Hôn quân nhật thường

Trong điện, Văn Hoán Chi một thân tăng bào ngồi trên ghế, tràng hạt trong tay không ngừng chuyển động, gân xanh trên trán bất ngờ nổi lên, dường như đang cật lực đè nén nỗi thống khổ.
Đồ Linh Trâm đi qua đi lại, cưỡng chế bản thân tỉnh táo lại. Nàng nhìn về Ô Nha: “Ngươi cứ đứng dậy đi đã, đừng nghĩ ngợi tiêu cực nữa, không bằng nghĩ biện pháp đi.”
Ô Nha càng cúi đầu thấp hơn, yên lặng đứng dậy, cúi đầu đứng một bên.
Đồ Linh Trâm hỏi Văn Hoán Chi: “Đại nhân có nhớ kỹ kẻ bắt A Anh đi có tướng mạo thế nào không?”
Tiếng tụng im bặt, Văn Hoán Chi hít sâu một ngụm khí, mêt mỏi mà thống khổ hé mắt, run rẩy nói: “Hắn che mặt, ta chỉ kịp nhìn thấy bóng đen lướt qua…”
“Thích khách có mang theo binh khí gì không?”
“Đao…. Bọn chúng mỗi eo đều gắn hai cái loan đao.”
Đồ Linh Trâm gật đầu: “Người Bắc Yên.” Lại hỏi Ô Nha: “Lý Hoài đâu?”
Ô Nha ám ách đáp: “Sau đại điển hắn nói không khỏe, không tham gia yến tiệc, trong phủ cũng không thấy hắn.”
Đồ Linh Trâm nện một quyền lên cột, cắn răng nói: “Quá nửa là cấu kết với người Bắc Yên, bắt cóc A Anh. Ta đáng ra nên nghĩ đến sớm hơn, đều tại ta.”
Đều do chính mình rơi vào ái tình ngọt ngào cứ một lòng nghĩ về Lý Phù Dao, đã quên mất an nguy của muội muội.
Ô Nha càng cúi đầu thấp hơn, một bộ hổ thẹn như muốn tự sát. Đồ Linh Trâm đành mở lòng an ủi hắn vài câu.
Trước mắt là Quỳnh Lâm đèn đuốc sáng rực, ca múa tưng bưng mà trong cung một bộ u sâu âu lo. Không tìm được Lý Hoài, sinh tử của Đồ Anh chưa rõ, lòng nàng nóng như lửa đốt.
Đúng lúc này, một mũi tên bay tới.
Ô Nha lập tức phản ứng lại, duỗi tay, tay không bắt lấy tiễn. Hắn đuổi ra ngoài nhưng chỉ thấy bốn phía không đãng, tên bắn tên đã chạy mất dép.
Đồ Linh Trâm phát hiện trên mũi tên buộc chặt một ống trúc, nàng gỡ ống trúc ra nhìn, phát hiện một tờ giấy có vài nét chữ nguệch ngoạc:

Giờ tuất khắc ba, gặp ở phố Tây Thái Bình Lâu. Một mình đến, nếu không con tin ắt chết.
Trong ống trúc còn có gì đó. Đồ Linh Trâm run rẩy đổ ra tay nhìn, lòng như lửa đốt: Là chuỗi kim châu trên cổ tay muội muội. Nàng lúc nhỏ từng trải qua một trận bệnh nặng, sau này mẫu thân tự mình đến Linh Sơn Tự cầu hạt châu này cho nàng, dùng dây đỏ xâu lại luôn đeo lên cổ tay, mười năm nay chưa từng gỡ xuống.
Đồ Linh Trâm nhắm mắt lại, điều chỉnh hô hấp, khôi phục ánh mắt trấn định. Nàng trầm thanh hỏi: “Bây giờ là canh mấy rồi?”
Lời vừa dứt, chuông báo giờ Tuất đã vang lên.
Thời gian không còn nhiều, Đồ Linh TRâm nắm chặt tờ giấy cùng sợi dây đỏ, lấy áo khoác trên giá, quát lên: “Chuẩn bị ngựa!”
“Chủ công xin cân nhắc!” Ô Nha ôm quyền, đỏ mắt bình tĩnh nhìn nàng, ách thanh: “Đây là một cái tròng, là Lý Hoài dụ ngươi vào. Không bằng trước tiên báo với Hoàng thượng, xin hắn phát binh cứu A Anh cô nương!”
“Không kịp nữa rồi. Thời gian hẹn đã đến, ta không thể để tính mạng muội muội mạo hiểm, dù biết đây là hố lửa Lý Hoài chuẩn bị cũng chỉ có thể nhảy xuống.”
Ngừng ngừng, nàng nhìn phía xa Quỳnh Lâm điện sáng rực đèn đuốc, nàng thong thả nở nụ cười khổ: “Phù Dao mà biết, nói thế nào cũng không để ta một mình đến. Nếu ngươi xem ta là chủ công, tạm thời đừng đi kinh nhiễu hắn.”
Ô Nha im lặng chốc lát mới run rẩy khẩn cầu: “Vậy ít nhất để thuộc hạ âm thầm bảo vệ!”
Ánh mắt hắn quá mức thành khẩn, gân như là cầu xin nàng. Đồ Linh Trâm không đành lòng cự tuyệt, đành thở dài: “Vậy ngươi phải hứa với ta, đảm bảo A Anh bình an vô sự đã, dù nhìn thấy cái gì cũng không được tùy tiện ra tay, tránh đánh rắn động cỏ, nguy hiểm đến tính mạng A Anh.”
Ô Nha muốn nói gì đó, nàng đã móc ra một chiếc bình nhỏ quen thuộc, nhìn hắn tự tin nở nụ cười: “Ta tin tưởng ngươi, thích khách chuyên truy tung cùng ám sát như ngươi nhất định có thể mọi lúc mọi nơi tìm tới ta.”
Đó là, “vạn dặm truy tung.”
Chốc lát, ngựa phóng khỏi cung, một đường nát tuyết.
Trong điện, Văn Hoán Chi ngồi trên bàn, nhắm mắt run rẩy, không ngừng niệm bình an kinh. Tràng hạt trong tay hắn chuyển càng nhanh, càng nhanh.
Bỗng nhiên, chỉ nghe thấy một tiếng xẹt, tràng hạt bắn tung tóe.
Văn Hoán Chi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thẫn thờ nhìn tràng hạt như chết đi.

….
Tối nay trăng sao lờ mờ, thê hàn mang gió. Từng nhà bận bụi dọn đại cơm, người trên đường rất ít.
Chân ngựa đạp rách tịch liêu của màn đêm, dưới Thái Bình Lâu, Đồ Linh Trâm vươn mình xuống ngựa. Gió thổi tung áo khoác nàng, nàng nhảy lên không trung, đứng cách xa vài trượng nhìn vũ sĩ Bắc Yên xếp hàng phía trước.
Song cửa lầu hai mở ra, một nam nhân một vẻ phú quý đứng trước cửa sổ quan sát, lông mày sậm nhăn lại, dùng tiếng Hán bập bẹ hô: “Ngươi chính là Đồ Linh Trâm?”
“Đúng.” Nàng nhấc cằm, vẫn giữ chuẩn mực nói: “Ngươi là ai?”
Nam nhân Bắc Yên cười nhẹ một tiếng, khinh miệt nói: “Bản vương cứ tưởng có thể giết được thúc thúc ta là nữ la sát ghê gớm thế nào, hóa ra lại chỉ là một con búp bê.”
Thúc thúc?
Đồ Linh Trâm suy tư, liền nhận ra thân phận nam nhân này: “Các hạ là Tam vương gia Bắc Yên. Mộ Dung Tuy.”
Mộ Dung Tuy hừ lạnh: “Nữ hầu gia đúng là biết giữ chữ tín. Dám một thân một mình đến đúng là xúc động lòng người.”
Đồ Linh Trâm áo bào tung bay, tóc cũng cuốn theo gió nhưng vẫn toát lên vẻ oai nghiêm không thể xâm phạm. Nàng từng bước từng bước hướng về phía Thái Binh Lâu, ánh mắt sắc bén: “Muội muội ta đâu? Vương gia muốn thay Mộ Dung Khác báo cừu hận thì nên tìm ta, đừng làm khó A Anh.”
“Muội muội ngươi không ở trong tay ta.” Mộ Dung Tuy cười khẩy: “Nhưng bản vương có thể dẫn ngươi đi tìm muội muội.”
Đồ Linh Trâm cởi áo ném xuống, chuẩn bị tư thế ứng chiến, cao giọng quát: “Dẫn ta đi gặp Lý Hoài.”
Bốn phía vũ sĩ Bắc Yên lập tức rút đao, vây nàng vào chính giữa.
“Khá khen cho ngươi, bản vương sợ nha.” Mộ Dung Tuy cười ha ha: “Ra vẻ cho ai xem? Đồ Linh Trâm, ngươi tốt nhất tự biết mình đang ở đâu. Bây giờ không phải là lúc ngươi dám yêu cầu bản vương.”

Hắn thu lại nụ cười, thâm trầm: “Nếu không muốn muội muội bị tàn phế thì trung thực chút, nếu không ta liền sai thuộc hạ rạch lên mặt nó vài đao.”
“Ngươi!”
Đồ Linh Trâm cắn răn, nắm lỏng lại chặt tay, nội tâm không ngừng vùng vẫn, cuối cùng vẫn vì an nguy của muội muội, đành không chống lại.
Mộ Dung Tuy vẫy tay, Đồ Linh Trâm chỉ cảm thấy phía sau tê tê như muỗi đốt. Nàng theo bản năng sờ sờ đằng sau, chỉ cảm thấy trước mắt tất thảy đều mơ hồ, một luồng khói mệt mỏi xâm nhập thần trí nàng.
Nàng vô lực ngã khuỵu xuống, hết thảy đều trở nên bất định. Nàng lắc lắc đầu, nỗ lực muốn mở mắt nhưng chỉ cảm thấy quay cuồng, cuối cùng mắt tối sầm lại, nàng ngất đi.
Không biết qua bao lâu, Đồ Linh Trâm mới tìm lại một tia ý thức từ mớ hỗn loạn.
Nàng hơi động đầu ngón tay, xung quanh đều là đệm chăn mềm mại, thân thể rất ấm áp, xem ra là ở trong phòng. Ngoài cửa sổ là gió hú như quỷ khóc. Đồ Linh Trâm nghĩ thầm: Đây không phải TRường An nữa rồi.
Trường An không có hàn phong thê lương đến thế này.
Bên giường truyền đến tiếng bước chân, nàng cảm giác có người đang cúi người xem xét nàng, sau đó một tiếng nói nhu thuận vang lên: “Ngươi cho nàng dùng thuốc gì, sao giờ vẫn chưa tỉnh?”
….Là Lý Hoài.
Thanh âm thô cuồng của Mộ Dung Tuy vang lên: “Tránh phiền phức nên bỏ thêm nhiều thuốc chút. An tâm, không nguy hiểm đến tính mạng.”
Đồ Linh Trâm âm thầm ở trong chăn nắm chặt tay. Nàng quả nhiên đoán không sai, Lý Hoài đã liên thủ cùng Bắc Yên.
Lý Hoài vẫn trầm ngâm không nói. Lại nghe được tiếng Mộ Dung Tuy lạnh tanh nói: “Đừng quên ngươi đã hưa với ta cái gì. Chín năm trước Đồ Linh Trâm và Lý Phù Dao giết chết thúc thúc cùng mười vạn đại quân, món nợ này, chúng nó phải dùng tính mạng để trả.”
Lý Hoài cười nhạo một tiếng: “Lý Phù Dao mặc ngài xử lý, nhưng nàng ấy, không được.”
“Này, ta nói, ngươi không phải thật sự nhìn trúng nàng ta chứ? Nếu thật sự vậy, tại sao bốn năm trước lại nhẫn tâm giết nàng ta?”
Lý Hoài im lặng.
Mộ Dung Tuy lắc tay, cười lạnh: “Mà thôi, nàng ta bây giờ cũng chỉ là một phế nhân, không tạo được uy hiếp gì với Bắc Yên. Ngươi cứ giữ lại nàng ta đi.”
Nói xong, xoay người rời đi.

Đồ Linh Trâm không mở mắt ra, vì nàng cảm giác được có ánh mắt đang dán lên người mình, vô cùng không thoải mái.
Lý Hoài vẫn đang ở đây, chưa rời đi.
Qua rất lâu, Đồ Linh Trâm không còn kiên trì nữa, Lý Hoài mới như cười như không nói: “Ngươi còn muốn giả bộ ngủ đến khi nào?”
Bị vạch trần, Đồ Linh Trâm thở ra một hơi.
Nàng thong thả hé mắt, nhìn ánh mắt Lý Hoài. Dưới ánh nến, khuôn mặt hắn vốn tuấn tú, ôn nhu là vậy, bây giờ nhìn lại thấy vừa đáng sợ lại đáng ghét.
Đầu nàng hỗn loạn, quét qua y phục trên người không khỏi lo lắng, vội mò tìm bình nhỏ, nhưng vô ích.
Lòng nàng chìm xuống, gay go. Vạn dặm truy tung không còn, quần áo cũng bị thay qua, mất liên hệ với Ô Nha rồi.
Lý Hoài hứng thú nhìn nàng: “Đang tìm cái gì?”
Đồ Linh Trâm im lặng, ngồi thẳng người, đè nén cảm giác muốn nôn, lạnh lùng hỏi: “A Anh đâu?”
Lý Hoài không biết từ lúc nào đã mang đến một bát cháo trắng nóng hổi, hắn nhẹ nhàng khuấy cháo, thấy không nóng nữa mới đưa cho Đồ Linh Trâm: “Ngươi ngủ một ngày một đêm, ăn chút cháo lót dạ đã.”
Đồ Linh Trâm tách khỏi sự ân cần của hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi đem A Anh đến gặp ta.”
Lý Hoài thở dài, vẫn đưa chén cháo lên: “Ngươi ăn xong cháo, bản vương sẽ để ngươi đi gặp nàng ta.”
Đồ Linh Trâm hờ hững nhìn hắn.
Lý Hoài cong môi cười đến vô hại: “Yên tâm. Không có độc.”
Đồ Linh Trâm đoạt lấy chén cháo ngửa đầu uống như rượu rồi thuân tay ném bát đi, nhìn thẳng hắn: “Bây giờ có thể gặp A Anh chưa.”
Lý Hoài cũng không bực, nói với vũ sĩ Bắc Yên phía ngoài cái gì đó, không qua bao lâu, hai tên cao to áp giải A Anh vào cửa.
Đồ Anh hiển nhiên bị dọa đến sợ, mắt đỏ, mi đẫm lệ. Thấy Đồ Linh TRâm vô lực dựa trên giường, nàng kinh ngạc vạn phần, trợn to mắt rồi đột nhiên chạy về phía Đồ Linh Trâm òa khóc: “A tỷ!”
Đồ Linh Trâm nhẹ nhàng ôm lấy muội muội đang phát run, lệ khí trong mắt tiêu tán vài phần. May quá, A Anh không bị thương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui