Hôn Nồng Nhiệt Hoa Hồng Nhỏ


"...!Tôi không có nhúc nhích."
Có lẽ bởi vì câu nói của anh đặc biệt có tính uy hiếp, giọng Quý Minh Châu vô thức nhẹ đi.

Lúc đầu cô vì động tác của anh mà tự động co chân lại, bây giờ cũng không dám lui về nữa.

Vì cô vào phòng tắm nên đèn bên ngoài chỉ bật một hai cái mờ mờ ảo ảo, lúc Giang Tịch đi vào mới tiện tay bật hết lên.

Nhất thời ánh sáng tràn ra khắp bốn phía, chiếu xuống hai người đang ngồi sát vào nhau.

Giang Tịch đặt tay xuống dưới, ấn vào mắt cá chân, "Chỗ này?"
"Ừ." Chân của Quý Minh Châu bị anh giữ chặt, hơi run lên, sau đó nói, "Thật ra lúc đầu tôi cũng thử vặn cổ chân rồi, bây giờ không thấy đau nữa, chỉ tê tê thôi, anh hiểu không..."
Nói xong lời này, cô khẳng định.

"Chắc không sao đâu."
Giang Tịch vẫn im lặng, nhưng động tác tay không dừng lại, anh xịt thuốc lên khớp cổ chân của cô rồi cầm bông y tế lên xoa quanh chỗ đó.

Đoán chừng là Giang Tịch tắm xong rồi mới chạy sang đây, mái tóc đen của anh vẫn còn chưa khô hẳn, vuốt lên trên trán.

Anh mặc quần áo ở nhà, đơn giản và thoải mái.

Vì anh cúi đầu lại gần nên Quý Minh Châu có thể ngửi thấy mùi bồ kết thoang thoảng và mùi sữa tắm hòa quyện vào nhau.

Dưới ánh đèn, nửa khuôn mặt của anh khuất trong bóng tối, môi mím lại thành một đường thẳng, sắc bén như lưỡi dao.

Mặc dù vẫn là một bộ dáng lạnh như băng, nhưng khi đôi mắt của Giang Tịch buông xuống lại che giấu vẻ yên tĩnh, dường như có một sự dịu dàng ẩn hiện trong đó.

Đúng là đồ đáng ghét.

Lông mi còn dài hơn cả lông mi phụ nữ.

"Nhìn tôi đáng sợ thế à?"
Giang Tịch đột nhiên nói một câu phá vỡ bầu không khí im lặng.

"Hả?" Quý Minh Châu khó hiểu trả lời, không hiểu ý anh là gì.

"Cô run cái gì."
Giang Tịch chậm rãi ngước mắt lên nhìn cô một cái, rồi lại cúi đầu xuống.


"..."
Cô đâu có run!
Cô đang ngứa!
"Bị động vào nên ngứa! Đây là chuyện bình thường được chưa." Quý Minh Châu nhìn anh, đột nhiên hỏi, "Giang Tịch, nếu là tôi làm thế này với anh, anh có đảm bảo được là mình sẽ không nhúc nhích một xíu nào không?"
Cô tưởng tượng khung cảnh trong chốc lát, đột nhiên cảm thấy có chút thích thú.

Nhưng chắc chắn không phải thoa thuốc, mà cô sẽ đâm vào người anh cái kim giống Dung Ma Ma đã làm á!
*Trong phim Hoàn Châu Cách Cách, có một cảnh Dung Ma Ma dùng kim đâm để hành hạ, tra tấn Hạ Tử Vy.

Giang Tịch liếc cô một cái, "Trong phòng tắm có thảm chống trơn mà vẫn ngã được à?"
Có thảm chống trượt nhưng có ai quy định là cứ có thảm là không được ngã đâu.

Quý Minh Châu muốn phản bác, nhưng cô cũng sợ bị Giang Tịch đánh lén, dù sao thì chân cô vẫn đang nằm trong tay của anh.

Nhưng ——
Cái này căn bản không liên quan đến thảm chống trượt.

Nói đến "thủ phạm", thì phải là con robot thành tinh kia.

"Tất cả là tại Tomi, tự nhiên nó đổi nhạc làm tôi bị dọa gần chết, xong rồi giật mình nên mới ngã." Quý Minh Châu trong lúc vô tình xúi giục anh, "Giang Tịch, hay là anh đem Tomi đi đi, nó sắp tiến hóa thành người đến nơi rồi."
Cô cũng không nhận ra được giọng điệu của mình nghe giống như là đang làm nũng.

Đúng lúc này, con robot không biết từ đâu chui ra, xuất hiện ở cửa.

【Cô chủ gọi Tomi à, Tomi vẫn đang ở đây nè~ 】
Quý Minh Châu giật mình một cái, vô thức rụt chân về nhưng lại nhanh chóng bị Giang Tịch túm lấy.

Anh quay đầu, nhìn về phía cửa, lạnh lùng ra lệnh, "Get out."
Dịch thành tiếng Trung, ngắn gọn nhưng vẫn độc đoán —— "Cút xa một chút."
Chủ nhân ra lệnh, không thể không nghe theo.

Người máy nhỏ kêu lên "a a" một tiếng, tự mình phát một bản nhạc buồn, sau đó biến mất.

So với sự bình tĩnh và thờ ơ của Giang Tịch, thì Quý Minh Châu, đang chết lặng.

Thì ra muốn đuổi nó đi thì phải nói tiếng Anh, chẳng trách trước đó cô dùng đủ mọi thủ đoạn mà nó vẫn cào cửa không chịu đi.

Nghĩ đến đây, cô lại một lần nữa cảm thán về sự cao cấp của trí tuệ nhân tạo.


Mặc dù thỉnh thoảng Quý Minh Châu thấy con robot nhỏ này hơi dính người, nhưng hầu hết thời gian thì hai người đều hòa thuận với nhau.

Đôi khi cô còn thấy nó rất đáng yêu và thú vị, sau này làm một vlog về nó cũng được.

Nhưng mà ——
"Sao nó chỉ đi theo tôi chứ không đi theo anh?"
Một lúc lâu sau Giang Tịch cũng không trả lời, thoa thuốc xong, anh bắt đầu dọn dẹp đồ vào hộp thuốc, vừa phân loại vừa nói, "Có lẽ là thấy cô vừa mắt."
"Một cỗ máy không có cảm xúc mà cũng biết thích hay không thích người nào sao?" Quý Minh Châu cứng người, nghĩ đến bài hát , rồi chớp mắt nhìn Giang Tịch.

"Cái này cô phải hỏi nó."
Còn bảo cô đi hỏi nó, cô có ngốc đâu.

Nói cách khác, phải là ngược lại mới đúng, con robot nhỏ kia thực ra là đang làm hài lòng Giang Tịch đó!
Vì không bị thương ngoài ra nên cảnh tượng bôi thuốc sau tiết mục "chấn thương phòng tắm" cũng không kéo dài lâu.

Thực ra ngay từ đầu Quý Minh Châu đã muốn bảo Giang Tịch bớt tốn thời gian và công sức đi, sau khi hết tê thì cô vẫn có thể đi lại vận động một chút, nhưng cũng phải mất cả đêm.

Nhưng mà khuôn mặt lạnh lùng của anh, giống như là cô vừa mới bị gãy chân.

Lời từ chối của cô cứ thế mắc tại cổ họng.

"Anh ——"
"Cô."
Hai người thốt lên cùng một lúc, nhưng lại dừng lại khi nghe thấy tiếng đối phương.

"Anh nói trước đi." Quý Minh Châu đặc biệt ân cần, dù sao thì anh cũng vừa mới giúp cô thoa thuốc.

Giang Tịch chậm rãi đứng lên, ánh mắt quét từ trên xuống dưới, đáy mắt thâm thúy, tựa như ngọn lửa đang cháy rừng rực.

"Cổ áo của cô bị tuột chỉ."
....!Cổ áo tuột chỉ?
Sau khi bóng dáng của Giang Tịch khuất sau cánh cửa, Quý Minh Châu mới nhận ra.

Cô cúi đầu xuống nhìn cổ áo, thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh.

Nhìn xem, luật hoa quả không chừa một ai, quả táo đến rồi.


Quý Minh Châu mới phá một cái áo của Giang Tịch, bây giờ cái áo này của cô cũng nối gót theo, thậm chí còn bị nghiêm trọng hơn.

Ở giữa áo choàng tắm lộ ra một khe hở, dù sao thì từ trên xuống dưới vẫn che được.

Vì chưa kịp thay đồ ngủ nên Quý Minh Châu vẫn khoác cái áo này bên ngoài, chưa kể cái dây cô buộc cũng lỏng lẻo, cô chỉ nghĩ là tắm xong rồi sẽ mặc đồ ngủ vào nên đâu để ý nhiều như vậy.

Giang Tịch nhìn lâu như vậy rồi mới nhắc cô, quả thực là đầu óc đen tối, mưu đồ làm loạn!
Quý Minh Châu siết chặt lấy cổ áo, không cho bất kỳ đường may nào lộ ra ngoài, sau khi nhìn trái phải cẩn thận mới lẩm bẩm một câu ——
"Giả vờ đứng đắn."
...!
Lúc Giang Tịch cất hộp thuốc vào kho chứa đồ, anh lờ mờ nghe thấy âm thanh truyền đến từ hành lang.

Là tiếng đóng cửa, nghe kỹ còn có chút giận dỗi.

Giang Tịch xoa xoa thái dương, đi tới cánh cửa đối diện của hai người, trầm mặc một hồi.

Anh nhìn cánh cửa đang đóng chặt, nhớ lại khung cảnh trong phòng và bộ dáng của người trong đó trước khi anh đi, trong lòng trống rỗng không có lý do.

Giang Tịch đi vào phòng đóng cửa, bước hai bước tới bên giường, tựa đầu vào rồi đặt tay lên trán, hai mắt khép hờ.

Anh nhớ tới lúc mình vô thức lao vào, bế cô lên đặt xuống mép giường, rồi ngước mắt lên, liền nhìn thấy một cảnh tượng.

Hết cảnh này đến cảnh khác cứ quanh quẩn trong đầu anh, vương vấn mãi.

Chiếc áo choàng nhìn thì dày, nhưng mà lại mỏng như vậy.

Nó mỏng đến mức anh có thể cảm nhận được mỗi chỗ mình chạm qua.

Lòng bàn tay của anh nóng rực, từng kỉ niệm xa xưa chợt hiện về, Giang Tịch mở mắt, lật ngược tay lại, nhìn chằm chằm vài giây.

Đúng lúc này, tiếng thông báo của điện thoại vang lên.

"Ting" một tiếng, thông báo có tin đến.

Giang Tịch không tải quá nhiều phần mềm, hồi học ở đại học Colombia, xung quanh anh mọi người đều dùng instagram, twitter, facebook và youtube,...! để có thể hòa nhập vào mạng xã hội mới nhanh chóng hơn, hẹn nhau tán gái uống rượu, cùng nhau đi trượt tuyết hay đi biển.

Nhưng anh là người duy nhất không làm vậy, Giang Tịch không mấy quan tâm đến điều này.

Anh cũng không cần mạng xã hội để có thể phát triển trong tương lai.

Nhưng cũng không phải là không tải app nào, sau này Giang Tịch cũng lập nick Weibo.

Lúc nào rảnh thì lại mở ra xem.


Giang Tịch với tay ra, cầm lấy điện thoại, trực tiếp mở thông báo, là thông báo Weibo ——
【Pearl: Hôm nay tôi gặp phiền toái nhỏ, bị chọc một chút nhưng có vẻ như nó cũng không có xấu như vậy.


...!
Lúc Giang Tịch đi, Quý Minh Châu liền đi thẳng vào phòng tắm thay đồ ngủ.

Sau khi cơn đau qua đi, chân cô như mềm nhũn ra.

Cô không dám gắng sức, dọn dẹp mọi thứ xong rồi chui cả người vào trong chăn, nằm một lúc cô mới thấy hình như mình bị mất ngủ.

Lăn qua lăn lại một hồi, cô gối đầu lên con gấu Sally, đăng nhập vào Weibo, sau đó đăng một trạng thái.

Chỉ sau vài phút đăng tải đã có rất nhiều comment.

—— 【Pearl của tui sao vậy, có chuyện gì xảy ra ư?! 】
—— 【Phiền phức...!nhỏ? Không hỉu không hỉu [doge.jpg] 】—— 【Nếu không sao thì tốt rồi, vậy khi nào thì cưng đăng video mới vậy ~ 】
Quý Minh Châu trả lời hai bình luận ở trên.

—— 【Không có chuyện gì, Ngọc trai nhỏ vẫn ổn nha.


—— 【Nói là phiền phức lớn, thì cũng đúng:) 】
Sau khi đọc comment, tâm trạng của Quý Minh Châu cũng tốt lên, mặc dù không trả lời hết, nhưng cô vẫn đọc và like từng cái một.

Cô cứ kéo một đường xuống, không dừng lại, cuối cùng nhìn thấy điều gì đó, cô hơi nheo mắt.

Con số này hơi quen nha.

—— 【bcdefg8888:.


Quý Minh Châu nhìn cái nick ảo này, trực tiếp lướt qua, rồi like tiếp bình luận ở sau.

Hết chương 18.

- -------------------------------
Lời tác giả: 【Tiểu kịch trường 】
Giang Tịch: Nghe nói em bảo anh giả vờ đứng đắn?
Người nào đó tên Châu: ┭┮﹏┭┮
Hai tiếng sau ——
Giang Tịch: Còn dám nói giả vờ nữa không?
Người nào đó tên Châu: Không dám huhu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui