Cố phu nhân là người thông minh, thấy Đường Thời vẫn luôn đang nhìn Cố Khuynh Thành, ý thức được lời của mình có chút nhiều, như là quấy rối bọn họ nói chuyện, Vì vậy liền mượn cớ, vào phong bếp hỗ trợ, để không gian lại cho Đường Thời và Cố Khuynh Thành...
Cố phu nhân rời đi, lập tức trong phòng khách yên tĩnh lại.
Cố Khuynh Thành ngồi ở chỗ ngồi, thân ảnh nhìn qua có vẻ là hơi cứng ngắc, cô hơi cúi thấp đầu xuống, mắt cũng không có nhìn Đường Thời.
Đường Thời và Cố Khuynh Thành đều yên lặng, vẫn duy trì đến khi Cố phu nhân bưng hoa quả từ phòng bếp đi tới.
Đường Thời nhìn ra được Cố Khuynh Thành không có ý định nói chuyện với mình, anh hơi mím môi, đứng lên, nói: "Bác Cố, thời gian không còn sớm, cháu cũng nên về nhà."
"Ăn xong cơm tối hãy đi." Cố phu nhân lên tiếng giữ lại.
Đường Thời liếc mắt nhìn Cố Khuynh Thành, không có lên tiếng.
Cố phu nhân đẩy đẩy Cố Khuynh Thành: "A Thời thật vất vả đến nhà một lần, kêu nó ở lại ăn cơm tối."
Ngón tay Cố Khuynh Thành hơi gập lại, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Đường Thời một cái, sau đó nhanh chóng rũ mi mắt xuống, mở miệng nói rất bình tĩnh: "Ở lại ăn cơm tối đi."
Đường Thời nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành lúc lâu, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
Lúc này Cố phu nhân mới cao hứng đặt đĩa trái cây trên bàn trà, ý bảo Đường Thời ăn trái cây, sau đó hí hửng đi vào phòng bếp, giúp đỡ người làm chuẩn bị bữa cơm.
Bữa cơm tối này, là từ sau khi Cố Khuynh Thành về nước, thấy một bữa thịnh xoạn như vậy, như đang chiêu đãi một khách quý cực kỳ quan trọng.
Đường Thời ngồi ở bên cạnh Cố Khuynh Thành, Cố phu nhân ngồi đối diện.
Lúc này Cố Chính Nam còn chưa tan tầm về nhà.
Cố phu nhân đối đãi với Đường Thời, giống như là đối với con trai ruột của mình, bà xới cơm cho Đường Thời, lại múc canh, vẫn không ngừng dặn dò Đường Thời ăn nhiều một chút.
Thậm chí, Cố phu nhân còn đưa cho Cố Khuynh Thành một ánh mắt, Cố Khuynh Thành biết ý của mẹ, lại giả vờ làm như không có phát hiện, nên Cố phu nhân ở dưới mặt bàn cố ý đá cô một cước, Cố Khuynh Thành dùng sức nắm chiếc đũa, sau đó gắp thức ăn, đặt ở trong bát Đường Thời, lúc này trên mặt Cố phu nhân mới lộ ra nụ cười hài lòng.
Đường Thời vốn nói ít, Cố Khuynh Thành buồn bực không lên tiếng, bầu không khí trên bàn cơm có vẻ hơi kìm nén, Cố phu nhân tìm lại trọng tâm câu chuyện: "A Thời, con nhớ tới cái gì, làm sao bất chợt lại đi qua đây."
Mặc dù Đường Thời xuất thân cao quý, thế nhưng tu dưỡng cũng rất tốt, đối mặt với trưởng bối, từ trước đến nay anh rất tôn trọng, anh nuốt cơm vào trong miệng, ngẩng đầu, nhìn Cố phu nhânnói: "Hộp đựng thức ăn đã để ở phòng làm việc cháu vài ngày, cháu sợ lỡ việc sử dụng, vừa may khi về nhà có đi ngang qua Cố Gia, nên liền đưa tới."
Cố phu nhân liếc mắt nhìn Cố Khuynh Thành: "Khuynh Khuynh, làm sao con có thể sơ ý được như thế, mấy ngày hôm nay tới công ty làm, tại sao lại không biết đường mang hộp về nhà?"
Cố Khuynh Thành nghe được câu này, trong lòng trở nên có chút tâm thần không yên.
Mấy ngày nay cô không đi làm, vừa nói xạo với công ty, vừa giấy cha mẹ.
Chẳng lẽ, lời nói dối của cô sẽ bị vạch trần sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...