Cuối cùng Heinz Norman vẫn tham dự hội nghị đàm phán.
Bộ quân sự khu Nam trực tiếp hạ lệnh, lễ phục và kiếm Bụi Gai được giao từ thủ đô tới quận Bạch Kim trong đêm.
Sầm Dao mở hộp ra cũng không khỏi thán phục: "Đẹp quá!"
Áo khoác quân phục màu đen khảm kim tuyến, sơ mi trắng bên trong, mỗi một đường chỉ đều tinh xảo xa hoa.
Mấy thứ phụ kiện như kim tuyến tua cờ, quân hàm, măng sét hoa hồng lại càng tinh xảo.
Nhưng thứ khiến người ta chấn động nhất chính là thanh kiếm Bụi Gai nằm trong hộp.
Thanh kiếm này dài 0.6 mét, hẹp dài, vỏ kiếm là màu đen lạnh lẽo, chuôi kiếm là hình trăng lưỡi liềm, điêu khắc hoa văn hoa hồng phức tạp.
Sầm Dao cầm vỏ kiếm, giơ lên: "Đã mở lưỡi chưa?"
Heinz ngồi tựa vào đầu giường cười nhìn y, động tác của Sầm Dao rất nhuần nhuyễn, tư thế cực tiêu chuẩn, hẳn là từng học.
Hắn không mấy lo lắng bảo: "Quân nhân không đeo kiếm chưa mở lưỡi."
"Xoẹt" một tiếng, ánh kim loại lạnh lẽo lóe lên.
Sầm Dao rút thanh kiếm dài ra, quơ một chiêu rất tiêu chuẩn, rất có phong thái quý tộc, vẽ một đường xinh đẹp.
Heinz nhướng mày, tán thưởng: "Quá đẹp!"
"Học cho vui ấy mà." Sầm Dao lưu loát cắm kiếm lại vào vỏ, khá là đắc ý: "Không thể so được với anh, nhưng dung để dọa người vẫn tốt chán."
Heinz thấy y giống như con mèo nhỏ đang vênh váo, chưa kịp nói gì đã bị một tiếng quát giận dữ "Sầm Dao" cắt ngang.
Lục Nhiên mặc áo blouse trắng đứng ở cửa, mặt mày khó nén lửa giận: "Cậu mang thai ba tháng đó, quên rồi hả? Má nó cái thứ này nguy hiểm cỡ nào cậu có biết không hả Sầm Dao, tôi chưa thấy Omega nào thích gây chuyện như cậu!"
Sầm Dao bị Lục Nhiên quát cho sững người.
Từ bé y đã là thiên tài, quá trình lớn lên cũng xuôi gió xuôi nước, chưa từng bị ai mắng như thế bao giờ.
Nhưng người mắng y là Lục Nhiên, huống hồ mắng cũng đúng, Sầm Dao tủi thân nhìn xuống, trở tay giấu kiếm ra sau lưng, cẩn thận trốn tới bên cạnh Heinz.
Heinz mềm lòng trước tính trẻ con hiếm thấy của Sầm Dao, cầm cổ tay thanh niên, còn chưa mở miệng đã bị Lục Nhiên hừ một tiếng: "Hai người có tự giác của người làm cha không vậy.
Sáng nay người ói lên ói xuống không phải cậu ta đúng không? Cậu ấy nhỏ tuổi không hiểu chuyện, chẳng lẽ anh cũng không hiểu chuyện à?"
Heinz: "..." Lần đầu tiên bị người ta chửi như con, cảm giác vẫn rất ly kì.
"Em ấy chỉ đang mang thai, không phải là vận động khó khăn hay trí thông minh sụt giảm." Heinz kéo Sầm Dao tới trước mặt mình, cầm thanh kiếm trong tay y, giọng điệu hờ hững: "Cậu quát em ấy làm gì?"
Lục Nhiên lườm hắn, không muốn dây dưa với hai cái người suốt ngày dính lấy nhau này nữa, chìa một xấp giấy ra: "Điền đơn đi, bản điện tử gửi tới EP anh vờ như không thấy chứ gì."
Trang đầu tiên của tập giấy ghi "đơn kiểm tra tâm lý hậu chiến".
Heinz không cầm, chỉ nói: "Tôi sẽ điền đơn trên EP."
Lần này Lục Nhiên là người ngạc nhiên, ngay cả Sầm Dao cũng không khỏi lo âu nhìn hắn.
Y nhớ tới hôm qua Andrew gửi danh sách tử vong cho mình, sau đó Heinz không ngủ cả đêm.
Mặc dù nửa đêm y nôn nghén nên hắn phải dậy chăm sóc, nhưng Sầm Dao cũng nhận ra.
"Anh có cần tâm lý trị liệu không?" Lục Nhiên do dự: "Tôi phải nộp kết quả kiểm tra của mọi người vào cuối tháng.
Norman, anh biết chuyện này không phải việc nhỏ."
"Tôi biết." Khuôn mặt Heinz không có nhiều biểu cảm, bắt đầu đuổi khách: "Muộn nhất là sau đàm phán."
Lục Nhiên không nói thêm nữa, xoay người rời đi.
Quả nhiên anh ta vẫn không thể chơi nổi với Heinz Norman, cái tật xấu cố chấp bảo thủ trong bản chất của Alpha khiến anh ta ghét cay ghét đắng.
"Đừng lo." Heinz dùng tay trái ôm eo Sầm Dao, kéo y lên giường, rất kiên nhẫn nói: "Anh đã làm kiểm tra nhiều lần rồi, lần này cũng không sao đâu."
Sầm Dao đối mặt với cặp mắt xanh thẳm của Heinz, nhẹ nhàng hỏi: "Là vì 11 người cùng anh tiến vào đường sao băng K78 à?"
Heinz gần như là hoảng hốt, vô thức tránh ánh mắt Sầm Dao.
Nhưng hai giây sau, hắn lại nhìn y: "11 người cùng anh vào đó, người nhỏ nhất mới chỉ 25, Locke còn mới kết hôn."
Sầm Dao vuốt mặt hắn, dịu dàng hôn lê,n chóp mũi Alpha: "Đừng áy náy Heinz, đừng nghĩ tại sao chỉ có mình anh sống sót, những chuyện này không có ý nghĩa."
Heinz vùi mặt vào cổ Sầm Dao, hơi thở nặng nề.
Em ấy biết, Heinz nghĩ, Sầm Dao luôn biết trong thâm tâm mình sợ cái gì.
"11 người, chỉ có anh vào Hố Đen nhảy vọt." Giọng Heinz rất buồn: "Vụ nổ ấy, cuối cùng chỉ có mình anh sống sót."
"Nhưng em rất cảm kích vì anh đã sống." Giọng Sầm Dao dần nghẹn ngào: "72 tiếng anh biến mất là ba ngày gian khổ nhất cuộc đời em.
Em yêu cầu họ dùng máy hút sóng dò xét toàn đường sao băng, mỗi ngày thành tâm cầu nguyện xin chút hi vọng mong manh đó.
Heinz, anh biết trong lý thuyết lượng tử, một Hố Đen Tự Nhiên ổn định hiếm tới mức nào không?"
Sầm Dao cúi đầu hôn tai hắn: "Anh có biết không, anh là xác suất 1 phần 10 nghìn đó, anh hoàn hảo sống sót trở về đã là kì tích."
Heinz không nói, bởi hắn cảm nhận được một giọt nước mắt nóng hổi rơi trên gáy mình.
Sầm Dao ôm Heinz thật chặt: "Anh có thể tiếp nhận vận may này được không, coi như là vì em."
Heinz dịu dàng hôn nước mắt Omega, nói được.
Tháng 10 năm 357 theo lịch Tân Tinh, Đế Quốc và Liên Bang tại cung Vô Ưu ở quận Bạch Kim cử hành đàm phán hiệp ước trăm năm vào lúc 9 giờ.
Trung tướng của Liên Bang, chỉ huy tối cao trong thời gian chiến tranh - Heinz Norman, đại diện cho Liên Bang có mặt.
Đồng hành cùng hắn gồm 3 người, tham mưu trưởng tối cao của quân khu - nguyên soái Burton, bộ trưởng bộ ngoại giao - Dương Perth, và kĩ sư cao cấp của viện khoa học - Sầm Dao.
Nhiều năm sau, vẫn có vô số giả thuyết về việc Sầm Dao tham gia đàm phán.
Dù sau này hào quang và thành tựu của Sầm Dao cao tới đáng sợ, nhưng thứ khiến người ta say sưa bàn tán nhất vẫn là buổi đàm phán mà y có mặt.
Một Omega đã từng nắm giữ hơn nửa sức mạnh quân sự của Liên Bang, ở thời điểm mấu chốt nhất giữ mã chìa ngăn cơn sóng dữ, nhưng lại không hề ham mê quyền lợi, thân phận của y và địa vị là thứ thần bí không thể đong đếm.
Về sau mỗi lần Sầm Dao giành giải thưởng hay tham gia những buổi diễn thuyết, y sẽ luôn bị phóng viên hỏi vấn đề này, và y luôn thành thật trả lời: "Vì tôi muốn ở bên Heinz."
Nhưng không ai tin.
Có điều kéo thời gian trở lại thời điểm thả chim bồ câu trắng.
Mấy ngàn con chim đại diện cho hoà bình tự do bay về phía chân trời, tiếng chuông xa xăm nặng nề và tiếng búa vàng gõ đồng thời vang lên.
Heinz Norman đứng ở đầu chiếc bàn dài, trong sảnh cung điện trang trọng huy hoàng, trong tiếng vỗ tay reo hò của vô số người, ánh mắt hắn vượt qua tất cả, nhìn về phía người hắn yêu.
Người hắn yêu mặc âu phục màu trắng tinh xảo cao quý, vẫn dịu dàng xinh đẹp như bao ngày, cười với hắn, thế là Heinz cũng cười.
Tiếng chuông nặng nề xa xăm và văng vẳng, Heinz quả quyết từ chối trò chuyện với những người khác.
Khoác trên mình chiếc áo choàng đỏ tươi, lễ phục quân đội màu đen nạm vàng phác họa cơ thể nam tính đầy quyến rũ của Alpha, đôi bốt cổ cao gần tới đầu gối bao lấy bắp chân mạnh mẽ.
Khi hắn nắm chiếc kiếm bên hông, nhanh chân đi ra khỏi phòng hội nghị lộng lẫy, gió khiến áo choàng và tua cờ tung bay, tóc vàng tắm trong ánh mặt trời sáng chói.
Đôi mắt lam lạnh lẽo hiếm hoi lấp lánh ánh nước, giây phút này Alpha giống như vị quý tộc trở về từ đấu trường hàng thế kỉ xa xưa trước.
Vị quý tộc tóc vàng mắt xanh ấy, trước cái nhìn của mọi người, nhanh chóng bước xuống cầu thang, đứng trước mặt Omega, phía sau hai người là suối phun Venus ánh lên những vầng sáng hoa mị dưới cái nắng.
Họ thân mật cười nói mấy câu, sau đó Alpha lịch lãm lùi lại nửa bước, quỳ một chân, bàn tay đeo găng trắng cầm lấy tay Omega, một nụ hôn rơi trên chiếc nhẫn ở ngón áp út.
Tiếng chuông ngân vang kết thúc, biển người xôn xao, sau đó cười to, tiếng nước ở suối phun vĩnh viễn róc rách, máy ảnh lặng lẽ chụp lại giây phút này.
10 ngày sau, trên quảng trường trung tâm của quận Bạch Kim dựng một chiếc bia hòa bình sừng sững chọc trời, trên tấm bia khắc tên của 3117 người, đó là những linh hồn đã hi sinh trong cuộc chiến giữa hai nước.
Ngày 1 tháng 11, quân viễn chinh trở về, quảng trường thủ đô cử hành nghi thức hoan nghênh trọng đại.
Bộ quân sự lại chỉ cử hành lễ truy điệu, tiễn đưa và ngợi khen 1567 người lính đã mất đi trong chiến dịch này.
Ngày 6 tháng 11, đại biểu của hai viện Liên Bang lên tiếng đại hội kết thúc, chế độ hôn nhân xứng đôi chấm dứt, hạ nghị viện đề xuất đề án được Quốc Hội biểu quyết thông qua.
Ngày 10 tháng 11, nguyên soái Burton từ chức tham mưu trưởng tối cao, quân khu Nam và Bắc được rửa sạch.
Vì biểu hiện trác tuyệt trong chiến tranh tự vệ, Heinz Norman được thăng chức làm nguyên soái, thống lĩnh hai khu quân sự thuộc Nội Các.
Một thời đại kết thúc, mà thời đại thuộc về Heinz Norman chậm rãi mở màn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...