Cô nén cười, dùng ngữ khí bình tĩnh hỏi anh, “Nói đi, vì sao muốn giả vờ bị bệnh?”Tần Thịnh trầm mặc một lát, giải thích, “Anh không giả vờ bị bệnh,anh là thật sự bị sốt, 38 độ 5, chỉ là hiện tại đã hạ sốt rồi.
”Tang Nguyệt chỉ vào túi chườm nóng, “Vậy vì sao đã hạ sốt còn muốn cố ý dùng túi chườm nóng gạt em?”Tần Thịnh bặm môi, không nói lời nào.
Tang Nguyệt đợi anh một lúc, thấy anh không mở miệng, quay đầu liền đi.
“Tang Nguyệt.
” Tần Thịnh đuổi theo, ôm lấy eo cô từ phía sau.
Tang Nguyệt giãy giụa ở trong lòng ngực anh, “Buông em ra.
”Tần Thịnh ôm lấy eo cô càng chặt hơn, mặt vùi vào cổ cô, xin lỗi: “Em sai rồi, anh đừng nóng giận.
”Tang Nguyệt mặc kệ, nói: “Em phải nghe anh giải thích.
”Tần Thịnh nhẹ giọng nói: “Anh muốn em quan tâm anh.
”Tang Nguyệt: “Em vừa nghe nói anh phát sốt đã lập tức chạy tới đây, chẳng lẽ em không quan tâm anh sao? Sao đã hạ sốt rồi còn muốn tiếp tục diễn?”“Anh muốn em quan tâm anh nhiều hơn.
” Tần Thịnh siết tay ôm cô chặt hơn, “Nhưng anh cũng không hiểu vì sao chỉ uống có một viên thuốc, chưa đến một giờ đã hạ sốt rồi.
”Tang Nguyệt: “! ! ”Anh lừa cô, như thế nào nghe anh còn có vẻ ủy khuất hơn.
“Tang Nguyệt, anh đau đầu.
” Tần Thịnh đè giọng nói.
Tang Nguyệt tức giận, “Anh còn diễn, anh đã hạ sốt rồi, anh buông em ra.
”Cánh tay Tần Thịnh đang ôm thả lỏng ra một chút, Tang Nguyệt ở trong lòng ngực anh xoay người đứng đối diện anh.
Tần Thịnh rũ mắt xuống, đôi mắt đen thật sâu mà nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Anh không đùa, tối hôm qua anh xối nước lạnh cả một đêm, cả đêm không ngủ.
”Ánh mắt Tang Nguyệt hơi loé lên, đôi mắt trợn to vài phần, “Anh xối nước lạnh cả một đêm? Vì sao chứ? Tối hôm qua trời mưa sao?”Tần Thịnh mím môi, kìm nén cảm xúc, “Không phải nước mưa, là tắm vòi sen.
”Tắm vòi sen?Trên trán Tang Nguyệt dán một dấu chấm hỏi to đùng, “Sao anh lại tắm nước vòi hoa sen cả một đêm, lúc anh đi tắm bị té xỉu sao?”Tần Thịnh nhìn chằm chằm đôi mắt cô, xem thần sắc của cô, thê thảm nói: “Không té xỉu, anh là cố ý dội, anh muốn em quan tâm tới anh nhiều hơn nên liền cố ý dội nước lạnh để mình bị sốt,anh tăm nước lạnh suốt một đêm, mới sốt tới 38 độ 5, liền! ! ”Anh dừng một chút, càng nói càng ủy khuất, “Chỉ uống một viên thuốc, chưa đến một tiếng đã hạ sốt.
”Tang Nguyệt: “! ! ”Anh để bị ốm mà tắm dưới nước lạnh cả đêm, kết quả chỉ uống có một viên thuốc, chưa đến một giờ đã hạ sốt.
Này! ! Này thật đúng là một chuyện khiến người nghe thương tâm a!“Tang Nguyệt,em đừng giận anh được không,anh biết sai rồi.
”Tang Nguyệt: “Được, em không tức giận.
”Cô đâu chỉ là không tức giận,cô còn phải đồng cảm với anh.
Tần Thịnh hít hít cái mũi, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cô, “Vậy em hôn anh một cái, chứng minh em không tức giận đi.
”Tang Nguyệt: “! ! ”Anh đã hết sốt mà còn dùng túi chườm nóng giả bộ sốt cao lừa cô, bị cô phát hiện, còn muốn cô hôn anh một cái chứng minh mình không có giận?Tang Nguyệt tức giận cười lạnh một tiếng, “Em nói sẽ không tức giận vì chuyện này thì sẽ không tức giận, anh còn không buông em ra, em sẽ giận thật đấy.
”Nói xong,cô giơ tay đẩy lên vai anh.
Tần Thịnh thuận thế buông cô ra, lông mi hơi cụp xuống, dùng dư quang liếc cô.
Tang Nguyệt nhìn vẻ mặt chột dạ của anh, lại thoáng nhìn túi chườm nóng trên giường, nghĩ đến cả một buổi trưa, anh đều ở trong chăn dùng cái túi chườm nóng này làm ấm tay, nóng đến cả người đều là mồ hôi, tức khắc dở khóc dở cười.
Trời nóng như vậy, thật không biết anh với Dương Duy nghĩ như thế nào mà nghĩ ra cái chiêu tổn hại này, cũng không sợ làm mình bị nóng chết.
Tang Nguyệt càng nghĩ càng buồn cười, không nhịn được, đem mặt quay sang bên kia, cầm lòng không đậu bật cười ra tiếng.
Tần Thịnh thấy cô cười, biểu tình cũng khoan khoái hơn một ít, lại duỗi tay ôm lấy eo Tang Nguyệt lần nữa, kéo cô vào trong lòng ngực, cúi đầu hôn lấy môi cô.
Tang Nguyệt từ trước đến nay đều không cự tuyệt anh chủ động thân mật, để mặc cho anh hôn vài giây, trừng anh, “Lần sau anh không được làm hại đến sức khoẻ của mình như vậy, dội nước lạnh một đêm, lỡ đâu sốt cao không lùi,sốt thành viêm màng não thì làm sao bây giờ?”Khoé mắt Tần Thịnh cong lên, nhìn chằm chằm cô, biểu tình sung sướng, “Em lo lắng cho sức khoẻ của anh sao? Tang Nguyệt, trong lòng em thật sự không có anh sao?”Cô cũng không so đo với anh chuyện anh lừa cô, chỉ là trách cứ anh làm hại đến sức khoẻ mình, cô là để ý đến anh.
Ánh mắt anh ái muội, giọng nói mang theo ý cười.
“Tang Nguyệt, em lo lắng cho anh như vậy, trong lòng em hẳn là có anh đi?”Không chờ cô trả lời, anh đã lại hỏi lại.
Ánh mắt Tang Nguyệt cứng lại, dưới ánh mắt nóng bỏng của anh, tức khắc tâm loạn như ma?Cô xác thật rất lo lắng cho anh, chính là, trong lòng cô có anh sao?Lông mi Tang Nguyệt run rẩy, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, thoáng quay đầu đi, dời ánh mắt, ổn định lại tinh thần, “Chúng ta là vợ chồng, em đương nhiên phải lo lắng cho sức khoẻ của anh, không chỉ có em, người thân của anh còn quan tâm đến anh hơn, buổi sáng mẹ còn gọi điện thoại cho anh, muốn chúng ta tối nay về ăn cơm, nghe thấy em nói anh không tiện, ngữ khí liền bắt đầu lo lắng anh có phải gặp chuyện gì rồi không,anh là con trai độc nhất nhà Tần gia, trên vai gánh vác toàn bộ tương lai của Tần gia và tập đoàn Ích Viễn, nếu anh vì muốn có được sự chú ý của em, làm hại đến sức khoẻ của mình, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, anh bảo em phải giải thích với ba mẹ như nào?”Tang Nguyệt càng nói càng chính khí lẫm nhiên, làm như lo lắng cho anh chỉ là làm tốt nghĩa vụ của một người vợ, không phải trong lòng có tình cảm với anh.
Ánh mắt Tần Thịnh dần trở nên ảm đạm, nhàn nhạt ừ một tiếng, nói: “Về sau sẽ không như thế nữa.
”Tang Nguyệt quay đầu lại, ánh mắt nhìn mặt anh, ngoại trừ ở phía dưới có một quầng thâm mắt do tối hôm qua không nghỉ ngơi lưu lại, sắc mặt đã không còn suy yếu, anh buổi sáng đã hết sốt, đến bây giờ đã qua hơn nửa ngày, lấy tố chất cơ thể anh, có lẽ đến buổi tối cũng không sốt lại, chỉ cần ở trong nhà uống thuốc hạ sốt, về nhà nghỉ ngơi, ngủ bù cho tối hôm qua thiếu giấc là ổn.
“Giờ anh muốn xuất viện không?” Tang Nguyệt dò hỏi ý kiến anh.
Tần Thịnh liếc nhìn cô một cái, “Ân.
”Cũng đã bị cô phát hiện là hạ sốt rồi, cứ ăn vạ ở bệnh viện không đi,cô cũng không ở lại đây chăm anh.
Tang Nguyệt: “Vậy thu dọn một chút, giờ về nhà đi.
”Cô xoay người đi ra ngoài, mới phát hiện hai người vẫn luôn nắm tay, anh cũng không bỏ ra, cứ như vậy đi theo cô ra ngoài.
Tang Nguyệt quay đầu lại nhìn bộ đồ bệnh nhân trên người anh, rút tay ra khỏi tay anh, nói: “Em ra bên ngoài chờ anh, anh thay quần áo ra đi.
”Dương Duy sợ Tần Thịnh với Tang Nguyệt cãi nhau, vẫn luôn đứng ở ngoài cửa nghe lén, khi Tang Nguyệt mở cửa, anh ta còn không kịp tránh ra, cứ như vậy bị Tang Nguyệt bắt gặp, đầu còn đang hơi hơi nghiêng, là một tư thế thám thính.
“Phu nhân.
”Dương Duy nhanh chóng lùi về sau mấy bước, trên mặt có chút xấu hổ.
Tang Nguyệt gật đầu, nhấc chân đi đến bên sô pha ngồi xuống, chờ Tần Thịnh thay quần áo.
Dương Duy đứng ở bên cạnh cửa phòng bệnh, nhìn qua nhìn lại giữa Tần Thịnh với Tang Nguyệt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, phát hiện tình huống tựa hồ cũng không có tệ như trong tưởng tượng, ngược lại còn rất lạc quan.
Anh ta vừa nãy vẫn luôn ở bên ngoài nghe, Tang Nguyệt từ đầu đến cuối đều là tâm bình khí hòa, cũng không có tức giận.
Anh ta thấy Tang Nguyệt đang không nhìn về phía bên này, lặng lẽ dựng một ngón tay cái về phía Tần Thịnh.
Lăn lộn thành như vậy phu nhân cũng không tức giận, có thể thấy được Tần tổng vẫn có chút địa vị trong lòng phu nhân.
Tần Thịnh không phản ứng lại anh ta, vào phòng thay quần áo.
Dương Duy vào phòng thu dọn qua đồ đạc, chờ Tần Thịnh từ phòng thay quần áo đi, đi đến bên người anh, nhỏ giọng nói: “Phu nhân cũng chưa phát giận, còn lo lắng cho sức khoẻ của ngài, trong lòng hiển nhiên là có ngài, lúc ngài phát sốt, phu nhân rất lo lắng, lúc thì rót nước cho ngài, lúc thì xoa bóp đầu, ngài lần sau không cần hành hạ sức khỏe của mình, phu nhân sẽ lo lắng.
”Quan trọng nhất chính là, đừng có hành hạ anh ta như vậy.
Tần Thịnh liếc nhìn anh ta một cái, không nói gì.
Trên đường trở về, Tang Nguyệt vẫn luôn nghiêng đầu, hai mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xe, bặm môi gắt gao, một câu cũng không nói, như đang suy tư gì đó.
Không phải đang giận Tần Thịnh mà là đang nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi trong phòng bệnh của anh.
Cô lo lắng cho sức khoẻ của anh, có phải là vì trong lòng có anh hay không?Ngoài miệng thì cô nói lo lắng cho anh chỉ là vì làm tốt trách nhiệm của một người vợ, chỉ có điều trong lòng cô rất rõ ràng, khi nhận được điện thoại của Dương Duy nói anh bị bệnh cô khẩn trương như nào.
Kể cả cô không muốn thừa nhận như nào, cô có thể mạnh miệng lừa anh ra sao, nhưng cô không lừa được chính mình, cảm xúc của cô xác thật sẽ bị hành động của anh tác động tới, thậm chí còn nhiều hơn cô nghĩ rất nhiều.
Anh có sức ảnh hưởng rất lớn trong lòng cô, đã vượt qua cả ranh giới mà cô tự mình đề ra.
Rõ ràng mới quen biết được hai tháng ngắn ngủn, đáng lẽ không nên trở nên như thế này.
Sao cô có thể để một người đàn ông ảnh hưởng đến tâm tình, còn cứ tiếp tục như vậy, bản thân cô cũng không dám bảo đảm mình có bị luân hãm ở trong đấy hay không.
Mẹ cô năm đó, ban đầu, cũng chỉ là muốn chơi đùa cùng người đàn ông kia, sau đấy lại bị tên đàn ông kia dỗ ngọt, một bước đi xuống vực sâu.
Cô quyết không thể đi vào vết xe đổ của mẹ.
Có thể là gần đây cô cảm thấy mình phải làm tốt nghĩa vụ của người vợ, quá chú tâm đến anh, nên mới nhịn không được lo lắng cho anh.
Anh hiện tại một lòng muốn được cô đáp lại tình cảm, không biết là thật sự yêu cô hay là xuất phát từ lòng tự trọng của một người đàn ông kiêu ngạo, không chịu nổi việc cô không yêu anh nên cứ cuốn lấy cô, luôn tìm mọi cách làm cô chú ý đến.
Ngũ quan anh lạnh lùng, ngoại hình ưu việt mê người, là loại hình mà cô chỉ cần liếc mắt một cái là thích, hiện tại lại một lòng dụ dỗ cô, còn cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ bị đánh bại bở tiếng sét ái tình.
Yêu một người đàn ông như anh, một ngày nào đó anh không còn yêu nữa, chỉ sợ cô sẽ không tài nào dứt ra được.
Cô còn chưa yêu anh đã lo lắng anh sẽ phát sinh quan hệ ngoài luồng với người phụ nữ khác, nếu thật sự yêu rồi, chẳng phải là ngày đêm đều phải chịu loại tra tấn này.
Huống chi bọn họ là quen biết qua một đêm tình, anh không quen biết cô mà vẫn để cô vào cửa thì khó có thể bảo đảm sẽ không có nảy sinh chuyện gì với người phụ nữ nào khác ở bên ngoài.
Cô cần phải điều chỉnh trạng thái trước mắt, dời lực chú ý, không để anh làm ảnh hưởng đến cảm xúc của mình.
Anh lại đang nhìn cô.
Tang Nguyệt không nhìn về phía anh, liền cảm giác được tầm mắt anh đang nhìn chăm chú vào mình.
Thật là quá dễ dàng bị anh hấp dẫn lực chú ý, Tang Nguyệt trong lòng có chút phiền muộn, kiềm chế không quay đầu nhìn anh, nhắm mắt lại, hơi ngửa người ra sau, tựa lưng vào ghế ngồi, giả vờ nghỉ ngơi.
Tần Thịnh thấy cô một câu cũng không nói, cho rằng cô còn tức giận, ở bên cạnh cô cũng thu liễm rất nhiều, không quấy rầy cô nữa.
Một đường đi không nói chuyện, khi về đến nhà, trời đã tối rồi.
Ban đầu cho rằng Tần Thịnh không hạ sốt, đêm nay phải nằm viện, không tính trở về ăn cơm chiều, cho nên dì Điền không ở bên này, Tần Thịnh muốn đưa Tang Nguyệt ra bên ngoài nhà hàng ăn cơm, bị Tang Nguyệt lấy cớ anh vừa mới ốm dậy, không nên ra bên ngoài dùng cơm để cự tuyệt, đặt cơm hộp về.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...