Cố Khuynh Thành hơi hơi suy nghĩ, nhìn thấy quần áo trên người Đường
Thời dù rằng có chút lộn xộn nhưng vẫn mặc tốt lành trên người.
Mà cô lại không có một chút quần áo che thân thể, muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.
Đáy mắt đen nhánh của Cố Khuynh Thành nổi lên một tầng hồng, cô nhanh chóng buông xuống mi mắt, dùng lực xoay xoay cổ tay, sau đó đưa tay từ
bên trong giãy thoát ra, cởi bỏ quần áo.
Mặc dù quần áo bị Đường Thời xé rách thành hai nửa, nhưng mà miễn cưỡng có thể che giấu cơ thể.
Nhưng mà đáy lòng Cố Khuynh Thành lại hơi có chút lo lắng, hiện tại
cô không có quần áo mặc, lát nữa rời khỏi khách sạn như thế nào.
Đầu Đường Thời có chút mơ hồ, anh đứng ở bên cạnh thật lâu, mới chậm
rãi lấy lại tinh thần, tầm mắt rơi vào Cố Khuynh Thành cuộn mình trên
mặt đất che quần áo rách nát.
Da thịt trần trụi ở ngoài của cô đều là dấu vết xanh xanh tím tím,
còn có dấu bầm tím ngày hôm qua mình lưu lại, màu sắc bầm tím hôm nay
càng thêm đậm.
Cô cúi thấp đầu, anh thấy không rõ vẻ mặt của cô, chỉ có thể nhìn thấy cái mũi xinh xắn cao ngất của cô.
Tay cô cầm lấy quần áo thật chặt, dù rằng nhìn cô thật bình tĩnh,
nhưng mà anh vẫn nhìn thấy đầu ngón tay của cô tinh tế run rẩy.
Cô bao giờ cũng như thế này, mặc kệ anh đối với cô như thế nào, cô trầm mặc nửa tiếng không nói.
Cho dù đáy lòng cô không tình nguyện.
Chính là cô không có bộ dáng nóng nảy như vậy, luôn luôn kích thích anh không khống chế được.
Đường Thời nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành một hồi, liền thu hồi tầm
mắt, cầm lấy áo khoác tây trang treo bên cạnh, sờ sờ di động bên trong,
cuối cùng không có móc ra, mà là đem áo khoác khoác lên ở trên người,
trực tiếp đi ra khỏi phòng được bao.
Đường Thời đứng ở trong hành lang mới sờ soạng điện thoại di động đưa ra ngoài, gọi một cú điện thoại cho Tứ Nguyệt.
Có chút việc làm, trước mặt của cô, cuối cùng là không muốn làm.
Cúp điện thoại, Đường Thời đứng ở cửa phòng được bao vài giây, cuối cùng
gọi một nữ phục vụ đến đây, từ trong túi lấy ra một chồng tiền giấy màu
đỏ đưa cho nữ phục vụ nói: “ Trông cái cửa phòng này, trước khi Tứ tiểu
thư chưa đến đây, không được để cho bất kỳ kẻ nào đi vào.”
Vài người Đường Thời, Tứ Nguyệt, Lâm Cảnh Thần, Tô Niên Hoa và Lục
Nhiên này, đều là khách quen khách sạn Hi Nhĩ Đốn, người phục vụ bên
trong đều biết bọn họ.
Cho nên lúc Đường Thời nói Tứ tiểu thư, người phục vụ nữ kia lập tức biết Tứ Nguyệt trong miệng Đường Thời.
Nữ phục vụ tiếp nhận tiền bạc, quy củ gật đầu nói vâng.
---
Trong tích tắc đấy cửa phòng được bao đóng lại, Cố Khuynh Thành ngẩng đầu lên nhìn bên trong phòng trống không chỉ còn lại một mình cô, cô
càng thêm dùng lực cuộn mình một chút.
Anh mặc kệ cô như vậy liền rời khỏi rồi hả?
Cố Khuynh Thành dùng lực mấp máy môi, vùng vẫy từ trên mặt đất đứng
lên, cầm lấy di động của mình, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Tứ
Nguyệt, trên màn hình di động của cô liền hiện ra Tứ Nguyệt gọi đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...