Dương cầm vẫn luôn là môn bắt buộc cho Omega trong hệ thống giáo dục của Liên Bang.
Lúc Sầm Dao còn nằm trong khoang dinh dưỡng ở viện khoa học sinh mệnh Châu Phật Tây, để y có phản ứng, nhân viên nghiên cứu ở bên ngoài sẽ làm đủ thí nghiệm, bao gồm bật đủ bản nhạc dương cầm.
Về sau đến viện điều dưỡng, mỗi chuyên viên tâm lý đều như hẹn nhau trước, luôn dùng những khúc dương cầm dễ nghe hoặc nhiễu trắng để làm nền trong lúc trò chuyện.
Thậm chí vì hun đúc tình cảm, rèn luyện tâm tính, Sầm Dao bị ép phải học dương cầm và trung vĩ cầm suốt năm năm.
Sầm Dao luôn cho rằng, sau khi rời khỏi đó, cái thứ gọi là nghệ thuật tao nhã, đời này không cần động vào thì y sẽ nhất quyết không xớ rớ.
Nhưng vận mệnh luôn là thứ bất quy tắc, biến hóa khó lường.
Điển hình như Sầm Dao chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày mình toàn tâm toàn ý yêu một nam Alpha, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày y lại đánh đàn dương cầm chỉ để dỗ hắn ngủ.
Sầm Dao hỏi Hannah trong nhà có phòng đàn không, vẻ mặt Hannah rất khó nói, là mừng rỡ pha lẫn với bừng tỉnh: "Là Heinz nói với con à?"
"Có chứ, những năm qua mẹ vẫn luôn giữ gìn cẩn thận." Hannah cười kéo tay Sầm Dao, như thiếu nữ nhảy cẫng lên vì vui sướng: "Mau theo mẹ, hôm qua mẹ mới chỉnh âm xong."
Vịnh biển Aegean nằm ở khu B1 trải dài khắp vùng biển tới dãy núi đằng sau.
Kiểu dáng nhà ở đây luôn thống nhất là ba tầng nhỏ hiện đại, được Hannah và thượng tướng Norman tỉ mỉ chăm sóc nên thích hợp sinh sống và ấm cúng, mỗi chi tiết đều thể hiện tình yêu với cuộc sống của người ở đây.
Trong mấy ngày ngủ lại, Sầm Dao thường xuyên cảm nhận được một sự mềm mại khác lạ, y nghĩ, hóa ra Heinz đã lớn lên trong hoàn cảnh lí tưởng này.
Được yêu thương, được bao vây bởi thiên nhiên, bởi màu xanh biếc và dịu dàng, tạo nên Heinz Norman của ngày hôm nay.
Cho nên dù đã biết rất rõ về vịnh biển Aegean và căn nhà này, khi nhìn thấy phòng đàn ở trên tầng cao nhất, Sầm Dao vẫn không khỏi kinh ngạc.
Phòng đàn không lớn, lại đầy đủ các thiết bị cao cấp nhất, sáng sủa sạch sẽ.
Dây leo nở hoa rủ xuống trước cửa sổ, chiếc dương cầm ba góc màu đen xa hoa lẳng lặng sừng sững ở đó.
Mà khiến người ta ngỡ ngàng nhất là có nguyên một bức tường treo đầy ảnh, đó là Heinz Norman mà Sầm Dao chưa từng được thấy.
Heinz trong ảnh đều rất nhỏ, lớn nhất cũng chỉ chừng 12-13 tuổi, tất cả là ảnh chụp lưu niệm khi nhận giải dương cầm: Mặc bộ vét đuôi tôm kiểu cách, tóc vàng mắt xanh, xinh trai vô cùng, nét mặt còn chưa lạnh lùng và xa cách như bây giờ, cầm cúp trong tay, cười với ống kính.
Một cậu ấm nhã nhặn đoan trang được cha mẹ tỉ mỉ bảo vệ.
Lúc này Adam rất hiểu ý bắt đầu quay video, Sầm Dao vươn tay cẩn thận vuốt ve, cười vui và không thể tin nổi: "...!Đây là Heinz?"
"Là Heinz đó." Hannah dịu dàng cười.
Bà đi tới cạnh Sầm Dao cùng y ngắm ảnh trên tường, giọng đầy hoài niệm: "Sau khi sinh Heinz, sức khỏe của mẹ luôn không tốt lắm, Fern lại quá bận rộn, nên hồi nhỏ Heinz được ông ngoại* chăm sóc."
*Cái này tui nghĩ là bug, vì ở chương 50 tác giả đã viết ông nội Heinz hi sinh trong cuộc chiến chống trả ngoại xâm 30 năm trước – tức là trước khi hoặc trong thời gian Heinz sinh ra (30 năm ở đây không hẳn là mốc thời gian chính xác, có thể dao động từ 27 – 33 năm => gọi chung khoảng 30 năm trước).
Nhưng đoạn này trong raw lại nói ông nội là người nuôi nấng Heinz và ông qua đời vì chiến tranh năm Heinz 15 tuổi khiến Heinz quyết tâm nhập học trường quân đội.
Thế nên tui đã mạn phép sửa lại thành ông ngoại để hợp lí với tuyến thời gian. Raw đối chiếu ở cuối chương.
Hannah nắm ngón tay Sầm Dao, đặt nó lên trên bức ảnh: "Tuổi thơ của Heinz rất hạnh phúc, ông ngoại thằng bé là một người cởi mở và tân tiến, lúc ấy cũng còn khỏe, đóng giữ biên cảnh Châu Anh Tân.
Ông ấy gần như là yêu chiều Heinz, chưa bao giờ yêu cầu gì, thế nên Heinz có thể tự do khám phá con đường và sở thích cho bản thân." Hannah nói: "Châu Anh Tân là kinh đô nghệ thuật, Heinz thích dương cầm cũng không có gì bất ngờ.
Thằng bé có thể nói là được trời phú cho tài năng nghệ thuật, nhận được rất nhiều giải thưởng lớn ở các giải đấu thiếu niên.
Chúng ta đều cho rằng thằng bé sẽ tiếp tục đi trên con đường này."
Sầm Dao không nói gì, lẳng lặng nhìn ảnh trên tường.
Y rủ mắt, hàng mi khẽ rung, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào Heinz đang bẽn lẽn cười trong ảnh: "Con chưa từng nghe anh ấy kể chuyện này."
"Chắc là do nó thấy không cần thiết." Hannah chắp tay sau lưng, nghiêng đầu cười với Sầm Dao: "Mâu thuẫn chủ yếu của nó và Fern những năm qua cũng là chuyện này.
16 năm trước, ông ngoại thằng bé hi sinh trong chiến tranh xâm lược của Đế Quốc với Châu Anh Tân.
Heinz bị đả kích nặng nề, nó từ bỏ tư cách nhập học học viện nghệ thuật Tinh Hải, tham gia vào đoàn thiếu niên trường quân đội trước tuổi."
"Heinz là một đứa trẻ rất có chính kiến, lại cố chấp.
Một khi thằng bé quyết định, nó sẽ dốc mọi thứ để làm được tốt nhất.
Nhưng Fern luôn tự trách và tiếc nuối, ông ấy cho rằng mình còn đang tại vị, sao có thể để Heinz từ bỏ lý tưởng của mình."
"Nhưng có lẽ với Heinz, từ bỏ con đường nghệ thuật không phải cái gì tiếc nuối." Sầm Dao cười với Hannah: "Con biết bây giờ anh ấy muốn làm gì nhất, anh ấy sẽ không hối hận vì lựa chọn của mình."
"Đúng, mẹ cũng mới hiểu được điều đó mấy năm gần đây." Hannah cùng cười với Sầm Dao: "Tiếc là Fern mãi vẫn chưa hiểu.
Cha con nhà này cứ thích hành nhau vậy đấy, rõ ràng đều muốn tốt cho đối phương, lại chẳng bao giờ nói được câu nào tử tế."
"Con à." Hannah cầm tay Sầm Dao, bà được che chở trong tình yêu nên vẫn như một thiếu nữ, chân thành nhìn Sầm Dao: "Heinz rất yêu con, mẹ có thể cảm nhận được.
Trông nó lạnh lùng cứng rắn vậy thôi, nhưng nội tâm nó với người mình yêu chắc chắn sẽ có dịu dàng và kiên nhẫn vô bờ bến.
Mẹ rất may mắn vì hai con được ghép với nhau, mẹ thật lòng hi vọng các con sẽ mãi hạnh phúc."
Sầm Dao ôm Hannah, an ủi bà: "Con biết mà mama." Y vén mái tóc nâu sẫm của Hannah ra sau tai: "Chúng con sẽ luôn hạnh phúc như vậy."
Hoa lăng tiêu bên ngoài rì rào trong gió, khi Heinz gọi tới thì thấy Sầm Dao đặt tay trên bệ cửa sổ nhắm mắt nghe tiếng lá cây.
Hắn không đành lòng quấy rầy, cho tới khi Omega quay đầu lại cười: "Sao không nói gì vậy?"
"Em đang ở trong phòng đàn à?"
Heinz tắm xong, để trần nửa người trên, tựa vào đầu giường, khí chất lười biếng và mệt mỏi quyến rũ chết đi được.
Sầm Dao nhìn nửa ngày mới nói: "Anh, giờ em mới phát hiện là mình chẳng biết gì về anh hết."
"Bởi vì nó không phải chuyện gì đáng nói." Heinz cuống quít giải thích: "Học dương cầm là chuyện từ xa xưa lắm rồi, chính anh cũng sắp quên."
Sầm Dao hái một bông lăng tiêu đang nở, cầm lấy ngồi xuống trước dương cầm, mở nắp đàn ra: "Đánh đàn cho anh nghe nhé? Dỗ anh ngủ." Sầm Dao nói: "Nói trước là trình độ của em tệ lắm đấy, miễn cưỡng nghe được thôi."
"Không tệ." Heinz nằm nghiêng, mặt áp vào gối, giọng hơi ồm ồm, ý cười lại rõ ràng: "Em đàn cái gì cũng hay."
"Anh nói ngọt còn hay hơn." Sầm Dao đặt tay lên phím đàn, tiếng đàn trúc trắc vang lên, tiết tấu thư giãn.
Y nhẹ giọng hỏi: "Gần đây mệt lắm không?"
"Chút chút." Heinz nằm nghiêng nhìn Sầm Dao trong màn hình: "Đoàn Thân Vệ Quân số 3 và số 4 ở khu Nam giờ đều do anh quản, gần đây đang chuyển giao quyền, hơi phiền."
Sầm Dao cúi đầu cười, Heinz bị dụ dỗ bởi ánh mắt y, cơn buồn ngủ quẩn quanh, tốc độ nói cũng chậm hẳn, đứt quãng: "...!Đàm phán ở cứ điểm Ubodont, bên Đế Quốc là Ouston đại diện."
Heinz nói xong im lặng.
Sầm Dao tiếp tục đàn, nhớ lại chủ đề nóng hổi nhất mấy ngày gần đây trên mạng về đàm phán ở Ubodont.
Chỉ huy tối cao của đội cảm tử Đế Quốc - Ouston, từng tới trường quân đội hàng đầu của Liên Bang tiến hành học tập trao đổi.
Ouston và Heinz Norman có thể nói là vừa gặp đã thân, thậm chí còn là bạn chung phòng kí túc suốt hai năm, cùng nhau làm nhiệm vụ.
Tình thế ép buộc, bạn thân cuối cùng đứng ở bên kia chiến tuyến, trở thành kẻ địch mày chết tao sống.
Tiếng đàn càng thêm dịu dàng, như giọng của Sầm Dao: "Heinz, anh có khổ sở không?"
"Không thể nói là khổ sở, chỉ là hơi bùi ngùi." Heinz dần nhắm mắt: "Đường đi khác nhau mà thôi."
"Ngủ đi." Sầm Dao ngừng đàn, nhìn Heinz trong video: "Em ở đây với anh."
Alpha tiến vào mộng đẹp, Sầm Dao cách màn hình miêu tả đường nét của hắn, chạm nhẹ lên hàng mày, nhỏ giọng bảo: "Hình như em còn chưa đủ hiểu anh rồi anh trai."
[Tác giả có lời muốn nói]:
Bất ngờ chưa, Heinz còn từng là nghệ thuật gia nha.
_________________________________
Raw ở chương 50 là: "岑遥.
我的曾祖父死于玫瑰领域的自卫还击战, 而我的祖父在三十年前的还击战中机毁人亡, 他是十万人之一."
Heinz nói là 我的祖父 tức ông nội của anh.
Raw chương này Hannah nói là: "因为我生下海因后身体一直都不太好, 费恩工作太忙, 海因从小跟着他祖父长大的."
他祖父 là ông nội của hắn/thằng bé.
Ông ngoại thì phải là 外公..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...