Editor: tamthuonglac
Vẫn chưa kịp nhìn rõ người đàn ông ra tay giúp đỡ đúng lúc, Cận Tử Kỳ thấy hoa mắt, thắt lưng cô được bàn tay kia đỡ lấy, trong phút chốc đã đứng vững vàng, đồng thời bức tường thịt sau lưng cũng rời đi.
Một sức lực mạnh mẽ như gió lướt nhẹ qua bên người Cận Tử Kỳ.
Ánh mắt Cận Tử Kỳ đuổi sát theo, đập vào trong tầm mắt cô là một bóng lưng thon dài mặc âu phục màu đen.
Là người đàn ông đã đỡ lấy cô.......
Ngay sau đó, Cận Tử Kỳ lại nhìn thấy một tay của người đàn ông bắt lấy nắm đấm của Cao Triều sắp rơi lên trên đầu Cận Mỗ Mỗ, người đàn ông đưa lưng về phía cô, cho nên cô chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ cùng tức giận của Cao Triều quát khẽ:
"Ăn no rỗi việc xen vào chuyện của người khác!"
Nói xong một tiếng gầm lên, nắm chặt bàn tay máu chảy đầm đìa kia lại, lập tức gắng sức vung lên.
Chẳng qua Cao Triều còn chưa kịp đánh xuống, cánh tay đã bị bàn tay khác của người đàn ông đè lại, bẻ một cách thành thạo, theo đó tiếng khớp xương nứt gãy vang lên lanh lảnh, Cao Triều bị giữ lại, cũng bởi vì đau đớn nên kêu rên lên thất thanh:
“A …… Buông……Buông tao ra ……”
Cận Tử Kỳ nhìn thấy Cao Triều mặt mũi dữ tợn tái nhợt chảy xuống rất nhiều mồ hôi, mắt lại nhìn đến người đàn ông đang kìm giữ Cao Thuỷ Triều, hàng lông mày kẻ đen không khỏi nhẹ cau lại, cô không nghĩ tới sự việc sẽ phát triển đến nỗi động tay động chân lẫn nhau* (*NV: quyền cước tương hướng).
Nếu như Cao Triều vì vậy mà không chịu bỏ qua, cô cũng không thể để cho người đàn ông vốn không quen biết này vì cô mà gánh lấy phiền toái.
Một cái nhỏ tay len lén kéo kéo váy của Cận Tử Kỳ, cũng mang mạch suy nghĩ đang bay xa của Cận Tử Kỳ trở lại.
"Kỳ Kỳ, cái hạt cao lương bộ dạng giống như muốn ăn thịt người, thật là đáng sợ!"
Cận Mỗ Mỗ chạy đến bên cạnh Cận Tử Kỳ, sợ hãi quay đầu lại liếc nhìn bóng lưng của người đàn ông còn đang túm giữ Cao Triều không thả, một đôi cánh tay củ cải ngắn nhỏ ôm chân Cận Tử Kỳ nói lầm bầm.
Cận Tử Kỳ vuốt ve đầu Cận Mỗ Mỗ vài cái, nghe đến từ xa mà đến gần bước chân thanh âm, sau đó lại thấy người quản lý và một đám bảo vệ nghe tin đã chạy tới đại sảnh, bộ dáng vô cùng lo lắng.
“Tao nói mày có bệnh hả? Còn không buông tao ra, buông tao ra, có nghe hay không!”
Hai tay Cao Triều bị bắt chéo ở sau lưng, để ý thấy khách khứa chung quanh vây quanh anh ta xem cảnh tượng náo nhiệt chỉ chỉ trỏ trỏ, ngoài chịu đựng đau đớn khó khăn, đáy lòng dâng lên ép mình không được xấu hổ lúng túng.
"Tao nói con mẹ nó buông ra hay không! A..."
Cao Triều không thể kìm nén tiếng kêu gào đau đớn, bởi vì sức lực trên tay của người đàn ông kia đang giằng anh ta lại đột nhiên tăng thêm, như muốn đem khuỷu tay của anh ta xoay qua ba trăm sáu mươi độ, xuống tay nhanh ác chuẩn!
Người quản lý đại sảnh mắt thấy tình thế chẳng những không thể hòa hoãn, ngược lại càng thêm nghiêm trọng, liền tiến lên cố gắng khuyên can:
"Tiên sinh, kính xin anh chú ý hành động của mình, nơi này không cho phép đánh lộn đánh lạo."
Tống Kỳ Diễn bất vi sở động.
Sắc mặt của hắn u ám, bờ môi kéo căng, mắt hơi liếc người quản lý, ánh mắt sắc bén, như muốn đem ông ta phanh ngực mổ bụng sau đó nuốt vào bụng.
Người quản lý đại sảnh khi thấy ánh mắt hung tợn của Tống Kỳ Diễn, nhất thời cứng họng , lúng túng không biết như thế nào cho phải.
"Tiên sinh!"
Giọng nói không phải là ngọt ngào duyên dáng, âm thanh hơi có vẻ trầm thấp mang ẩn theo sự mềm mại thanh nhã.
Cận Tử Kỳ xách tà váy thật dài, bước nhanh đi đến bên cạnh người đàn ông đã giúp đỡ mình, bởi vì đi nhanh mà ngực cô hơi hơi lên xuống phập phồng, sợi tóc mai thoáng có chút tán loạn, nhưng vẫn xinh đẹp như cũ không lộ tì vết.
Cô hơi nâng cằm lên, ngẩng đầu nhìn nghiêng một bên mặt của người đàn ông đường nét rõ ràng dứt khoát.
Nửa gương mặt hắn hoà vào trong ánh sáng chói loá của đèn lưu tô, nửa gương mặt khác vừa vặn khuất trong bóng râm do cột xà nhà tại đại sảnh đổ xuống, Cận Tử Kỳ không thấy rõ biểu tình trên mặt hắn.
Cô chỉ nhìn thấy chiếc cằm kiên nghị của hắn, đường cong nước chảy mây trôi hoàn mỹ, lại không mất đi nét nam tính của đàn ông.
Cận Tử Kỳ có thể xác định, cô không quen biết người đàn ông này.
Tối thiểu trong trí nhớ bốn năm ở nơi này, cô chưa từng gặp qua người đàn ông ấy.
Cô thoáng hồi phục lại hơi thở hổn hển gấp rút:
"Tiên sinh, rất cảm ơn anh mới vừa rồi ra tay giúp đỡ, nếu như có thể, tôi hy vọng chuyện này đến đây thì kết thúc đi."
Ánh mắt Tống Kỳ Diễn xẹt qua da thịt non mịn như sứ dưới anh đèn nhanh chóng, cuối cùng đối diện với con ngươi mang nụ cười yếu ớt của cô, sâu trong tròng mắt đen trầm tĩnh chỉ có mỗi bóng dáng Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ thấy người đàn ông quay đầu lại, ánh mắt cố định trên mặt cô, tay hắn tuy rằng không buông Cao Triều ra, nhưng lực độ đã không còn ác như trước.
Lông mi cô thấp rũ khẽ run, sau đó nâng tầm mắt lên nhìn hắn một lần nữa, khoé môi giương lên nụ cười nhàn nhạt, cô vươn hai tay mang bao tay của mình ra, nơi đó có một tấm danh thiếp:
“Bởi vì tôi mà mang đến cho anh phiền phức không nên có, tôi rất xin lỗi, đây là danh thiếp của tôi, nếu như ở thành phố này anh có cần cái gì, đừng ngại có thể liên lạc với tôi. ”
Trong không khí mơ hồ có một cỗ hương trà nhàn nhạt ngọt ngào chảy xuôi, Tống Kỳ Diễn so với ai khác đều rõ ràng, cái đó đến từ trên người Cận Tử Kỳ, giữa tươi mát mang theo vị ngọt, lại không ngấy.
Hắn từ đầu đến cuối cũng không nhìn đến danh thiếp trong tay cô, chỉ là không chớp mắt nhìn cô chằm chằm.
Cận Tử Kỳ không hề không để ý đến ở giữa đôi lông mày của người đàn ông bắt đầu cau lại, cô cho rằng lời nói của mình làm cho hắn có chỗ hiểu lầm, lại giải thích: "Tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn cảm ơn anh..."
Tống Kỳ Diễn mím chặt môi mỏng, không có bất kỳ biểu hiện gì, hắn nhìn thẳng vào trong sóng mắt khẽ đung đưa gợn sóng của Cận Tử.
Hắn không thể không thừa nhận lần nữa một sự thật: Cận Tử Kỳ thật sự không nhận ra hắn.
Mặc dù hắn vẫn đứng ở trước mặt cô như vậy, cô nhìn qua trong ánh mắt hắn trừ xa lạ chỉ có cảm ơn khách sáo.
Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn cũng không biết, bộ dáng họ bốn mắt nhìn nhau như vậy, ở trong mắt những người khác mà nhìn là mày mặt đưa tình, một kiểu mờ ám khác.
Mà trong "Những người khác" này đặc biệt có Cao Triều đứng mũi chịu sào.
Hôm nay Cận Tử Kỳ vốn nên cùng anh ta tương thân, kết quả anh mất hết mặt mũi không nói, Cận Tử Kỳ còn cho rằng người kia trước mặt là đối tượng hẹn hò chính thức, trực tiếp cùng người đàn ông này mắt đối diện nhau ăn ý làm cho anh ta thể diện khắp nơi mất hết.
Làm Đại thiếu gia nhà họ Cao sống an nhàn sung sướng, đêm nay năm lần bảy lượt lại bị trêu đùa, dưới tình huống có nhiều nhân vật nổi tiếng ở đây như vậy, điều này khiến cho anh ta về sau làm thế nào mà hoà nhập vào trong giới này nữa?!
Cao Triều bị sự ghen ghét cùng oán hận làm mù quáng, anh ta thừa dịp Tống Kỳ Diễn hơi có chút phân tâm không chú ý, chịu đựng đau đớn dữ dội trên khuỷu tay, ra sức xoay người, giãy thoát khỏi kiềm chế của Tống Kỳ Diễn.
Tiện tay đoạt lấy dùi cui điện bên hông của một bảo vệ đứng bên cạnh, hướng đến chỗ Tống Kỳ Diễn đang đứng yên mà càn quét lung tung.
Thân hình Tống Kỳ Diễn nhanh nhẹn lánh qua một bên, nhẹ nhàng tránh thoát Cao Triều đang giống như nổi điên đánh loạn.
Nhưng nụ cười lạnh bên khoé môi Tống Kỳ Diễn còn chưa giương cao trong nháy mắt ngưng kết lại, khi hắn phát hiện Cận Tử Kỳ người mặc váy còn đứng ở chỗ cũ.
"A! Cẩn thận!" Khách khứa chung quanh chỉ kịp cùng phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Cận Tử Kỳ một thoáng sững sỡ, đợi kịp phản ứng, đã thấy dùi cui điện trong tay Cao Triều đang tiến tới với khí thế sét đánh không kịp bưng tai, hướng tới đầu của cô nện xuống hung ác tàn nhẫn.
Con ngươi của cô chợt co rụt lại, khi cô biết mình tránh không thoát đợt tấn công này.
Đầu óc của cô lập tức trống rỗng, chỉ mơ hồ nghe được Cận Mỗ Mỗ mang theo tiếng kêu la sợ hãi khóc nức nở.
Thời gian dường như đã dừng lại ở giờ phút này.
"Tiểu Kỳ..."
Một giọng nói khác trầm thấp khẩn trương vang lên ở bên tai, một giây sau, thân thể của cô đã được ôm vào trong một lồng ngực.
Cận Tử Kỳ mờ mịt ngẩng đầu lên, tầm mắt của cô chạm vào một đôi con ngươi đen như hồ sâu rét lạnh.
Ngay sau đó, cô nghe được một tiếng kêu rên đè nén ở trong cổ.
Cô không còn nhiều thời gian dư thừa để suy nghĩ một gậy đó cuối cùng đánh vào chỗ nào, bởi vì cô bị một cỗ sức mạnh trầm ổn đẩy tránh đi, vừa quay đầu nhìn thấy người đã thay mình đỡ lấy một gậy đó.
Chính là người đàn ông kia ……
Kia một tiếng "Tiểu Kỳ"……
Đáy lòng Cận Tử Kỳ mơ hồ dâng lên nghi vấn, chỉ là không kịp để cô suy nghĩ cẩn thận, đã chứng kiến Cao Triều như một con diều giấy tàn tạ ngã xuống đất, miệng đầy bọt máu, bị đánh rơi xuống hai cái răng cửa.
Sau đó cô một lần nữa ngã vào trong một đôi cánh tay mạnh mẽ, mang theo hương vị đặc biệt của đàn ông.
Vẫn là người đàn ông kia...
Cận Tử Kỳ không biết nên lấy loại thái độ nào đối mặt với cái ôm của một người đàn ông xa lạ.
Một bàn tay đặt ở trên đỉnh đầu cô, một bàn tay ôm bờ vai cô, hắn dịu dàng vuốt ve lên tóc cô.
Cận Tử Kỳ áp vào lồng ngực của hắn, nghe thấy giọng nói có chút phát khô hơn nữa vô cùng lo lắng:
"Không sao, đừng sợ, không sao..."
Tất cả đều phát sinh thật quá nhanh, thật nhanh khiến cô chưa kịp hiểu rõ nguyên nhân hậu quả.
Chỉ là cô ngây ngốc mặc cho người đàn ông này ôm mình.
Trong lúc vô tình chú ý đến bàn tay hắn nắm bờ vai cô nhẹ nhàng run rẩy.
Cận Tử Kỳ cúi đầu xuống đập vào mắt chính là màu máu nhuộm đỏ ống tay áo sơ mi trắng của hắn.
Cô không tự chủ được chạm đến cánh tay phải đã bị thương của hắn, trong lòng từ từ dâng lên sợ hãi không cách nào mở miệng.
Cho dù khi Cao Triều dùng dùi cui điện vung đến phía của cô, cô cũng chưa từng có một chút sợ hãi.
Nhưng giờ khắc này, cô lại không khống chế được nỗi sợ.
Cô lần nữa nghe được tiếng gọi lo lắng: "Tiểu Kỳ!"
Ý thức hỗn độn của Cận Tử Kỳ bắt đầu khôi phục trấn tĩnh, cô phát hiện được thân thể người đàn ôm mình bỗng nhiên cứng đờ.
Cô lần theo giọng nói mà nhìn qua, thấy đám người vốn vây xem đã bị đẩy dạt ra hai bên tạo một đường nhỏ, một dáng người cao lớn vội vàng chen vào.
Khuôn mặt tuấn tú quen thuộc làm cho dây cung trong lòng Cận Tử Kỳ đang căng thẳng được buông lỏng, sau đó cô nghe được chính giọng nói của mình khẽ run:
"A Lịch!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...