Theo tầm mắt của người đàn ông, Lục Nhan quay người tìm kiếm lại phát hiện ở đó có một viên thuốc lạ và một ly nước lọc.
Cô nhìn viên thuốc hồi lâu rồi quay sang chất vấn:
- Quan Thượng Thần Phong, rốt cuộc anh đưa tôi cái gì đây?
Đối mặt với biểu cảm hơi có phần căng thẳng của Lục Nhan, Quan Thượng Thần Phong chỉ chậm rãi lắc ly rượu trong tay, mỉm cười.
- Uống đi, là thuốc tránh thai.
Đường nét biểu cảm trên gương mặt cô gái chợt cứng đơ.
Cô bàng hoàng không tin vào thứ mình vừa nghe, vội hỏi lại người đối diện:
- Quan Thượng Thần Phong, anh nói vậy là có ý gì?
Người đàn ông đặt ly rượu vang xuống mặt bàn kính, đôi con người như ẩn như hiện mấy tia lạnh nhạt.
Hắn vắt chéo hai chân, đan tay vào nhau, nhếch mày:
- Cô nói xem, rốt cuộc ý của tôi là gì?
Nhìn thấy bộ dạng bất cần lại đầy khinh khỉnh của Quan Thượng Thần Phong, trong lòng Lục Nhan không khỏi sôi lên giận dữ.
Cô nắm chặt tay, tràn đầy kiên định:
- Quan Thượng Thần Phong, anh đừng quá đáng!
- Quá đáng? Cô nói xem rốt cuộc là tôi quá đáng ở đâu?
Hắn lại một lần nữa thành công làm cho Lục Nhan tức điên.
Cô cắn môi đến bật máu.
Cái mùi hơi tanh lại ngọt nhẹ nhanh chóng xộc lên khiến Lục Nhan càng thêm cáu gắt.
Cô đỏ mắt nhìn người đàn ông, giọng nói chỉ cần lớn thêm một chút, chắc chắn đã thành hét lên.
- Anh thôi ngay đi! Anh coi tôi là thứ gì vậy hả?
Đến giờ phút này, thiện cảm của cô đối với người kia đã gần như chạm đáy.
Cô ghét hắn.
Ghét cái kiểu bất cần, tàn nhẫn và cái suy nghĩ khinh người của hắn ta.
Quan Thượng Thần Phong đứng dậy bước đến gần chỗ Lục Nhan.
Hắn đưa mắt nhìn cô một lúc, sau đó xoay đầu, từ từ cầm lên ly nước lọc và viên thuốc.
Hắn để hai thứ đó đến trước mắt Lục Nhan, đánh mắt ra hiệu:
- Uống đi.
Ngay lập tức.
Giọng nói của người đàn ông vang lên, đi kèm theo là cái cảm giác khiến người ta tức ngực khó thở.
Lục Nhan nhìn người đàn ông, hàng mi có chút rung nhẹ, ánh mắt có phần nhụt chí.
Nhưng chỉ cần nhìn lướt qua viên thuốc trên tay người đàn ông, cô dường như đã được tiếp thêm can đảm.
Lục Nhan nhìn thẳng vào mắt của Quan Thượng Thần Phong, nói rõ từng câu từng từ:
- Tôi sẽ không uống!
Quan Thượng Thần Phong cau mày khó chịu.
Hắn nghiêm mặt, giọng nói cũng đanh lại:
- Cô không có quyền lựa chọn.
Sự dứt khoát của hắn ta khiến cái Lục Nhan cảm thấy cái tôi của bản thân bị bóp méo, chà đạp mạnh mẽ.
Chóp mũi mềm hơi nhức, hồng lên rõ rệt.
Cô ấm ức nói:
- Anh lấy cái quyền gì mà bắt ép tôi cơ chứ?
Cô gái hét lên.
Đoạn, tầm mắt cô vừa vặn lướt qua ly nước trên tay Quan Thượng Thần Phong.
Lục Nhan nắm tay lại thành quyền, tức giận sôi trào đến bùng nổ:
- Quan Thượng Thần Phong, anh không có quyền!
Thiếu nữ mất kiểm soát vung tay xoẹt qua ly nước kia.
Ly nước văng ra, vụt khỏi bàn tay của Quan Thượng Thần Phong, rơi xuống đất vỡ tan tành.
Người đàn ông liếc nhìn qua sàn nhà đầy mảnh thủy tinh vỡ, đôi lông mày hơi nhíu lại.
- Lục Nhan, cô không nên lên mặt với tôi đâu.
Bỏ mặc hàm ý đe doạ lộ liễu của hắn ta, Lục Nhan vẫn không hề khuất phục:
- Tôi vẫn không thay đổi quyết định đâu! Tôi sẽ không bao giờ uống thuốc tránh thai!
Đối mặt với phản ứng của Lục Nhan, Quan Thượng Thần Phong vẫn một mực giữ im lặng.
Hắn nhìn viên thuốc trong tay, nhẹ giọng:
- Lục Nhan, cô thật không biết điều.
- Thôi được rồi.
Nếu cô không muốn uống thì tôi cũng không ép cô.
Chỉ là cô vẫn nên nhớ, chẳng may nếu có thai, tôi tuyệt đối sẽ không nhận.
Dứt câu, người đàn ông thả viên thuốc trong tay xuống, xoay người bỏ đi.
Lục Nhan dõi mắt nhìn theo, đợi sau khi cánh cửa gỗ đóng lại, cô mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Cô không thể không thừa nhận bản thân đã sợ hãi trước Quan Thượng Thần Phong.
Nhưng cô cũng không thể chấp nhận bản chất xấu xa của hắn.
Cái bản chất cậy quyền mà coi lòng tự trọng, coi mạng người như cỏ rác.
Lục Nhan cô thề rồi.
Nếu lỡ dính bầu, cô sẽ một tay nuôi nấng đứa trẻ, tuyệt đối sẽ không vì hèn nhát mà trao nó vào vòng tay của chết chóc.
- Được rồi.
Mình cũng nên dậy thôi.
Lục Nhan cố đứng dậy, ánh mắt lướt qua bọc quần áo được xếp gọn trên bàn.
Cô bước tiến, cầm lấy đồ trên tay.
- Tên này ít ra cũng có tí lương tâm.
Đoạn, sự chú ý của cô lỡ va vào những mảnh thủy tinh dưới sàn, khuôn mặt khả ái nhanh chóng ỉu xìu như bánh quy ngâm nước:
- Hic, biết vậy ban nãy mình đã không hất cốc đi rồi.
Lục Nhan ở nhà cực khổ bao nhiêu thì Quan Thượng Thần Phong lại nhàn nhã bấy nhiêu.
Hắn ngồi trên chiếc xe đắt tiền, lái thẳng đến Quan Thị.
Trên đường đi, hắn ta không khỏi suy nghĩ về vụ việc tối hôm qua.
Nếu chỉ là mấy lời của Lục Nhan, chắc chắn hắn sẽ chẳng mất kiểm soát đến thế.
Vậy mà cuối cùng, sợi dây lí trí của hắn đều trở nên gãy vụn.
- Chuyện này...!chắc chắn có uẩn khúc...
Đến nơi, Quan Thượng Thần Phong mở cửa xe bước xuống.
Bảo vệ vừa thấy hắn ta đã nhanh chóng bước đến chào hỏi:
- Quan thiếu, chúc cậu một buổi sáng tốt lành!
Quan Thượng Thần Phong gật đầu một cái, đáp lại:
- Các ông cũng vậy.
Ở phía xa, một người đàn ông vốn đang một tay cầm tài liệu một tay bấu tóc hốt hoảng.
Ấy vậy mà, chỉ vừa mới thấy Quan Thượng Thần Phong, anh ta đã hoảng loạn vội lao đến:
- Quan Thượng Thần Phong! Đồ điên nhà cậu rốt cuộc là đi đâu vậy hả? Đi có việc một lát của cậu là bốn ngày à? Có biết bao nhiêu tài liệu cần cậu xử lí không hả? Lúc nào cũng đều là dồn hết lên đầu tôi!
Quan Thượng Thần Phong chầm chậm nhận lấy tập tài liệu từ tay người kia, giọng nói vẫn nhởn nhơ như thường:
- Anh Khang, em xin lỗi nhé.
Dạo này có hơi bận một chút.
Tạ Tấn Khang nghe xong, khuôn mặt nhanh chóng đen lại.
Anh ta tiếp tục càm ràm:
- Cậu nói có tâm một chút đi!
- Em chưa đủ có tâm sao?
Quan Thượng Thần Phong vừa lật trang tài liệu vừa nhướn mày hỏi.
Tạ Tấn Khang im bặt.
Anh trong lòng thầm rủa Quan Thượng Thần Phong, riêng ngoài mặt vãn rất chuyên nghiệp:
- Nếu cậu muốn thêm có tâm thì mau đi họp đi! Lý Tổng đến đây từ sáng sớm, đợi cậu cũng đã gần hai tiếng rồi đó!
Quan Thượng Thần Phong gật đầu tỏ ý đã hiểu, đôi chân dài lại sải bước, tiến vào thang máy chuyên dụng.
"Tinh."
Cánh cửa thang máy bật mở, từ bên trong, hai người đàn ông bước ra.
Tạ Tấn Khang bước ở phía trước, xung phong mở cửa.
Người ngồi bên trong vừa thấy cửa mở đã vội đứng dậy, tiến đến chào hỏi:
- Quan thiếu, nghe danh đã lâu, chỉ tiếc bây giờ mới có cơ hội gặp mặt.
Quan Thượng Thần Phong đưa tay đến bắt tay Lý Tổng, điệu bộ niềm nở hiếu khách:
- Cảm ơn Lý Tổng.
Nghe chiến công thương trường của ông lâu rồi, tôi quả thực vô cùng ngưỡng mộ.
Được khen, Lý Tổng hiển nhiên lộ ra vui vẻ.
Ông ta xuề xoà gãi đầu, hai mắt vui vẻ híp lại:
- Ha ha, Quan thiếu quá khen.
Tuổi trẻ các cậu mới thật tốt.
Được rồi.
Hôm nay tôi đến đây, cốt là để ngỏ lời hợp tác với quý công ty.
Thấy đối phương đã đi vào việc chính, Quan Thượng Thần Phong tất nhiên cũng không thể chậm trễ.
Hắn ta lịch thiệp đưa tay ra, mời Lý Tổng ngồi xuống:
- Lý Tổng, mời ngồi.
Sau khi người đàn ông trung niên đã ngồi xuống, Quan Thượng Thần Phong cũng nhanh chóng ngồi vào đối diện.
Hắn đan hai tay vào nhau, nghiêm túc:
- Về phương án chi tiết, Lý Tổng liệu có thể nói rõ không?
Lý Thiên Lạc lấy từ tay cậu trợ lý một xấp giấy dày cộp.
Ông ta bước đến gần máy chiếu bắt đầu trình bày.
Quan Thượng Thần Phong dõi theo màn kia, có vẻ như rất hài lòng.
Chỉ là màn trình bày còn chưa dứt, chuông điện thoại của hắn đã vang lên.
Quan Thượng Thần Phong cầm điện thoại lên, áp vào tai:
- Dạ Ảnh, cậu gọi tôi có việc gì?
Ở đầu dây bên kia vang lên tiếng động cơ xe.
Không lâu sau đó, âm giọng của Dạ Ảnh vang lên:
- Quan Thượng Thần Phong, cậu rảnh chứ?
- Có chuyện gì?
- Liên Tấu...!được chuyển đến bệnh viện thành phố rồi.
Nghe được tin này, đôi con ngươi của Quan Thượng Thần Phong hơi giãn ra.
Hắn ta vội hỏi lại:
- Cậu chắc chứ?
Dạ Ảnh ở đầu dây bên kia ngán ngẩm:
- Này, mình không có rảnh rỗi đến mức bịa chuyện đâu.
Sau khi xác nhận lời thông báo kia, Quan Thượng Thần Phong liền cúp máy.
Hắn đứng dậy, cầm theo áo khoác rồi rời khỏi.
- Xin lỗi Lý Tổng.
Tôi có việc bận một chút.
Tạ Tấn Khang, anh đón tiếp Lý Tổng giúp em đi.
Nhìn theo bóng lưng của Quan Thượng Thần Phong, Lý Thiên Lạc và Tạ Tấn Khang mặt mày đóng thành đá tảng, đen kịt đến cùng cực.
Tạ Tấn Khang nhìn sang Lý Thiên Lạc, xin lỗi mấy câu rồi lại nhìn ra cửa, lòng dậy sóng mãnh liệt.
Quan Thượng Thần Phong! Lần sau cậu mà còn để anh thấy mặt, anh nhất định sẽ chặt cái chân của cậu ra!
Dù cho Tạ Tấn Dũng ở phòng họp vẫn không ngừng mắng nhiếc, Quan Thượng Thần Phong vẫn đang nhàn nhã ngồi trên chiếc xe đắt tiền.
Chiếc xe lăn bánh chậm dần rồi dừng hẳn trước cổng bệnh viện lớn.
Hắn đỗ xe gọn vào một góc, sau đó chạy một mạch lên chỗ của Dạ Ảnh.
- Dạ Ảnh, cô ấy đâu rồi?
Dạ Ảnh quay qua nhìn Quan Thượng Thần Phong, đoạn lại chỉ tay vào một căn phòng khép kín.
- Kia, Liên Tấu ở trong đó.
Quan Thượng Thần Phong đưa mắt nhìn theo, ánh mắt xúc động nhè nhẹ.
"Cạch."
Cánh cửa bật mở, một vị bác sĩ bước ra.
Ông nhìn hai người đàn ông, sau đó ra hiệu cho hai người đi theo mình.
- Được rồi, để tôi nói sơ qua về tính hình của bệnh nhân.
Não bộ của cô ấy hiện nay đã khá ổn định.
Không lâu nữa sẽ bình phục hoàn toàn.
Quan Thượng Thần Phong như trút được gánh nặng.
Hắn hỏi lại:
- Vậy bao giờ cô ấy có thể tỉnh?
- Sắp rồi, có lẽ chỉ khoảng một tháng nữa thôi.
Mà bây giờ tôi có việc rồi, mọi người ở lại nhé.
Tốt nhất đừng vào phòng của bệnh nhân, tránh làm máy móc và dây truyền bị ảnh hưởng.
Nói xong, bác sĩ quay người bước đi, để mặc Quan Thượng Thần Phong đang trầm mặc.
Dạ Ảnh bước đến, vỗ nhẹ vào vai người đàn ông, nhẹ giọng:
- Sao? Cậu vui rồi chứ?
Thái độ hoà nhã của Dạ Ảnh không lâu sau đã tắt ngấm.
Anh nhìn sang, thấy Quan Thượng Thần Phong vẫn đang yên lặng chìm vào suy nghĩ.
- Này, cậu...
Chưa để Dạ Ảnh hết câu, người đàn ông đã ngắt lời:
- Dạ Ảnh, tôi cần cậu điều tra một việc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...