Editor: Tâm Thường Lạc
"Có người nào vu oan đổ tội như cô sao? Tôi cắn cô ở chỗ nào vậy? Cô mau lấy ra đây cho chúng tôi xem a!"
Ngu Thanh Kiều hùng hổ doạ người mà kêu lên, Kiều Niệm Chiêu cũng chỉ nghẹn đỏ mặt, Ngu Thanh Kiều đã hung hăng cắn một cái lên trên ngực cô, chẳng lẽ còn muốn cô trước mặt nhiều người như vậy cởi quần áo sao?
Cận Chiêu Đông đã quay đầu nhìn cô, bán tín bán nghi: "Chiêu nhi, Thanh Kiều nói là sự thật sao?"
Kiều Niệm Chiêu nhìn nhìn ngực mình, đối mặt cục diện địch đông ta ít, phẫn hận mà cắn môi, không muốn nuốt vào cái bồ hòn này, buồn buồn nói: "Cô ta cắn ngực con!"
Cận Chiêu Đông nghe thấy khóe miệng rụt rụt, mà Ngu Thanh Kiều đã "Hắc" lên một tiếng chế nhạo.
"Cắn ngực cô? Tại sao cô không nói tôi đạp vô cái mông cô?"
Sắc mặt Kiều Niệm Chiêu trong phút chốc tối đi mấy phần, một bàn tay thật đúng là len lén vuốt ve cái mông của mình, mới đụng một cái thì đau nhức khiến cô nhíu mày lên, phỏng đoán mới vừa rồi một cước kia đã đạp cái mông cô xanh tím rồi.
Nhìn thấy bộ dạng khiêu khích của Ngu Thanh Kiều "Nhìn cô có thể làm khó dễ được tôi", càng thêm nói không nên lời chỉ căm tức và kìm nén nỗi oan ức.
"Chiêu nhi, đến tột cùng chuyện gì xảy ra? Như thế nào con và Thanh Kiều nói không giống nhau!"
Kiều Niệm Chiêu nhìn Cận Chiêu Đông có khuynh hướng trở giáo, nhanh chóng kéo ông qua vội vàng nói: "Ba ba, chuyện không phải ——"
"Chuyện dĩ nhiên không phải như cô nói vậy!" Ngu Thanh Kiều không cam lòng yếu thế mà giành lời nói trước: "Thật sự thì chuyện là như vầy, gần đây Niệm Chiêu nha trên mặt tình cảm có chút không như ý, hôm nay chị họ lại vừa lúc cùng anh rể trở lại, tình chàng ý thiếp cố ý khó tránh khỏi để cho Niệm Chiêu thấy cảnh thương tình, phụ nữ luôn là dễ dàng xử trí theo cảm tính, không lý trí mà làm chút chuyện sai lầm. Tôi mới vừa rồi cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy Niệm Chiêu cô nói phải không sai, chuyện này là tôi làm không đúng, tại sao có thể không quan tâm lo lắng tình cảnh của cô mà còn cùng cô động thủ? Tôi nên nói xin lỗi với cô, thật xin lỗi Niệm Chiêu, cô nếu là chưa hết giận vậy thù cắn tôi một cái đi!"
Ngu Thanh Kiều nói xong thì lại đem bàn tay mình vết máu loang lổ đưa tới, cố ý ở dưới mắt Cận Chiêu Đông quơ quơ, thấy thế Cận Chiêu Đông cũng không nhịn được nhíu mày, đúng là có chút thê thảm không nỡ nhìn.
Tô Ngưng Thu đi tới kéo Ngu Thanh Kiều lại, trách nói: "Làm càn cái gì vậy, còn không cùng ta đi vào trong băng bó vết thương, nếu là bị lây nhiễm xem con còn dễ chịu hơn!"
"Mẹ xem mẹ nói kìa, Niệm Chiêu cũng không phải là cái loại súc sinh không mắt, ở đâu ra bệnh chó điên, nếu là cắn một cái mà có thể làm cho Niệm Chiêu hả giận, con đây cũng thấy đáng giá!"
Kiều Niệm Chiêu người trước kia nói chuyện luôn luôn đều là giọng nhỏ nhẹ dịu dàng, cho dù có lúc mạnh miệng cũng không đề cao được luồng âm thanh, nhiều lắm thì giọng bén nhọn chói tai, đâu nào là đối thủ của Ngu Thanh Kiều?
Hầu như Ngu Thanh Kiều miệng kéo đến cổ họng mà nói, thì hoàn toàn lấn át đi giọng nói của cô, sau đó lại bùm bùm mà nói một đống lớn nhìn như nhận sai lầm kì thực vặn vẹo sự thật, không để cho người ta hiểu lầm cũng không được!
Cận Chiêu Đông quay đầu nhìn Kiều Niệm Chiêu, ánh mắt cũng có biến hóa, Kiều Niệm Chiêu bị oan uổng, lập tức vành mắt hồng hồng, hơn nữa bộ dạng bên ngoài cô chật vật như vậy, lập tức dựng thẳng lên hình tượng điềm đạm đáng yêu.
Nói cô bây giờ là giả bộ cũng không hoàn toàn, thường thì một mình tứ cố vô thân bị hợp lại tấn công thì nhất định là chịu nhiều uất ức, chỉ khác nhau là với vài người sẽ thức thời mà cúi đầu, có vài người là muốn thay đổi Càn Khôn.
Kiều Niệm Chiêu hiển nhiên thuộc loại người sau, thuần túy là bao năm qua bị quá nhiều chèn ép tạo thành những vặn vẹo trong lòng.
Cô rất nhanh thì chú ý tới người công nhân làm vườn đang cầm cây kéo lớn ở một bên, mới vừa rồi cô và Cận Tử Kỳ phát sinh tranh chấp thậm chí sau đó lại cùng Ngu Thanh Kiều động thủ, cái người công nhân làm vườn vẫn đang tu sửa bồn hoa ở gần đó.
Kiều Niệm Chiêu không buông tha cơ hội mà giải thích: "Ba ba, ba đừng nghe cô ta nói bậy, không phải như vậy, không tin ba có thể hỏi một chút cái người làm vườn này, ông ta mới vừa rồi đều đã thấy rõ!"
Huyệt thái dương Cận Chiêu Đông đập thình thịch nhảy lên, vô cùng nhức đầu, một bên là vợ con mắt lạnh nhìn mình, một bên là con gái nhỏ đã gấp đến đỏ mắt thật giống như bị ủy khuất rất lớn, trong lòng cũng là một trận phiền não.
Cận gia khi nào thì phát sinh ra loại chuyện xấu này, chẳng những người giúp việc cũng vây ở đây một đống xem náo nhiệt, ngay cả hộ gia đình lân cận mặc dù không dễ đi tới đây nhưng cũng tò mò đưa cổ ra muốn nghe lén.
Nếu như cứ như vậy không giải quyết được gì thì không dám đảm bảo sẽ không bị người khác chế giễu, nhưng nếu như còn phải truy cứu tiếp, thật sự không kết thúc hết rồi, lòng Cận Chiêu Đông phập phồng nóng nảy, liếc ngang người làm vườn trung thực hiền lành đứng ở trong góc nhỏ.
"Chuyện mới vừa rồi, ông thấy được bao nhiêu, rốt cuộc là người nào động thủ trước?"
Trong phút chốc, lão nông dân mặt mày thật thà chất phác tay cầm cây kéo lớn trở thành tâm điểm của mọi người, dường như chính là lúc này ông không mở miệng nói lên nghi án thì không xong.
Ngu Thanh Kiều không khỏi toát mồ hôi, muốn "Uy hiếp" lão nông dân lại bị Cận Chiêu Đông nhìn chăm chú phải chết căng.
Lão nông dân với đôi tay đầy nước bùn có chút khẩn trương mà nắm cây kéo lớn, chân chất mà hướng về phía Cận Tử Kỳ được Tống Kỳ Diễn nửa ôm cười cười, mới nói với Cận Chiêu Đông: "Tôi mới vừa rồi ở bên kia cắt sửa, vì vậy nhìn thấy không rõ ràng lắm, bất quá quả thật có nhìn thấy Cận tiểu thư té lăn trên đất, vừa vặn Kiều tiểu thư đứng ở sau lưng cô không tới một thước."
Đứng ở bên trong phạm vi một thước, nếu như người trước mặt không cẩn thận trật chân té ngã, người phía sau hoàn toàn có thể đưa tay đi kéo lại, nhưng là bây giờ, Cận Tử Kỳ vẫn ngã nhào, đã nói rõ điều gì rồi?
Nếu không phải là Kiều Niệm Chiêu cố ý từ phía sau đẩy một cái, chính là Kiều Niệm Chiêu thờ ơ lạnh nhạt không ra tay đỡ lấy. Vô luận là loại giả thiết nào, đối với Kiều Niệm Chiêu đều không phải là kết quả tốt đẹp gì!
Kiều Niệm Chiêu trợn to hai mắt, gương mặt không dám tin và bi thương, vạn vạn không nghĩ tới lão nông dân sẽ nói như vậy!
Cô lướt qua từng người giúp việc đều bàng quan, chỉ thấy vẻ mặt bọn họ lạnh lùng, thế nhưng không có một người nào vào lúc này đứng ra vì cô nói một câu, thậm chí ngay cả vẻ mặt đồng tình thương hại cũng không có.
Cô tự nhận là kể từ khi cô đi tới Cận gia, đối với những người giúp việc này cũng là lễ phép khách khí, thậm chí có thời điểm còn giúp bọn họ làm chút chuyện, so với Cận Tử Kỳ lạnh như băng luôn dùng dư quang khóe mắt nhìn người, không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần!
Nhưng, tại sao khi quay đầu lại bọn họ đều đứng ở phía Cận Tử Kỳ, mở mắt nói lời dối trá để hãm hại cô!
Cô không nghĩ ra, cô đến tột cùng có chỗ nào làm không tốt!
Cận Tử Kỳ nhìn thấy biểu tình trên mặt Kiều Niệm Chiêu biến hóa đặc sắc, không khỏi cảm thấy cô ta vừa đáng thương vừa buồn cười.
Bao năm qua Kiều Niệm Chiêu ở phương diện mua chuộc lòng người quả thật làm đủ công phu, nhưng mà, cũng là bởi vì cô ta vốn ôm lấy mục đích mà đến tiếp cận những người lao động sống tầng dưới cùng của xã hội này, vốn quen nhìn thấy bộ mặt xấu xa ghê tởm của thế gian bọn họ sao lại không nhìn ra chỗ mưu tính của cô?
Không phải là nghĩ muốn giành được tiếng tốt, để cho mọi người cho rằng tiểu thư Cận gia kiêu ngạo ương ngạnh mà nhị tiểu thư lại dịu dàng động lòng người?
Mà trong miệng Kiều Niệm Chiêu mới vừa rồi nói mấy chữ "Cái người làm vườn", đã chân thật mà tiết lộ trong lòng cô đối với những người lao động tầng cấp bên dưới này rất khinh thường, sự tôn kính đối với họ cũng không phải phát ra từ nội tâm.
Thay vì cho người khác chỗ tốt về mặt vật chất chi bằng chân thành mà đối đãi với người khác về mặt tinh thần.
Điểm này, Kiều Niệm Chiêu sẽ không hiểu được, từ ngày cô bắt đầu tiến vào Cận gia, cô đã trăm phương ngàn kế suy nghĩ như thế nào đem bản chất Phượng Hoàng của mình hiển lộ ra, đâu nào nguyện ý cùng những người tầng cấp bên dưới này thổ lộ tình cảm?
Cô thậm chí càng không biết chính là, cô đối với cả Cận gia mà nói, cuối cùng chỉ là người ngoài!
Cô chỉ cho rằng những người giúp việc tôn kính Cận Tử Kỳ, bất quá là bởi vì thân phận thiên kim Cận gia của Cận Tử Kỳ, nơi nào sẽ hiểu được dưới lớp quan hệ làm thuê nhiều hơn là một phần tình cảm.
Kiều Niệm Chiêu tới Cận gia bao năm qua, mùa hè mỗi lần tan việc cũng có thể nhìn thấy Cận Tử Kỳ ngồi ở bên trong sân nhà pha trà, cô luôn là xem thường mà chào hỏi rồi vào nhà mở máy điều hòa không khí, nơi nào sẽ nhìn thấy trà do Cận Tử Kỳ ngâm bình thường đều là vào bụng những người làm vườn cắt sửa cành lá mệt mỏi, đầu đầy mồ hôi này?
Cận Tử Kỳ sẽ không dồn hết tâm trí đi lấy lòng người khác, nhưng sẽ ở thời điểm thích hợp duỗi tay ra về phía những người cần trợ giúp.
Cho nên những người giúp việc này chưa từng cho là Cận Tử Kỳ dáng vẻ Đại tiểu thư khó sống chung, nhiều lắm chẳng qua là cảm thấy Cận Tử Kỳ tính tình thích yên tĩnh, không thích nói chuyện thôi, đâu nào phức tạp ruột cong cong như Kiều Niệm Chiêu? !
"Được rồi, chuyện này đến đây là kết thúc." Trên mặt Cận Chiêu Đông cũng không lộ ra quá nhiều cảm xúc, nhưng ngữ điệu đã nói rõ tâm tình của ông không phải rất tốt: "Cùng quay lại trong biệt thự đi."
"Ba ——" Kiều Niệm Chiêu còn muốn giúp mình giải oan, nhưng Cận Chiêu Đông lại không hề liếc nhìn cô một cái, rõ ràng không muốn xen vào chuyện này nữa, nói thêm gì người bị mắng sẽ chỉ là cô!
Chẳng qua là khi Cận Chiêu Đông xoa chân mày vừa muốn đi vào trong, Tống Kỳ Diễn vẫn không lên tiếng lại đột nhiên mở miệng: "Ba xử lý chuyện này như vậy là có phải không công bằng hay không?"
Cận Chiêu Đông không hiểu nhìn về phía Tống Kỳ Diễn, Tống Kỳ Diễn rũ mắt xuống, không thấy rõ cảm xúc trong mắt hắn, thậm chí ngay cả giọng nói cũng không nghe ra lửa giận, nhưng chính vì nắm lấy không ra thái độ như vậy càng làm lòng người sinh bất an.
Bàn tay Cận Tử Kỳ bị thương được hắn cầm trong lòng bàn tay, nửa dựa vào trên người hắn mà nhìn Cận Chiêu Đông, còn Tống Kỳ Diễn đã lần nữa mở miệng nói: "Nếu như mới vừa rồi sư phụ làm vườn nói thật là do Tử Kỳ và Thanh Kiều động thủ trước, ba có phải còn có thể mặc kệ như vậy hay không?"
Sắc mặt của Cận Chiêu Đông trở nên rất khó coi, Tống Kỳ Diễn lại buông Cận Tử Kỳ ra, bình thản bày ra gương mặt tuấn tú, đi đến chỗ Kiều Niệm Chiêu đang đứng một bước, dọa cho Kiều Niệm Chiêu sợ đến cả khuôn mặt cũng tái nhợt đi.
Cận Tử Kỳ cho là Tống Kỳ Diễn muốn ra tay vội vàng kéo hắn lại, khi Tống Kỳ Diễn cúi xuống nhìn thì lắc đầu một cái, mà Ngu Thanh Kiều thì thò đầu ra kích động chen vào nói: "Anh rể, anh còn muốn đánh phụ nữ nha!"
Cận Tử Kỳ cho là Tống Kỳ Diễn muốn ra tay vội vàng kéo hắn lại, khi Tống Kỳ Diễn cúi xuống nhìn thì lắc đầu một cái, mà Ngu Thanh Kiều thì thò đầu ra kích động chen vào nói: "Anh rể, anh còn muốn đánh phụ nữ nha!"
Những lời này nói xong khiến Kiều Niệm Chiêu lui về phía sau hai bước, phản ứng theo bản năng muốn tìm kiếm chỗ che chở.
Nhưng Tống Kỳ Diễn sau khi liếc mắt nhìn Kiều Niệm Chiêu thất kinh, không đếm xỉa tới mà thu chân về, nhìn sang Cận Chiêu Đông: "Ba tốt nhất vẫn là trông nom con gái của ba cho tốt, tôi không muốn để cho vợ tôi khi quay lại nhà mẹ cũng còn phải bị khinh bỉ."
Nói xong lời này, biểu tình trên mặt Tống Kỳ Diễn chợt lạnh xuống, mặc dù khóe miệng còn chứa ý cười, nhìn bộ dáng như khiêm tốn, nhưng trong đôi mắt tôi luyện ra ánh sáng lạnh, dù là Cận Chiêu Đông, cũng sinh ra mấy phần lãnh ý.
Trong lòng thầm nghĩ, đây tuyệt đối không phải một người dễ nói chuyện, trước kia ngược lại bị hắn lừa!
Bàn tay của Cận Chiêu Đông dưới ống tay áo nửa che nắm thành quả đấm, hết sức khắc chế.
Sống hơn nửa đời người, đâu nào bị vãn bối uy hiếp dạy dỗ qua như vậy? Không khỏi cũng có chút bực tức lên, cũng cứng rắn mà nói: "Chuyện này Chiêu nhi có lỗi, tôi tự sẽ trừng phạt nó."
Lời Cận Chiêu Đông còn chưa dứt, Tô Ngưng Tuyết lại đột nhiên đi tới trước mặt Kiều Niệm Chiêu, sắc mặt lạnh lùng có vẻ có chút vô tình: "Cận gia không cần thứ con gái lòng dạ thâm sâu, nếu đã ra đi, sau này cũng không cần đến đây."
Một câu nói, hầu như để cho tất cả mọi người tại chỗ cũng sợ ngây người.
Ý tứ trong mấy chữ cuối cùng của Tô Ngưng Tuyết không khác nào đem Kiều Niệm Chiêu đuổi ra khỏi cửa, không liên quan với việc thông cảm, cũng bất quá kinh ngạc vì đến quá mức đột nhiên, nhất thời làm cho người ta có chút không cách nào thích ứng!
"Từ khi cô mười tám tuổi nhận nuôi cô đến bây giờ, tôi tự nhận là chưa từng bạc đãi cô, nhưng cô làm ra chuyện như vậy lại làm cho tôi lần nữa mà xét lại mình quyết định năm đó có phải là một sai lầm hay không."
Tô Ngưng Tuyết không để ý Kiều Niệm Chiêu mặt đã trắng bệch, nghiêng mặt lạnh lùng nói: "Tôi nhớ tôi đã nói rồi, làm một người mẹ tôi có thể làm những điều tuyệt đối vượt quá tưởng tượng của cô. Tôi có thể cho cô một khoản tiền, cung cấp cho cô tạm thời áo cơm không lo. Về phần thứ cô phí hết tâm tư hết lần này tới lần khác muốn có là không có biện pháp cho, cho nên tôi thành khẩn mà đề nghị cô thay đổi cái khác."
"Ngưng Tuyết!" Cận Chiêu Đông lại đứng ra ngăn cản, sắc mặt phức tạp không rõ, "Bây giờ nói những thứ này làm gì?"
"Vậy ông cho là tôi sẽ vẫn dễ dàng tiếp tục tha thứ sao?" Tô Ngưng Tuyết ngoái đầu lại, nhàn nhạt quét về phía Cận Chiêu Đông, "Năm đó tôi có thể vì con gái mà thối lui, hiện tại tôi cũng có thể bởi vì cùng một lý do mà dẹp bỏ đi hết thảy trở ngại."
"Bà ——" Tròng mắt của Cận Chiêu Đông chợt lóe, không nghĩ tới Tô Ngưng Tuyết lại sẽ nói ra những lời máu lạnh như vậy.
Ngược lại Tô Ngưng Thu đi ra ngoài hoà giải, vỗ vỗ lên bờ vai gầy của Tô Ngưng Tuyết, đem bà kéo ra khỏi không khí giương cung bạt kiếm cùng Cận Chiêu Đông, "Em nói hai người tuổi cộng lại cũng hơn một trăm tuổi, như thế nào còn ầm ĩ như trẻ con?"
Nhìn không khí có chút hòa hoãn xuống, Tô Ngưng Thu liền dẫn đầu kéo Tô Ngưng Tuyết đi đến biệt thự, trong miệng không quên khuyên can: "Vợ chồng già có gì thì trở về nhà nói là được, Tử Kỳ và Kỳ Diễn kết hôn khó được dịp trở lại ăn bữa cơm chớ làm hư không khí."
Giữa mày mắt Cận Chiêu Đông có chút mỏi mệt, ông cởi ra nút áo tây trang, một tay che lấy bên trán xoa dịu trận trận căng đau, liếc nhìn Kiều Niệm Chiêu lẻ loi hiu quạnh chết trân ở nơi đó, đáy mắt lặng lẽ dâng lên khổ sở và áy náy.
Chẳng qua là không chờ Cận Chiêu Đông an ủi Kiều Niệm Chiêu cái gì, vẫn luôn không nói lời nào, Cận Tử Kỳ lại mở miệng, cũng làm cho hai chị em Tô Ngưng Tuyết vốn rời đi lại dừng bước, kinh ngạc quay đầu nhìn sang Cận Tử Kỳ với vẻ mặt bình tĩnh.
Bởi vì cô nói: "Năm đó ba và mẹ nhận nuôi cô ta là bởi vì Kiều Hân Hủy thay con gánh tội sao?"
Sắc mặt của Tô Ngưng Tuyết trắng nhợt, vội vàng muốn ngăn cản cô: "Nói bậy bạ gì đó Lời như thế không nên tùy tiện nói!"
Bên trong sân nhà lần nữa khôi phục một loạt tro tàn trầm tĩnh, về phần người giúp việc đứng ngoài quan sát cũng tự giác mà lui xuống.
Trong phút chốc, chỉ còn lại sáu người, trong đó mẹ con Ngu gia cũng kinh ngạc mà nhìn sang Cận Tử Kỳ.
Mẹ con họ đối với án ngộ sát năm đó cũng không hiểu rõ, chỉ cho là Kiều Niệm Chiêu vu oan cho Cận Tử Kỳ.
Đầu vai bị Tống Kỳ Diễn kéo vào, Cận Tử Kỳ cầm lấy tay của hắn, sau đó rời khỏi ngực của hắn, đi tới trước mặt Cận Chiêu Đông, gương mặt bình thản ung dung: "Là bởi vì lý do này mới để cho cô ta vào Cận gia sao?"
Cận Chiêu Đông nhíu chặt mày, tựa như không hiểu Cận Tử Kỳ vì sao đột nhiên nói tới chuyện này, nhưng vẫn là tính tình kiên nhẫn nên trả lời: "Tử Kỳ, dì Hân con khó khăn, chúng ta nhận nuôi Niệm Chiêu cũng coi là báo đáp dì ——"
"Chẳng qua là nhận nuôi sao?" Cận Tử Kỳ lại đột nhiên cắt ngang lời ông, khi nhìn đến dáng vẻ muốn nói lại thôi của cha mình, cô bày ra nụ cười thật lớn bên khóe miệng, ánh mắt lại vô cùng buồn bã: "Tại sao mọi người biết rất rõ ràng sự thật của câu chuyện, vẫn còn muốn từng chút một cố gắng duy trì tầng giấy mỏng không chịu nổi một kích này?"
Chiều tối một trận gió rét lướt nhẹ qua, thổi trúng sau lưng người từng trận lạnh thấu xương như băng.
Tô Ngưng Tuyết chợt tránh thoát tay của Tô Ngưng Thu, đi trở lại mấy bước, cũng đã lần nữa nghe được giọng nói giống như cát chảy theo gió rồi biến mất của Cận Tử Kỳ: "Kiều Niệm Chiêu, Kiều Hân Hủy tư niệm Cận Chiêu Đông, là ý này sao?"
"Ngay cả đứa ngốc cũng thấy rõ tình cảm tại sao mọi người còn phải lừa mình dối người?"
Sắc mặt Cận Chiêu Đông trong nháy mắt thay đổi, nhưng lại không đẹp mắt , ông nhìn Cận Tử Kỳ tròng mắt gợn sóng không sợ hãi, thế nhưng không biết nên nói cái gì, chẳng qua là khẽ nhếch miệng lại không phát ra được âm.
"Là cô nói sao!" Câu chất vấn của Tô Ngưng Tuyết lạnh nhạt đến tậm xương trôi lơ lửng ở trên không trung trong đình viện, trên mặt bà ngoài kinh ngạc khi bị phát hiện vừa tức giận, nhìn chằm chằm Kiều Niệm Chiêu: "Cô cứ như vậy mà muốn quay lại Cận gia sao?"
Kiều Niệm Chiêu chẳng qua là cảm thấy oan uổng, lần này quả thật không phải là cô, ánh mắt lóe lên một hồi, cô giống như là nhận ra được cái gì, bỗng dưng nhìn về phía Cận Tử Kỳ: "Cô đã nhớ lại rồi?"
Năm chữ ngắn ngủi đủ khiến cho mọi người bên trong sân nhà thần sắc khác hẳn, yên tĩnh có thể nghe được âm thanh hô hấp của lẫn nhau.
Tống Kỳ Diễn không nhịn được đã đi đến gần Cận Tử Kỳ hai bước, đôi mày thanh tú nhíu lại, nhưng cuối cùng không tiến lên ôm cô, chẳng qua là lẳng lặng nhìn bóng lưng của cô, hắn biết khoảnh khắc ấy cô muốn cho mình tàn nhẫn mà đối diện những chân tướng kia!
Mặc dù sẽ rất đau đớn, mặc dù sẽ bị thương, nhưng vẫn là lựa chọn xé ra cái sự thật máu chảy đầm đìa này.
Cô sáng nay khi nhớ lại lập tức đến đây sao?
Tống Kỳ Diễn không khỏi nhớ đến người phụ nữ mặc áo ngủ tóc tai bù xù đứng ở trên thang lầu, khi đó, không phải cô bởi vì nội tâm trống không và bất lực mà muốn vùi đầu vào trong ngực của hắn sao?
Ngu Thanh Kiều nghe thấy như rơi vào trong sương mù, tính tình nhanh mồm nhanh miệng khiến cho cô thiếu kiên nhẫn mà trực tiếp hỏi ra miệng: "Các người đều làm sao hết rồi? Rốt cuộc đang quanh co lòng vòng mà nói những gì!"
Cận Tử Kỳ nhìn lại Kiều Niệm Chiêu, giọng nói có chút xa xăm: "Đúng nha, nghĩ tới, nhớ lại một chuyện, thí dụ như. . . . .. Mười năm trước kia vào đêm đó đến tột cùng xảy ra chuyện gì."
Kiều Niệm Chiêu hiển nhiên bị đáp án này làm chấn động và kinh ngạc phải quên mất mở miệng, còn có đáy mắt chợt lóe lên khủng hoảng.
Cận Tử Kỳ lại không nhìn cô nữa, thẳng đối với Cận Chiêu Đông nói: "Nếu như mười năm trước kia Kiều Hân Hủy không phải thay tôi gánh tội mà nói, ba có phải cả đời cũng sẽ không mang Kiều Niệm Chiêu về hay không?"
Mặc dù bản thân từng không biết tại sao mẹ lại ngầm cho phép Cận Chiêu Đông quyết định việc gây tổn thương cho mẹ, bây giờ nghĩ lại, lúc ấy đón nhận Kiều Niệm Chiêu vào Cận gia, trong lòng của mẹ cũng bị đè nén không ít đau khổ khó chịu!
Cơ thể của Kiều Niệm Chiêu không yên mà lảo đảo lui về phía sau một bước, níu tây trang của Cận Chiêu Đông lại, giống như đứa trẻ bất lực bắt được cọng rơm cứu mạng mình, ánh mắt nhìn sang Cận Tử Kỳ cũng là tràn đầy sợ hãi.
Cận Tử Kỳ không khỏi cười lạnh, cô ta đang sợ cái gì ——
Sợ mình nói ra chân tướng để cho tất cả mọi người biết ban đầu là cô ta đẩy mình một phen, cho nên con dao kia mới có thể không có chút nào báo trước cắm vào trong ngực tên côn đồ kia?
Sợ chân tướng một khi ra ánh sáng, cô ta từ nay về sau thật sự phải cùng gia tộc Cận gia này xa nhau rồi sao?
Hai tay chậm rãi nắm chặt, mười năm trước kia mềm lòng một lần, lần này còn phải dẫm lên vết xe đổ sao?
Từng bước từng bước từ từ đến gần, Kiều Niệm Chiêu nhìn Cận Tử Kỳ tiến tới gần, nhìn sang vậy khuôn mặt lạnh lùng đến mức tận cùng cùng mình có mấy phần tương tự, hô hấp từ từ ngưng trệ.
"Tử Kỳ!" Cận Chiêu Đông khẽ quát một tiếng, chắn trước mặt Kiều Niệm Chiêu bị Cận Tử Kỳ doạ sợ, "Nó ngàn lỗi vạn lỗi cuối cùng cũng là em gái của con, đừng đối với nó như vậy."
"Ba vẫn nói cô ta là em gái của tôi, cô ta thật sự là em gái của tôi sao? Nếu như cô ta thật sự nhớ đến một chút máu mủ thân tình, mười năm trước kia đêm đó cô ta cũng sẽ không ở phía sau len lén đẩy tôi một cái!"
Cận Chiêu Đông mang vẻ mặt kinh hãi, quay đầu tức giận nhìn chằm chằm Kiều Niệm Chiêu: "Chị của con nói là thật có đúng không?"
"Con không biết! Bất kể chuyện của con, con cũng không biết!" Kiều Niệm Chiêu chẳng qua là liều mạng mà lắc đầu, mặt tràn đầy luống cuống, nhưng như thế nào cũng không chịu buông Cận Chiêu Đông ra, chỉ sợ ngay cả cha cũng không cần cô!
"Đến tột cùng chuyện gì xảy ra!" Bên kia Tô Ngưng Tuyết khi nghe Cận Tử Kỳ nói xong, chợt đổi sắc mặt, không dám tin mà nhìn Kiều Niệm Chiêu: "Thật sự là cô sao? Tại sao cô có thể ác độc như vậy!"
Tô Ngưng Thu và Ngu Thanh Kiều cũng là hít hà mà che miệng, tựa hồ cũng không thể nào tin nổi chân tướng này, mười năm trước kia Kiều Niệm Chiêu mới mười mấy tuổi, nhưng trình độ tâm cơ sâu đến mức mưu hại chị ruột của mình, quá đáng sợ!
Thân thể hơi lạnh của Cận Tử Kỳ được một cỗ ấm áp phủ lên, Tống Kỳ Diễn kéo vòng eo của cô vào, mày mắt lạnh lùng mà nhìn sang Kiều Niệm Chiêu: "Tôi nghĩ cảnh sát nhất định đối với phát hiện bất ngơg này cảm thấy rất hứng thú."
Tống Kỳ Diễn làm bộ lập tức móc ra điện thoại di động, ngón tay nhanh nhẹn nhấn mấy cái trên màn ảnh, nhưng một cái tay khác rất nhanh đã đè cổ tay của hắn xuống, ngăn hành động hắn muốn gọi 110.
Giọng nói của Cận Chiêu Đông có chút khàn khàn mất tự nhiên: "Kỳ Diễn, chuyện này tạm thời trước đừng báo cảnh sát, coi như là ba cầu xin con một lần, ba không muốn một người con của ba mới ra lại một đứa khác đi vào."
Chân mày Tống Kỳ Diễn nhíu lại thành hình chữ xuyên, hai người có chút giằng co, ngược lại Tô Ngưng Tuyết đã đi tới đây, không có ai chú ý bà ra tay như thế nào, Kiều Niệm Chiêu kêu lên một tiếng, gương mặt đã bị một cái tát.
Cái bạt tai mạnh mẽ quét qua khiến tóc tai cô rối loạn, Kiều Niệm Chiêu bị đau phải lấy tay che lấy mặt bị đánh đỏ bừng, vành mắt ẩm ướt, sợ hãi lui về sau hai bước, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng của Tô Ngưng Tuyết vang lên: "Cút cho tôi! Cút ra ngoài!"
Chưa từng gặp qua Tô Ngưng Tuyết tức giận như vậy, thân thể nhỏ bé gầy gầy lại thẳng tắp hơi run rẩy, bà lạnh nhạt căm giận mà nhìn Kiều Niệm Chiêu đang sợ hãi, "Cút ra khỏi Cận gia cho tôi, cả đời này đừng để cho tôi nhìn thấy cô lần nữa!"
"Ba ——" Kiều Niệm Chiêu nghẹn ngào mà nhìn sang Cận Chiêu Đông, mặt tràn đầy bi thương và bất lực.
Một tay của Cận Chiêu Đông còn nắm giữ tay của Tống Kỳ Diễn, nghe được Tô Ngưng Tuyết tức giận không kềm được mà khiển trách, nhíu mày một cái, cúi đầu nhìn Kiều Niệm Chiêu lệ rơi đầy mặt, hầu kết giật giật.
"Cốt nhục của nhà họ Cận chúng tôi, ai dám để cho nó cút? !"
Đang lúc bên trong sân nhà huyên náo không thể tách rời ra, ngay cửa chính của biệt thự, truyền đến một giọng nữ già nua mang theo tức giận, mang theo cảm giác áp bách của người sống lâu ở địa vị cao, điệu bộ có rất nhiều oai nghi.
Cận Tử Kỳ theo tiếng quay đầu, thì nhìn thấy một quý phu nhân ngoài bảy mươi chậm rãi đi tới, đầu tóc bạch kim cuộn lên chỉnh tề, toàn thân áo khoác lông dê được làm thủ công hạng sang, khi giở tay nhấc chân mơ hồ hiện ra cảm giác kiểu cao hơn người khác một bậc.
Mà vị lão quý phụ này mang một đôi mắt sắc bén hơi nheo lại, quét qua đám người trong đình viện, cuối cùng dừng ở trên người Tô Ngưng Tuyết, Cận Tử Kỳ đứng ở sau lưng Tô Ngưng Tuyết, chính xác mà cảm nhận được ánh mắt kia là không vui.
"Ngưng Tuyết, làm nữ chủ nhân Cận gia, chẳng lẽ lúc bây giờ đây ngay cả sự độ lượng cũng không có sao!"
Cận Tử Kỳ nhìn thấy mẹ mình sắc mặt khó coi, hiển nhiên cũng biết lão phu nhân này, lão phu nhân mới vừa nói đến 'họ Cận của chúng tôi', chẳng lẽ là thân thích của Cận gia sao?
Nghĩ tới đây, Cận Tử Kỳ không khỏi nhìn về phía lão phu nhân kia, lại bị người phụ nữ trung niên đang dìu đỡ bà thu hút lực chú ý, ngay sau đó trái tim cô chấn động, đáy mắt thoáng qua ánh sáng kinh ngạc sắc nhọn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...