Mẹ của Đường Thời nghe được hai chữ “Ngắm cảnh” này, thì biết rõ Phùng Y Y tiếp theo muốn nhắc tới là cái gì...
Thật sự bà rất muốn biết trên đài ngắm cảnh, người phụ nữ cùng với Đường Thời rốt cuộc là ai.
Thế nhưng bà cũng biết không thể làm trò trước mặt nhiều quý bà danh môn quý tộc như vậy, khiến người ngoài gièm pha con trai mình.
Những bà lớn quý tộc này, từ trước đến nay đều rất thích buôn chuyện, nếu như Phùng Y Y nói ra, chẳng phải là rất nhiều người đều biết, con trai của bà trầm mê ở nữ sắc, ở ngày kỉ niệm 60 năm thành lập Xí Nghiệp Thịnh Đường, cùng người ta làm chuyện hoang dâm ở đài ngắm cảnh!
Thế là, ánh mắt mẹ Đường Thời hơi nặng nề, bên trong mang theo một luồng không vui, có thể là trên mặt của bà, vẫn treo nụ cười đoan trang như cũ, thoạt nhìn không có bất kỳ khác biệt gì, nghiêng đầu, giọng nói không nhẹ không nặng cắt đứt lời Phùng Y Y: “Y Y, bác và vài bác gái đang nói chuyện, có chuyện gì, nói rõ ràng đi?”
Câu nói sau cùng của mẹ Đường Thời chính là câu phản vấn, thế nhưng bên trong lại mang ý tứ trần thuật.
Giọng nói Phùng Y Y bỗng nhiên dừng lại, biểu tình có chút không phục mở miệng lần nữa: “Đường bá mẫu, không phải bác vẫn luôn muốn biết...”
”Y Y.” Mẹ Đường Thời lại một lần nữa dùng ngữ điệu ôn uyển cắt đứt lời Phùng Y Y, vẻ mặt tươi cười nhìn ánh mắt Phùng Y Y, mang một tia cảnh cáo, sau đó quay đầu, đối với lên đám bà lớn quý tộc trước mặt nói: “ Tiểu Thư Phùng gia, rất thích dính lấy tôi, làm nũng cũng muốn tới tìm tôi.”
Mẹ Đường Thời vẫn che giấu rất tốt, những phu nhân quý tộc khác căn bản không phát hiện bất kỳ kẽ hở, chỉ là nghe được sự bất đắc dĩ trong lời nói của mẹ Đường Thời, chỉ coi là bà thật tâm cưng chìu Phùng Y Y, vVì vậy đều mở miệng, khen Phùng Y Y một phen.
Mẹ Đường Thời mặt mỉm cười chờ mọi người khen xong, nghiêng đầu, hướng về phía Phùng Y Y nói: “Y Y, trong tiệc rượu chơi vui nhé.”
Phùng Y Y biết Đường bá mẫu đây là đang đuổi mình đi, cô ta cũng nhìn ra được Đường bá mẫu không để cho mình nhắc tới chuyện đài ngắm cảnh, chẳng qua cô ta cảm thấy có một cổ khí hung hăng nghẹn ở cổ họng của mình, cô ta cố gắng giật nhẹ khóe môi, hướng về phía Đường bá mẫu kéo ra một nụ cười cứng ngắc, gật đầu, khéo léo nói một tiếng: “Cháu biết, Đường bá mẫu.”
Sau đó xoay người, sắc mặt lập tức lạnh xuống, đạp giày cao gót, rời đi.
Phùng Y Y thực sự rất muốn phát tiết, cô ta có thể nghĩ tới phương thức phát tiết trực tiếp, đó là báo cho Đường bá mẫu, khiến ấn tượng của bà đối với Cố Khuynh Thành xuống dốc không phanh.
Nhưng là bây giờ, Đường bá mẫu căn bản là một bộ không muốn để ý tới chuyện này, Phùng Y Y nhìn chằm chằm g Tứ Nguyệt trò chuyện với Cố Khuynh Thành ở phía xa, cuối cùng mím mím môi, liền đi tới trước mặt một người nổi tiếng mà mình thân thiết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...