Hôn Sai 55 Lần

Đường Thời nhìn qua ánh đèn đường mơ hồ, nhìn thấy, cái người phục vụ đi theo mình ra ngoài, cách đó không xa đang cầm điện thoại di động chụp về phía anh và Tôn Lệ Nhã phách.

Hắn nhìn Tôn Lệ Nhã mang theo vài phần cười khẽ thâm tình, ánh mắt lóe lên, sau đó vươn tay, khoác lên ghế dựa sau lưng Tôn Lệ Nhã, làm cho người ta có cảm giác như đang ôm Tôn Lệ Nhã vào trong ngực.

Anh mở miệng, mang theo vài phần lười nhác, nghe hơi có vẻ không chút để ý: “Không có, tôi đang khen cô.”

Vẻ mặt Tôn Lệ Nhã cười giống như một đóa hoa mềm mại nở rộ.

Cố Khuynh Thành và Tứ Nguyệt đang trò chuyện trò chuyện, liền cảm giác được bầu không khí ở quanh bản thân, hình như trở nên có gì không đúng, trong đại sảnh bữa tiệc có không ít danh viện cô không biết thỉnh thoảng xuất hiện ở trước mặt cô và Tứ Nguyệt, có khi là một mình, có khi là vài vài nhóm, ánh mắt của mọi người đều là lướt nhẹ trên người cô, thậm chí vài người kết bạn, còn có thể đứng đối diện nhau cười, sau đó rời đi, xúm lại xì xào bàn tán.


Cố Khuynh Thành bị cảnh tượng liên tiếp như vậy, làm cho có chút nghi ngờ không hiểu, ngay cả Tứ Nguyệt cũng giống như là phát hiện ra lạ chỗ nào.

Lúc này Cố Khuynh Thành mới bắt đầu để ý hoàn cảnh trong bữa tiệc, phát hiện rất nhiều người đều ở đây đều liếc mắt nhìn cô, trong mắt không phải trào phúng, thì là tò mò.

Căn bản Cố Khuynh Thành không biết rốt cuộc mình bị làm sao, bị người ta nghị luận như thế, cô dần dần có chút đứng không yên ở trong bữa tiệc, sau đó liền trực tiếp tìm cớ, tạm biệt Tứ Nguyệt, sớm rời khỏi bữa tiệc.

Cố Khuynh Thành sợ đi ra từ cửa chính làm người khác chú ý, cho nên rời đi từ cửa sau, lúc cô đẩy cửa ra, dọc theo đường nhỏ chuẩn bị xuống núi, lại nghe được cách đó không xa có tiếng cười nói truyền tới, Cố Khuynh Thành tò mò dừng bước, nghiêng đầu nhìn lại, thấy trong đình nghỉ có một nam một nữ đang ngồi, trò chuyện với nhau rất vui.

Tuy cách một khoảng cách, thế nhưng bốn phía quanh đình treo đèn lồng màu đỏ, tản mát ra ánh sáng hồng yếu ớt, để cho Cố Khuynh Thành thấy rõ ràng người bên trong là ai.


Đường Thời đưa lưng về phía cô, cô thấy không rõ vẻ mặt Đường Thời lắm, nhưng lại có thể nhìn thấy được rõ vẻ mặt của Tôn Lệ Nhã.

Vẻ mặt cô gái yêu kiều nhìn Đường Thời, một bên cười nói, nhìn qua có thể so với bông hoa.

Cũng không biết sau đó Tôn Lệ Nhã nói cái gì, Đường Thời đứng lên, đi tới bên cạnh đình, thân thể nghiêng ra rất nhiều, hái được mội bông hoa màu hồng nhạt trông như hoa cúc, đưa cho Tôn Lệ Nhã.

Hai tay Tôn Lệ Nhã nhận lấy hoa cúc, cười rực rỡ xinh đẹp.

Sau đó liền cùng Đường Thời sóng vai đi ra khỏi đình, dọc theo một con đường khác, cùng nhau cùng rời đi.

Cố Khuynh Thành đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm bóng lưng Đường Thời và Tôn Lệ Nhã, sững sờ ngây người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui