Hôn Nhân Trói Buộc Không Biết Đã Yêu


Đi thôi.
Quan Thượng Thần Phong yên lặng một lúc rồi nói.

Hắn ta xoay người, dắt theo Lục Nhan rời khỏi căn biệt thự.
Ngồi trên xe một lúc, thiếu nữ mới hỏi:
- Bây giờ...!chúng ta là đi đâu?
Người đàn ông nghe xong, chậm rãi đáp lại:
- Đến nhà tôi.

Em phải ra mắt gia đình tôi.
Nhận được câu trả lời, Lục Nhan cũng không hỏi gì thêm.

Cô yên lặng nhìn ra khung cửa sổ.
Trên con phố đông đúc người qua lại, chiếc xe đen bốn chỗ bóng loáng như hoà vào với đám đông.

Thật lâu sau đó, khi đã rẽ qua một khu dân cư đắt tiền, chiếc xe mới dừng lại.
Vẫn như lần trước, Quan Thượng Thần Phong bước xuống đầu tiên, rồi hắn lại vòng sang bên ghế phụ, mở cửa xe đỡ cô xuống.

Lục Nhan vừa bước xuống đã bị choáng ngợp bởi khung cảnh xung quanh.

Nơi này thực sự quá đẹp! Nhưng sự lộng lẫy của căn biệt thự lại khiến Lục Nhan cảm thấy sợ hãi.
Nhận thấy sự lo lắng của thiếu nữ, Quan Thượng Thần Phong chỉ mỉm cười nhẹ trấn an cô.

Giây sau, bàn tay to lớn vòng đến xoa nhẹ phần tóc bông mềm của cô, nhẹ giọng an ủi:
- Không cần lo lắng quá mức, người nhà tôi đều rất thoải mái.
Lời động viên ngắn ngủi của người đàn ông phần nào khiến tâm trạng của thiếu nữ phấn chấn trở lại.

Cô gật nhẹ đầu, nối gót theo sau Quan Thượng Thần Phong tiến vào đại sảnh của toà biệt thự lớn nhất.

Toà biệt thự này lớn hơn hẳn ba toà biệt thự còn lại.

Với lối kiến trúc Âu Cổ sang trọng dát vàng, toà biệt thự này khiến Lục Nhan phải thốt lên cảm thán:
- Nơi này...!đẹp quá đi mất!
Quan Thượng Thần Phong đến đứng trước cổng, tùy tiện nhập vào bảng điện tử một mã số dài đằng đẵng, rất nhanh sau đó, cánh cổng lớn cũng bật mở.
Người đàn ông nắm lấy tay cô, kéo cô bước qua cánh cửa gỗ lim còn mới.

Bên trong đại sảnh được bày trí rất sang trọng với cả một dãy đèn chùm lấp lánh đắt tiền.

Ở giữa căn phòng được kê một bộ sô pha mềm, ngồi trên đó chính là ba người ăn mặc quý phái, khí chất toả ra ngời ngợi.
Người đàn ông nắm chặt tay cô, dẫn cô đến đứng trước mặt một người phụ nữ trung tuổi, cất giọng giới thiệu:
- Đây là vợ con.
Người phụ nữ kia nghe xong mới bỏ cuốn tạp chí trong tay xuống bên cạnh, nhướn một bên mày nhìn vào Lục Nhan.
Vào lúc bà ngẩng mặt lên, thiếu nữ phải đơ người lúc lâu.

Người phụ nữ này quá đẹp!
Lục Nhan nhất thời bị nhan sắc của bà làm cho sốc đến đơ người.

Mà biểu cảm này của cô lại khiến cho Cẩm Hi hiểu lầm rằng cô đang căng thẳng.
- Không cần căng thẳng, mau đến đây với mẹ nào.
Hành động của Cẩm Hi khiến cô thở ra đầy nhẹ nhõm.

Lục Nhan chầm chậm nới lỏng bàn tay đang nắm chặt Quan Thượng Thần Phong ra, tiến đến ngồi xuống bên cạnh Cẩm Hi.
- Thời gian này con sống tốt chứ? Nếu Thần Phong có bắt nạt con, nhớ phải báo cho mẹ, mẹ nhất định giúp con đòi công bằng!
Trước phản ứng có phần hơi quá đà của Quan phu nhân, Lục Nhan chỉ có thể lấy lệ gật đầu vài cái.
- Vậy đây là con dâu của ta sao ?
Một người đàn ông trung niên ngồi cách đó không xa lên tiếng.

Ông là Quan Thượng Liêm, là người sáng lập ra Quan Thị và cũng là cha chồng của cô.

Lục Nhan ngay lập tức quay sang nhìn ông, khẩn trương chào hỏi:
- Con chào bác.
- Không cần căng thẳng.

Hơn nữa, gọi là cha.
Thiếu nữ gượng gạo gật đầu một cái, ánh mắt lại chợt quét đến thân ảnh của một cô gái ngồi ở đối diện, Lục Nhan thân thiện cất giọng chào hỏi:
- Chào em.

Chị là Lục Nhan, em tên gì thế?
Trái ngược hoàn toàn với tưởng tượng của thiếu nữ.

Cô bé này hoàn toàn không hề để tâm đến sự niềm nở của cô.

Mà một màn này lọt vào mắt Quan phu nhân khiến bà rất khó chịu:
- Quan Tiên Y, chị đang hỏi con đó!
Bị mẹ mình cảnh cáo, cô bé tên Quan Tiên Y mới phụng phịu liếc nhìn Lục Nhan, cất giọng chanh chua:
- Tên tôi chị hỏi làm gì? Có hỏi cũng không cho! Hạng con gái như chị không xứng!
Nghe đến đây, hàng mày thanh thoát của Cẩm Hi khẽ cau lại.

Bà nhìn chằm chằm vào Quan Tiên Y, mắng:
- Con là có cái thái độ gì hả?
- Mẹ quát con cái gì chứ! Chị ta còn chưa đủ mười tám tuổi đã kết hôn, dùng thủ đoạn để leo lên giường của anh hai thì nhân cách rốt cuộc cũng chả ra gì! Lại còn bày ra bộ dáng quan tâm em chồng gì chứ? Mẹ không nhìn thấy sự giả tạo của...
- Đủ rồi!
Chưa kịp để Quan Tiên Y nói hết câu, một tiếng quát đã bất ngờ vang lên.

Quan Thượng Thần Phong ánh mắt lạnh băng, gân tay nổi lên rất rõ rệt.
- Đừng có mà được nước lấn tới! Quan Tiên Y, anh không muốn phải đánh em như lúc nhỏ đâu!

Bất ngờ bị quát, đôi mắt ngọc của cô gái mười lăm tuổi nhanh chóng ầng ậng nước.

Cô run run nói:
- Quan Thượng Thần Phong, anh là đồ hai mặt! Chỉ vì một đứa con gái bần hèn mà anh quát em?
Quan Thượng Thần Phong gai góc lên tiếng
- Cô ấy là vợ anh! Em đừng đi quá giới hạn!
- Anh không sợ khi chị ấy tỉnh lại…
Chưa kịp để Quan Tiên Y nói hết câu, người đàn ông đã cắt đứt:
- Em mau ngậm miệng lại!
- Làm loạn đủ chưa? Hôm nay là ngày vui, đừng để ta phải nổi nóng!
Quan lão gia - Quan Thượng Liêm ngồi yên lặng từ đầu tới cuối rốt cuộc cũng chịu lên tiếng.
Sau câu nói của ông, một người dần trở nên im lặng.

Mãi cho tới khi một nữ hầu đến, bầu không khí khó chịu mới được phá bỏ.
- Lão gia, lão phu nhân, thiếu gia, thiếu phu nhân và tiểu thư, mời mọi người vào dùng bữa.
Chừng năm phút sau, Lục Nhan và bốn người họ Quan đã có mặt trên chiếc bàn trải dài các món ăn đắt đỏ.

Có lẽ vì căng thẳng mà Lục Nhan ăn uống cảm giác rất không thoải mái.

Mà một màn này lọt vào mắt của Cẩm Hi và Quan Thượng Thần Phong lại chính là cô ngại ngùng không gắp thức ăn.
- Em ăn gì? Tôi gắp cho em.

Quan Thượng Thần Phong nhìn vào Lục Nhan, lơ đễnh cất giọng.

Lục Nhan vừa nghe xong đã cảm thấy hai tai nóng bừng.

Cô ríu rít đáp:
- Không cần đâu, anh cứ ăn đi...
Cẩm Hi nhân lúc Lục Nhan còn đang ngại ngùng đã nhanh chóng gắp đồ để vào bát cô.

Xong xuôi, bà còn rất vui vẻ che miệng cười mấy cái:
- Con dâu không cần giữ dáng đâu! Đằng nào đến lúc mang bầu cũng sẽ lộ ra hết mà.


Mấy câu này của Quan phu nhân đã thành công khiến mặt Lục Nhan đã đỏ nay lại còn đỏ hơn.

Ngay vào lúc cô không biết nên làm gì, âm giọng dè bỉu lại vang lên:
- Xì, làm bộ cái gì chứ? Làm như anh hai sẽ cho cô sinh con vậy.
- Quan Tiên Y, mẹ không muốn phải cảnh cáo con thêm lần nào nữa đâu.

Cẩm Hi uy nghiêm cất giọng.

Bà nhìn chằm chằm vào Quan Tiên Y, ánh mắt sắc như dao.

Nhờ sự nghiêm túc của bà mà Quan Tiên Y cũng ngưng buông lời công kích Lục Nhan, bữa ăn diễn ra khá suôn sẻ.

Sau bữa ăn, Quan Thượng Thần Phong được Quan Thượng Liêm gọi đến phòng làm việc, Quan Tiên Y cũng trở về phòng riêng, chỉ còn lại Lục Nhan và Cẩm Hi ở dưới phòng khách.
Đang trong không khí căng thẳng, người phụ nữ trung tuổi đột nhiên nắm lấy bàn tay của Lục Nhan, cất giọng vui vẻ:
- Con dâu, ta dẫn con đi đến nơi này.
Nơi mà Cẩm Hi nói chính là vườn hồng ở phía sau biệt thự.

Ở giữa cả một khu vườn đỏ rực là một toà tháp đơn khá thấp được vót lên theo dạng xoắn, bên trong còn kê sẵn một bộ bàn ghế và một tầng bánh ngọt, trà đen.
Lục Nhan ngồi xuống bên cạnh Quan phu nhân, từ tốn nuốt vào mấy ngụm trà hảo hạng, yên lặng nghe Cẩm Hi tra khảo.
- Con với thằng bé ngủ cùng một phòng chứ?
Lời vừa nói ra, ngụm trà trong miệng Lục Nhan thiếu chút nữa đổ hết ra bên ngoài.

Thiếu nữ ho sặc sụa, mãi mới trả lời lại bà:
- Vâng, bọn con ngủ chung ạ.
- Tốt lắm! Con dâu, con nhớ phải đốc thúc thằng bé làm việc chăm chỉ!
Lục Nhan nghe xong, cơ thể theo bản năng khựng người lại.
Nghe được câu trả lời vừa ý, Quan phu nhân gật đầu mấy cái rất vui vẻ.

Giây sau, bà lấy từ sau lưng ra rất nhiều những bát tổ yến, dúi hết vào tay của cô, nghiêm túc dạy bảo:
- Tổ yến rất tốt cho thai nhi.

Con cứ cầm về dự trữ, nhớ hãy sớm tặng bà già ta một đứa cháu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui