tức giận và uất ức, cúi mình hạ giọng mà khẩn cầu gã lùn: "Tôi đói quá rồi, có thể cho tôi ăn chút gì được không?"
"Đừng cho nó ăn, vừa rồi vẫn còn sức đá tao mấy cước, nó không đói chết đâu."
Một tên bắt cóc khác đột nhiên nhảy vào chiếc xe, cầm hai cái chăn giường, liếc nhìn Phương Tình Vân như hung thần ác sát.
Gã lùn rất tôn trọng ý kiến đồng bọn, gật đầu, liếc mắt nhìn Phương Tình Vân: "Xin lỗi nhé, nơi này hoang dã, chúng tao mang thức ăn tiện lợi đều có hạn, không có dư cho mày rồi!"
Đây rõ ràng là lời từ chối, hơn nữa gã cũng chưa nhìn thử thì làm sao biết có hay không chứ?
Phương Tình Vân đói đến nỗi ngực dán vào lưng, cũng quýnh lên: "Anh lừa gạt tôi, nhìn anh cũng chưa nhìn thử mà."
Gã lùn đó cáo mượn oai hùm mà hừ cười: "Lừa gạt mày thì thế nào? Ông chính là thật sự không muốn cho mày ăn đó!"
Tên bắt cóc khác đụng đụng vai gã lùn, cùng gã châu đầu kề tai nói thầm vài câu, sau đó hai gã đều đồng loạt nhìn về phía Phương Tình Vân, cười ha ha hai tiếng đầy hèn mọn bỉ ổi.
"Các người muốn gì?" Phương Tình Vân trực giác bọn chúng không có ý tốt.
"Hắc hắc, không phải mày muốn ăn cơm sao?"
Gã lùn xoa xoa hai bàn tay đi về phía Phương Tình Vân.
Phương Tình Vân không ngừng rụt người ra đằng sau: "Tôi không muốn ăn nữa..."
Ánh mắt của gã lùn khẽ động, cười lạnh: "Hiện tại cũng không phải do mày quyết định."
"Chụp lấy!" Tên bắt cóc kia ném đôi đũa cho gã lùn, sau đó nhởn nhơ mà nhìn trò vui.
"Không cần, tôi không muốn ăn mấy thứ mì này, anh... Anh thả tôi ra!"
Cận Tử Kỳ quay đầu, lập tức nhìn thấy gã lùn gắp một nhúm mì trên mặt đất đưa đến bên miệng Phương Tình Vân.
Phương Tình Vân vừa sợ vừa giận, ngậm chặt miệng lắc đầu, căn bản cũng không chịu há miệng ăn, gã lùn tức giận đến dùng sức tát một cái lên trên mặt cô ta, mắng: "Không ăn, ông đánh chết mày!"
Phương Tình Vân bị đau mà kêu rên một tiếng, đối diện với khuôn mặt dữ tợn của gã lùn, không thể không há miệng ăn.
Mì sốt tương bị trộn lẫn bụi bặm đất đá, đảo lộn ở trong miệng, Phương Tình Vân mới ăn hai miếng, liền cúi đầu, nôn mửa liên tục, đống mì dơ bẩn kia cũng đã nôn lên trên quần áo của gã lùn.
"Đồ chết tiệt, mày cố ý chống đối tao đúng không, ăn một bữa cơm cũng ăn không xong, đừng ăn nữa cho mày chết đói luôn!"
Gã lùn hung hăng quẳng chiếc đũa lên trên đầu Phương Tình Vân, sau đó tức giận mà phủi phủi quần áo dơ, cùng tên bắt cóc khác ra khỏi thùng xe, trước khi đi, cũng không quên "giúp" Cận Tử Kỳ cột hai tay lại.
Cả thùng xe "Rầm" một tiếng rồi lần nữa rơi vào trong bóng tối.
Cận Tử Kỳ dứt khoát nhắm mắt, không nhìn tới một mảnh tối đen như mực này nữa, nhưng thính giác lại càng thêm bén nhạy.
Bên cạnh, Phương Tình Vân sau khi chịu bao tủi nhục thì truyền đến tiếng khóc nức nở nhỏ vụn không gián đoạn.
Sau đó không bao lâu, Cận Tử Kỳ cảm thấy rằng cô ta đang chuyển động, tiếp theo là tiếng nhai nuốt mì.
Người thì cũng có thể chịu đựng được nhục nhã, nhưng không thể dễ dàng khống chế sự đói khát của mình.
Xe lại từ từ chuyển động, Cận Tử Kỳ cảm thấy đầu óc không còn tỉnh táo, dựa vào chăn mền, không lâu sau, từ từ ngủ thiếp đi.
........................................
"Tỉnh lại, mau tỉnh lại..."
Gò má của Cận Tử Kỳ bị vỗ vài cái, cô liền tỉnh táo lại.
Vẫn là cái tên bắt cóc lùn kia, lúc cô mở mắt ra lại lấy miếng vải đen bịt mắt cô lại.
Còn ở bên cạnh, tên bắt cóc khác đang thô lỗ đánh thức Phương Tình Vân.
Trời bên ngoài đã sáng, thông qua cửa xe hắt vào, Phương Tình Vân mơ mơ màng màng mà mở mắt ra.
"Đây này là chỗ nào... ưm ưm..."
Miệng của Phương Tình Vân một lần nữa bị dán băng keo lên, cô ta muốn phản kháng, lại không cẩn thận liếc nhìn đến sàn xe.
Ngay sau đó, Phương Tình Vân sắc mặt đột biến, trong dạ dày cuộn trào lên một trận, muốn nôn mửa nhưng miệng đã bị bịt thật chặt.
Bởi vì cô ta thấy bên cạnh chút mì còn rơi rớt lại có một số xác con gián con rết đã chết.
Tiếng Phương Tình Vân nôn ọe khiến tên bắt cóc áp giải cô ta càng thêm tức giận, dùng sức xô đẩy cô ta một phát: "Phụ nữ mang thai thật con mẹ nó phiền phức, ông đây thật không may, lại gặp phải việc như vậy!"
Lúc Phương Tình Vân xuống xe, chân bước hụt một cái, suýt chút nữa ngã xuống xe.
"Ưm ưm..." Cô ta vội vàng che chở bụng, hai mắt tối đen không thể dằn lòng mà chảy nước mắt ra.
So với Phương Tình Vân, tình cảnh của Cận Tử Kỳ quả thật có thể dùng thiên đường để hình dung.
Gã lùn sau khoảng một đêm ở chung, đối với ngôn hành cử chỉ và sự điềm nhiên ưu nhã của Cận Tử Kỳ rất là tán thưởng, có lẽ càng phải nói là thiện cảm, cho nên lời nói hay là hành động đối với Cận Tử Kỳ cũng đã thu liễm lại không ít.
Lúc Cận Tử Kỳ xuống xe, gã lùn còn có thể đỡ một phát, nhắc nhở một câu để dễ đi.
"Cảm ơn, ông anh!" Cận Tử Kỳ cũng không keo kiệt nói một tiếng cám ơn, dù cho đối phương là kẻ bắt cóc mình.
Gã lùn vừa nghe xong, vội ho một tiếng, cất giọng điệu thô thiển khoát tay chặn lại: "Cám ơn cái gì, cũng là do thường ngày ông đây đối với người khác quá khoan dung, nên tới cô cũng được phúc khí này, nhanh đi xuống đi!"
Cận Tử Kỳ thầm nghĩ trong lòng, tối qua gã đối với Phương Tình Vân phải nói là tàn ác thì ở đâu ra khoan dung độ lượng.
Nhưng ngoài mặt, cô vẫn lễ phép mà nói mấy tiếng cám ơn để cho gã vui vẻ.
Cái mạng nhỏ của mình cũng đã bị nắm giữ ở trong tay người khác, Cận Tử Kỳ sẽ không thể ngu xuẩn không vì năm đấu gạo mà chịu khom lưng. (*)
(*) thành ngữ 不为五斗米折腰 Bất vi ngũ đấu mễ chiết yêu:Không cong lưng vì năm đấu gạo. Câu này dùng để biểu thị người thanh cao, không chịu vì miếng ăn sinh kế mà khất phục dưới người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...