Editor: Quỳnh Nguyễn
Đường Thời nhìn thẳng phía trước, không ngừng nhấn ga.
Trên đường có chút tắc nghẽn, xe căn bản không đi được hai cái, sẽ phải dừng lại.
Đột nhiên đi nhanh, dừng lại gấp, giày vò Cố Khuynh Thành có chút buồn nôn mà lại không dám lên tiếng nhắc nhở.
Cuối cùng đụng phải đèn đỏ, ước chừng hai phút, lúc này Cố Khuynh Thành mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cả người Đường Thời có vẻ có chút không kiên nhẫn dùng tay gõ gõ tay lái, sau một lúc lâu, anh giơ tay lên kéo cửa kính xe xuống, tiếng xe thổi còi ngoài cửa sổ xe chui vào trong xe.
Đáy lòng Cố Khuynh Thành âm thầm cầu nguyện đèn đỏ qua chậm một chút, lúc còn mười giây đồng hồ, giọng nói Đường Thời đột nhiên vang lên: “Tết âm lịch năm cô mười sáu tuổi, nguyện vọng năm mới là mong cái gì?”
Hiện tại Cố Khuynh Thành đã hai mươi lăm tuổi, hiện tại cách tết âm lịch mười sáu tuổi gần mười năm.
Nguyện vọng năm mới mười năm trước?
Anh hỏi cô nguyện vọng năm mới mười năm trước làm cái gì?
Cả người Cố Khuynh Thành có chút mơ hồ, cô sững sờ nhìn chằm chằm Đường Thời, ánh mắt có vẻ có chút mờ mịt.
Nghi hoặc qua đi, Cố Khuynh Thành vội vàng vắt hết óc nhớ lại chuyện mười năm trước.
Cô nhớ kỹ, một năm kia cô biết Đường Thời thích màu lam, cũng biết Đường Thời thích nước hoa Chanel no5, còn biết Đường Thời thích ăn bánh ngọt hương vị trà xanh.
Thậm chí cô còn nhớ rõ, một năm kia có cô gái chủ động thổ lộ với Đường Thời, kết quả Đường Thời bởi vì cô gái kia mặc váy màu xanh nhạt liền trực tiếp từ chối.
Hôm đó về đến nhà, cô liền đóng gói toàn bộ những vật có màu xanh nhạt của mình, ném hết vào nhà kho Cố Gia.
Hơn nữa từ đó về sau cho dù cô thấy cái gì màu xanh nhạt cũng đều trực tiếp cho vào hàng ngũ cấm kỵ.
Cố Khuynh Thành nhớ lại rất nhiều, cô mới phát hiện mình nhớ kỹ toàn bộ đều là từng chút từng chút về Đường Thời, mà nguyện vọng năm mới của mình một năm kia, hoàn toàn không có một chút ấn tượng.
Cố Khuynh Thành nâng mí mắt, lén lút đánh giá sắc mặt Đường Thời một chút, phát hiện vẻ mặt người đàn ông so với vừa rồi càng trầm thấp, Cố Khuynh Thành nắm chặt tay, nuốt nuốt nước miếng, cố gắng cong cong môi: “ Đã qua nhiều năm như vậy, tôi có chút không nhớ rõ...”
Cùng với lời nói Cố Khuynh Thành, sắc mặt người đàn ông càng ngày càng dọa người, không khí bên trong xe cũng trở nên càng ngày càng mỏng manh.
Giọng nói Cố Khuynh Thành cũng càng ngày càng thấp, thậm chí ngay cả một chữ “Ràng” sau cùng cũng không nói ra, Cố Khuynh Thành liền trực tiếp ngậm miệng lại.
Đèn đỏ chuyển đèn xanh, Đường Thời ấn xuống cửa kính xe một cái, liền giẫm một cước lên chân ga, xe giống như rời cung rời cung tên, liền phóng ra ngoài.
Tâm Cố Khuynh Thành cũng lập tức nhảy vọt lên cổ họng, cô yên lặng ngoan ngoãn ngồi trên ghế xe, một cử động cũng không dám, thậm chí hô hấp cũng không dám dùng sức quá mức.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...