Không phải tặng cho anh mà là cho Tống sư huynh.
Tần Thịnh nháy mắt đoán được Tống sư huynh nói đến trong thiệp chúc mừng là ai.
Tống Hướng Duệ!Lại là cái tên Tống Hướng Duệ này!Tần Thịnh hít vào thật sâu, ánh mắt nhìn chằm chằm kia tấm thiệp kia, thật lâu cũng không có cử động gì.
Tang Nguyệt rửa mặt xong, từ trong phòng tắm đi ra, thấy Tần Thịnh ngồi ở trên sô pha, hai má vừa mới bớt đỏ lại bắt đầu phiếm hồng.
Tuy rằng buổi tối hôm trước cô cũng đã dần thích ứng, hơn nữa còn cảm nhận được sự sung sướng nhưng đối với loại sự tình này cô vẫn có chút khẩn trương.
Cái cảm giác cả người hoàn toàn bị người khác khống chế không làm gì được này làm cô hãi hùng khiếp vía.
Cắn cắn môi, không dám nhìn anh lâu, cô cúi đầu đi đến mép giường, xốc chăn lên giường.
Cả người cứng đờ nằm thẳng ở trên giường, đợi một lúc vẫn không nghe thấy anh có động tĩnh gì, có chút buồn bực duỗi tay đè chăn xuống, giương mắt nhìn về phía anh.
Đúng lúc đụng phải đôi mắt sâu thẳm của anh.
Anh ngồi ngay ngắn ở trên sô pha, bặm môi, đôi mắt nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt không hề cao hứng.
Tang Nguyệt buồn bực.
Trước khi đi tắm, rõ ràng là anh giục cô đi tắm rửa.
Sao giờ lại ngồi bất động?Hơn nữa ipad bị đặt ở một bên,anh cũng không có làm việc.
Anh không nói lời nào,cô cũng không biết phải mở miệng như thế nào.
Cũng không thể hỏi anh vì sao còn chưa lên giường.
Nghe như là đang chủ động mời gọi, có cảm giác hơi thẹn nên cô không hỏi ra miệng.
Tang Nguyệt không nói chuyện, thu hồi tầm mắt, lại nằm thẳng đợi thêm vài phút.
Trong phòng im ắng, Tang Nguyệt mãi không thấy anh lên giường, duỗi tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường.
Màn hình di động mới vừa hiện sáng, liền nghe thấy anh mở miệng hỏi: “Sinh nhật Tống Hướng Duệ là khi nào?”Tang Nguyệt sửng sốt,sao anh đột nhiên lại hỏi cái này?Ngay sau đó nghĩ đến nghĩ đến tấm thiệp mình viết chúc mừng sinh nhật sư huynh,anh hẳn là đã thấy thiệp mừng.
Nhưng mà anh hỏi cái này để làm gì.
“Thứ hai tuần sau.
” Tang Nguyệt trả lời.
Tần Thịnh trầm mặc một lát mới nói “Em nhớ rõ thật.
”Ân?Tang Nguyệt cân nhắc những lời này, đã hiểu, cô lúc trước không biết sinh nhật anh mà lại biết sinh nhật sư huynh,anh hẳn là không vui.
Tang Nguyệt giải thích: “Em có ghi lại trong phần ghi nhớ.
”Ngữ khí Tần Thịnh có chút trầm xuống, “Em còn cố ý ghi chú lại.
”Tang Nguyệt tiếp tục giải thích, “Em có thói quen note lại,sinh nhật bạn bè, người xung quanh em đều lưu ghi chú để nhắc mình chuẩn bị quà.
”Giọng Tần Thịnh nhỏ đi“Anh cũng có trong bản ghi nhớ sao?”“Anh đương nhiên có a.
” Tang Nguyệt cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘đương nhiên’, từ trên giường ngồi dậy, cười nhìn, ngữ khí mang theo ý dỗ dành, “Sinh nhật anh là ngày 25 tháng 3, không chỉ có lưu trong phần lời nhắc mà cũng ghi tạc trong đầu em luôn.
”Sắc mặt Tần Thịnh thoáng hòa hoãn, ngay sau đó nghĩ đến cái gì, nhàn nhạt nói: “Kia cũng không có gì đặc biệt.
”Người khác cũng được lưu trong bản ghi nhớ của cô, không phải chỉ có mỗi mình anh.
Tống Hướng Duệ cũng được.
Cô còn cố ý chuẩn bị quà cho Tống Hướng Duệ.
Tần Thịnh mím môi, không nói gì nữa.
Tang Nguyệt cảm giác mình đã giải thíchmấy câu mà anh trông như càng không cao hứng hơn.
Một lát sau,anh lại mở miệng, “Em có quan hệ rất tốt với anh ta sao?”Tang Nguyệt: “Bọn em là sư huynh muội và quan hệ bạn bè hợp tác.
”Tần Thịnh: “Em còn chuẩn bị quà sinh nhật.
”Này không giống có quan hệ như thế.
Tang Nguyệt đã hiểu ra,anh giận vì mình mua quà cho sư huynh.
Cái này thì càng dễ giải thích.
“Bởi vì sinh nhật năm ngoái, Tống sư huynh với lão sư của em, cũng chính là ba Tống sư huynh, đều tặng quà sinh nhật cho em, người khác tặng quà,em không thể không tặng lại, đây là có qua có lại.
”Cái lý do này làm sắc mặt Tần Thịnh hơi hoà hoãn.
Có qua có lại?Anh nhạy bén nghĩ đến cái gì đó “Em tặng anh đồng hồ cũng là có qua có lại?”Tang Nguyệt nhận ra mình lại nói sai rồi, xấu hổ cong khóe miệng lên, không biết trả lời như thế nào, cười gượng hai tiếng, cúi đầu trầm mặc.
Yên lặng nói lên hết thảy.
Ánh mắt Tần Thịnh sâu kín nhìn cô, mặt phảng phất như bị người người ta tát cho một cái.
Chuyện này so với việc phát hiện Tang Nguyệt tỉ mỉ chuẩn bị quà sinh nhật cho Tống Hướng Duệ càng làm anh khó có thể chấp nhận hơn.
Anh tặng cô quà là vì cô là vợ anh.
Cô tặng anh quà là do có qua có lại.
Này gọi là gì, trao đổi đồng giá sao?Cô rốt cuộc có xem anh là chồng mình không?Giữa vợ chồng với nhau còn có thể khách khí thế sao?Anh tặng cô là tâm ý người chồng.
Còn cô tặng anh là trao đổi đồng giá.
Anh bỗng nhiên nghĩ đến hôm lãnh chứng, Tang Nguyệt đề nghị anh kí hiệp nghị trước khi kết hôn với hợp đồng hôn nhân, để tương lai nếu hôn nhân tan vỡ sẽ không bị chia tài sản.
Anh đưa cô thẻ,cô cũng chưa từng dùng qua,anh mua quà cho cô, cô đều trả lại hết bằng đồng hồ.
Anh cứ cho rằng, cô không cần thẻ anh là bởi vì trong thẻ cô còn tiền, chờ khi cô tiêu hết tiền trong thẻ thì sẽ quẹt thẻ của anh, cô tặng anh đồng hồ là vì anh là chồng cô.
Không nghĩ tới cô còn có dụng ý khác.
Cô đây là muốn không ai nợ ai, tính lúc nào cũng có thể ly hôn.
Hai người ở chung,cô chỉ mang theo vài bộ quần áo,những đồ vật khác trong nhà cũng chưa dọn lại đây.
Cô chính là vẫn luôn nghĩ rằng tương lai bọn họ sẽ ly hôn,cô chỉ cần một cái vali là có thể dọn về, không phải phiền phức.
Tần Thịnh nhìn Tang Nguyệt đang ngồi ở trên giường, thật cẩn thận trộm liếc anh, nhắm mắt.
Anh không rõ người trẻ tuổi bây giờ đều là làm sao vậy, không có chút tôn trọng hôn nhân gì cả,lúc nào cũng mưu tính tương lai vứt bỏ một nửa kia của mình, tam quan bất chính,làm người ta sốt ruột.
Tang Nguyệt thấy anh vẫn không nói gì, biết anh thật sự giận rồi.
Cô nghĩ lại về cuộc đối thoại ban nãy giữa hai người.
Đầu tiên,là dục vọng chiếm hữu của đàn ông, không thoải mái khi cô chuẩn bị quà cho người đàn ông khác.
Tiếp theo,là lòng tự trọng của đàn ông khiến anh không thể vợ mình không tiêu tiền của mình.
Hai vấn đề,với hiểu biết của cô về anh,cô cũng chưa có cách giải thích nào có thể làm anh vừa lòng.
Cô với sư huynh đã quen nhau từ nhỏ,còn là quan hệ bạn bè hợp tác, kể cả không có quan hệ sư huynh từ nhỏ, tặng quà cho nhau cũng là mối cách để duy trì mối quan hệ xã giao.
Cô không thể vì kết hôn với anh mà từ bỏ việc hợp tác với sư huynh,cô còn muốn kiếm tiền.
Kể cả anh giận vì cô tặng lại quà,cô cũng sẽ không sửa,giờ anh nói cô có thể tùy ý tiêu tiền của anh nhưng lỡ đâu tương lai hôn nhân tan vỡ,anh chưa chắc sẽ không tính toán lại tiền tiêu trong lúc kết hôn.
Huống chi, chuyện này vốn cũng không phải chuyện gì lớn.
Sở dĩ có mâu thuẫn, là do hoàn cảnh và xuất thân của bọn họ không tạo thành.
Cô không sai.
Anh cũng không sai.
Nhưng mà chuyện tặng quà lại này, là cô trước đó không nói rõ với cô,là cô đuối lý, quyết định dỗ anh.
“Tần Thịnh, đừng giận được không?”Tần Thịnh mím môi, không lên tiếng.
Tang Nguyệt thấy anh có vẻ không dễ dỗ, có chút bất đắc dĩ.
Suy nghĩ một lát, Tang Nguyệt bò đến bên phía giường anh ngủ, duỗi tay kéo ngăn kéo đầu giường ra, lấy một cái áo mưa từ bên trong, ném đến trên người anh.
Áo mưa rơi trên cánh tay anh, ánh mắt Tần Thịnh khẽ nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn cô.
Tang Nguyệt chịu đựng cảm giác thẹn thùng,kéo làn váy lên cao, hỏi anh: “Có muốn đến đây không?”Tần Thịnh đứng lên, nhấc chân đi đến phía cô.
Tang Nguyệt lập tức kéo chăn quấn chặt người mình lại, trốn đến phần giường bên trong,bĩu miệng, ủy khuất ba ba nhìn anh, “Anh không được giận nữa.
”Tần Thịnh duỗi tay, nắm lấy cổ chân cô,kéo cả người cô vào trong lòng ngực, mạnh miệng nói: “Anh không có giận.
”Tang Nguyệt ngày hôm sau ngủ đến giữa trưa mới chậm rì rì bò dậy,lúc ở phòng để quần áo thay đồ, nhìn thấy dấu vết lưu lại trên người mình, nhịn không được chửi thầm, Tần Thịnh thật đúng là mặt người dạ thú, hành vi cử chỉ ở trên giường với cái gương mặt kia của anh hoàn toàn khác nhau.
Dì Điền đang làm cơm trưa, Tang Nguyệt đi theo mùi hương xuống tầng, Tần Thịnh đang gọi điện thoại, trong tay cầm di động, nghe thấy tiếng cô đi xuống, ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, thu hồi tầm mắt, tiếp tục nói chuyện điện thoại.
“Được,con biết rồi,chốc con bảo với em ấy.
”Trên mặt anh không có biểu tình gì, Tang Nguyệt không biết anh có còn giận chuyện ngày hôm qua không, nhẹ bước chân qua, thành thật đứng ở bên sô pha, nhìn anh gọi điện thoại.
Tần Thịnh thoáng nhìn cô, thấy hai tay cô đỡ ở sườn eo, giơ tay vỗ vào chỗ bên cạnh, ý bảo cô ngồi xuống.
Tang Nguyệt lập tức ngồi xuống vì ngồi gần nên cô loáng thoáng nghe thấy một giọng uy nghiêm, nhắc đến xe xiếc gì đó, còn bảo anh linh tinh các thứ.
Tần Thịnh đúng lý hợp tình, “Tài sản của ba không phải sau này đều là của con sao, hà tất gì phải keo kiệt thế.
”Tần Kiêu ở phía bên cạnh cười lạnh một tiếng, “A,mày là người thừa kế, ba mày mới vừa xuống chức đã nhớ thương tài sản của ba,mày biết thế gọi là gì không? Mày đây là ăn cháo đá bát, nhanh trả xe lại cho ba”Tần Thịnh rất có lễ phép nói: “Ngại quá,con chỉ có lấy quyền thừa kế trước hạn thôi, còn nữa con thấy loại xe này không hợp với người lớn tuổi như ba, người già đã về hưu cả ngày nhàn phú ở trong nhà không đi làm lái quá nguy hiểm,con chuẩn bị đặt một chiếc xe điện cho ba này.
”Tần Kiêu nổi trận lôi đình, “Mày có tin, ông đây lan khắp bàn dân thiên hạ chuyện con ở bên ngoài chạy khắp nơi để tìm chỗ đi đại tiện không?”Sắc mặt Tần Thịnh cứng đờ, duỗi tay che ống nghe lại.
Tang Nguyệt trong lúc vô ý nghe lén được ba con nhà hào môn ‘ nội chiến ’, nghe được ba Tần Thịnh tung tin nóng hồi nhỏ Tần Thịnh đi tìm chỗ đi đại tiện, không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Tần Thịnh lập tức quét mắt qua, khóe miệng mím thành một đường, sắc mặt căng chặt, biểu tình thập phần nghiêm túc.
Tang Nguyệt lập tức thu lại nụ cười trên mặt, cố nén chặt khoé miệng run rẩy,bặm chặt miệng, ngửa đầu nhìn trần nhà, làm bộ không nghe thấy nội dung đoạn đối thoại của anh với ba.
Kỳ thật này cũng không thể trách cô, là chính anh bảo cô ngồi đây.
Khoảng cách gần như vậy,cô khó có thể không nghe thấy gì.
Tần Thịnh thu hồi tầm mắt, mặt không biểu tình nói: “Ba đây là đang bịa đặt,con sẽ bảo luật sư gửi đơn đến ba.
”Anh nóng nảy anh nóng nảy rồi,anh phải để luật sư đệ đơn đưa ba!Tang Nguyệt không nhịn được, phụt một tiếng, lại bật cười ra tiếng.
Tần Thịnh nhắm mắt, không chờ ba anh nói gì nữa, trực tiếp cúp máy.
Tang Nguyệt không nghe thấy anh nói chuyện điện thoại nữa, quay đầu nhìn anh.
Tần Thịnh cũng không thêm nâng mắt lên nhìn cô, cũng không nói chuyện, cầm lấy tờ báo trước mặt, như là xem cô không tồn tại.
Tần Thịnh không chớp mắt nhìn chằm chằm tờ báo, Tang Nguyệt ở một bên suy tư, không biết anh vẫn giận chuyện hôm qua, hay vì cô nghe được chuyện hồi nhỏ của anh.
Tang Nguyệt không cầm lòng được mà bật cười, Tần Thịnh đưa mắt nhìn qua, ánh mắt thực bình tĩnh, nhìn không ra hỉ nộ.
“Buồn cười lắm sao?”Tang Nguyệt cắn cắn môi, không cười, nghiêng người về phía anh, hai tay để trên đầu gối, hỏi Tần Thịnh: “Anh không giận em chứ?”Tần Thịnh nhàn nhạt nói: “Anh chưa bao giờ tức giận.
”Mạnh miệng!Tang Nguyệt bĩu môi, “Thế sao không để ý đến người ta?”Ngữ khí Tần Thịnh bình đạm, “Anh không có không để ý tới em, anh vẫn đang nói chuyện với em đây.
”Tang Nguyệt: “! ! ”Được thôi,anh chỉ là có hơi lạnh lùng không thích nói chuyện, cô không cãi được anh.
Tang Nguyệt: “Anh có gì bất mãn với em, có thể nói thẳng ra để em sẽ điều chỉnh.
”“Anh không có gì bất mãn với em,em cũng không cần điều chỉnh vì anh.
” Tần Thịnh nói: “Em có thể tuỳ theo tâm ý của em,anh sẽ không can thiệp.
”Anh xác thật sẽ không can thiệp đến cô, nhưng sẽ giận.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...