Hôn Nhân Trí Mạng: Gặp Gỡ Trùm Máu Lạnh!

Liên Phượng Vũ vội vã chạy tới bệnh viện, lúc đi trên hành lang, không cẩn thận va chạm vào một người. "Xin lỗi" Bỏ lại một câu, vội vã rời đi. Mà người đứng tại nguyên chỗ nhìn theo bóng lưng của hắn, không khỏi nhíu mày, tự lẩm bẩm: "Người đàn ông này sao nhìn có chút quen mắt?"

Đẩy cửa phòng ra, thấy Ninh Tự Thủy và Trạc Mặc đều không có việc gì, lúc này mới an tâm. Con ngươi rơi vào Tịch Nhược trên giường bệnh, nhẹ giọng hỏi: "Tịch Nhược không có sao chứ?"

Đôi mày xinh đẹp của Ninh Tự Thủy nhíu lại thật chặt, lời của bác sĩ vẫn còn quanh quẩn trong đầu, không xua đi được. Cô biết thân thể Tịch Nhược rất tệ, nhưng không ngờ hỏng bét đến độ này. 5 năm này, con bé rốt cuộc làm sao vượt qua được?

Trên cánh tay nho nhỏ còn cắm ống tiêm, thậm chí ở trên đùi, trên mông đít, trên thân thể, nơi có thể cắm ống kim vào cũng từng lau chùi, để lại một mảng bầm xanh, làm cho người ta đau lòng.

Khó trách, trước đó con bé vẫn không muốn để cho mình tắm cho nó, thì ra là không muốn bị nhìn thấy những mảng bầm xanh này, không muốn mình lo lắng.

"Không có việc gì, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe" Trạc Mặc lạnh nhạt mở miệng, thân thể Tịch Nhược chỉ có hắn biết, tình huống của cô bé cũng không cần người khác lo lắng.

Liên Phượng Vũ thoáng nhìn Ninh Tự Thủy một cái, biết Trạc Mặc chỉ nói sơ qua, nếu không, vẻ mặt cô sẽ không như vậy. Đứng tại chỗ, trong lúc nhất thời, không mở miệng nói chuyện.

Ninh Tự Thủy kéo bàn tay nhỏ bé của cô bé, Tịch Nhược đang ngủ cũng không còn an ổn nữa, mày nhỏ chau lại, giống như trong lòng cất giấu chuyện gì, không giải được. Rũ mắt, trong lòng có quyết định, không nên đợi thêm nữa, sẽ không trốn tránh.

Kỷ Trà Thần, anh làm cho con gái của tôi thế này, tôi sẽ trả lại cho anh gấp bội.

"Phượng Vũ, giúp em tìm ra Y tá trẻ mất tích năm đó"

Mắt phượng của Liên Phượng Vũ lướt qua, vẻ mặt có chút chần chờ: "Em muốn làm gì?"

Ninh Tự Thủy quay đầu lại, trong con ngươi lạnh lùng viết đầy hận ý và tối tăm, ngũ quan dịu dàng bởi vì hận mà trở nên hừng hực, vô cùng diễm lệ. Đôi môi đỏ thẫm nhẹ nhàng nhếch lên: "Chỉ cần cô ấy không chết, nhất định phải tìm được cô ấy về. Còn nữa, Trạc Mặc thông báo chobác sĩ Hoàng trở lại, nói tôi muốn gặp ông ta"


Trạc Mặc gật đầu, cũng không hỏi gì nhiều. Mặc kệ Ninh Tự Thủy muốn làm gì, chắc hẳn đều là Tịch Nhược muốn làm.

"Hắn phái Yêu Quái đang điều tra chuyện của em mấy năm trước, bất quá, anh đã động tay động chân, cho dù là Yêu Quái cũng không tra được gì" Liên Phượng Vũ đem tin tức vừa lấy được buổi sáng nói cho cô biết, Kỷ Trà Thần cũng đã bắt đầu hành động.

Lông mi thật dài run rẩy một cái, yên lặng một lát lâu mới nói: "Đừng để cho hắn tra được trên người của Tịch Nhược, lập tức giúp em mướn một chỗ, để cho bọn họ tìm đi, đừng quá rõ ràng".

Liên Phượng Vũ gật đầu: "Được, anh biết nên làm thế nào".

Ánh mắt Ninh Tự Thủy lại rơi vào khuôn mặt của Tịch Nhược, thở dài một cái thật sâu. Tịch Nhược, mẹ biết rõ trong lòng con muốn gì, con không làm được, hãy để mẹ làm. Mặc kệ có chuyện gì, hãy để một mình mẹ gánh chịu.

Mẹ chỉ hy vọng khỏe mạnh, cứng cáp. Con đã đồng ý với mẹ ……... chúng ta mãi mãi không xa rời nhau, con không thể nuốt lời. Con vẫn luôn kiên cường như thế, vì mẹ, con sẽ tiếp tục kiên cường. Là như vậy đi! !

*************

Phòng bệnh.

Một chiếc áo khoác màu lửa đỏ chói mắt, một cái đầu màu rượu đỏ, sợi tóc thật dài rũ xuống sau lưng đến hông, được buộc thành vòng, để không bị rối. Ngũ quan xinh xắn, ở trên làn da nõn hoàn mỹ không tỳ vết, trong con mắt phản chiếu vẻ mặt âm trầm của Kỷ Trà Thần, bên môi xẹt qua một tia không kềm chế được.

Ngón tay chọc chọc cánh tay bó thạch cao của hắn, không khỏi cười nói: "Không ngờ Kỷ thiếu gia cậu cũng có hôm nay, tôi thật sự muốn biết rốt cuộc là người nào có khả năng lớn như vậy"

Con ngươi lạnh lùng của Kỷ Trà Thần nheo lại, môi mím chặc, không nói mà uy, đầy khí phách, uy nghiêm khiếp người.

Hắn không khỏi sờ sờ chóp mũi, khóe miệng thủy chung chứa đựng nụ cười nhàn nhạt, lúc xoay người, vạt áo khoác bay lên, tùy thời rơi xuống theo thế ngồi. Con ngươi nhìn hắn, mở miệng: "EV, cô nhi. Một mực sống ở Đài Bắc, 5 năm trước Chiêm Dực Dương đi Đài Bắc gặp cô ấy, cảm thấy cô ấy có thiên phú, nên thu làm đồ đệ".


EV? Một mực sống ở Đài Bắc?

Mày kiếm Kỷ Trà Thần chau lại, vẻ mặt căng thẳng, tất cả trong đáy mắt đều là tính toán và suy tư. Làm sao có thể không phải Ninh Tự Thủy, tại sao có thể như vậy?

Yêu quái nhìn thấy vẻ mặt của hắn có gì không đúng, do dự nửa ngày mới dám mở miệng: "Tôi đã điều tra cặn kẽ tư liệu của cô ấy, không có sai. Xem qua hình của cô ấy, tôi cũng mới biết cô ấy và vợ trước của cậu, dáng dấp rất giống nhau"

Nghe được câu nói sau cùng thì con ngươi chợt lướt qua, tiếng lạnh lùng bật ra: "Giống mấy phần?"

"Bảy phần." Yêu quái từ trong ngực, móc ra tấm hình mình cất giữ đưa cho hắn. Nói thật, hắn cũng chưa từng thấy qua, thì ra là trên thế giới này có hai người lại giống nhau như vậy.

Kỷ Trà Thần nắm tấm hình ố vàng, mặc dù không biết thời gian cụ thể, nhưng theo mức độ cũ rách của tấm hình, phải có mười năm rồi. Trong hình là một nhà Cô Nhi Viện ở Đài Bắc, cô gái đứng trước cửa, một đôi lạnh lẽo, con ngươi trống rỗng cùng với con ngươi dưới mặt nạ quả thực giống nhau như đúc.

Ngũ quan của cô và Ninh Tự Thủy đâu chỉ là giống bảy phần, gần như là trong cùng một khuôn mẫu khắc ra.

Nếu miễn cưỡng nói còn có ba phần không giống, đó là bởi vì vẻ mặt Ninh Tự Thủy luôn là dịu dàng, cho dù là cười cũng không nhe răng, dịu dàng kín đáo, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng vào người khác. Mà người trong hình, ánh mắt sắc bén như đao, trên gương mặt tinh mỹ đều là hờ hững và xa cách.

Trong đầu chợt lóe lên khuôn mặt khóc lóc, một ý niệm nhẹ nhàng xẹt qua: cô thật đã chết rồi sao?

Trái tim không khỏi rút chặt, đau đớn một chút, hơi thở cũng trở nên dồn dập và nóng nảy. Mắt nhìn tấm hình chằm chằm, không chớp, ngón tay dùng sức trắng bệch, ánh mắt càng lúc càng tối tăm.

Sẽ không, cô không chết. . . . . . Trên thế giới này, căn bản cũng sẽ không có hai người dáng dấp giống nhau như đúc. Ninh Tự Thủy cũng không có anh, chị, em, cha cô cũng không có con gái riêng ở bên ngoài. . . . . .

Ngón tay buộc chặt, gần như muốn xé nát tấm hình. . . . . .


"Còn gì nữa không?"

Yêu quái chép miệng: "Ừ, còn tra ra một chuyện, cũng chỉ liên quan đến Chiêm Dực Dương. Thì ra ông ta không chỉ có một nữ đồ đệ, người phụ tá kia thì ra cũng là đồ đệ của ông ta, nhưng ngoại giới cũng không có người biết được. Tôi nhận được tin tức, lần này không chỉ có EV trở lại, ngay cả Chiêm Dực Dương và Liên Phượng Vũ cũng đồng thời trở về rồi"

"Ý của cậu là —— hiện tại cô ấy và Liên Phượng Vũ ở chung một chỗ?" Vẻ mặt Kỷ Trà Thần xẹt qua một tia không vui.

"Có lẽ vậy" Yêu quái vô tội nhún vai, chuyện riêng người khác, hắn làm sao biết được.

"Tìm được bọn họ cần bao lâu?" Kỷ Trà Thần đã thu hồi ánh mắt, mặc kệ như thế nào, hắn nhất định phải tìm được cô gái kia!

"Cái chỗ này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, bọn họ có lòng tránh chúng ta, bản lãnh tôi có lớn hơn nữa cũng không thể trong một ngày, hay hai ngày tìm ra bọn hắn". Yêu quái nhíu mày nói một câu, ánh mắt quét qua nhiều loại tạp chí, đang do dự có nên cho hắn xem hay không?

"Mau lên" Kỷ Trà Thần nhạy bén, phát giác ánh mắt hắn muốn nói lại thôi, mím môi nói: "Có rắm mau thả".

"Thôi, sớm muộn gì cậu cũng phải biết, tự xem đi. Tôi phải đi trước, tay của cậu cũng đừng phế, tôi còn chuẩn bị thắng cậu".

Đem tạp chí ném cho Kỷ Trà Thần, bỏ trốn mất dạng. Chuyện cười, không trốn đi, rất có thể trở thành ống dẫn khí nén của Kỷ Trà Thần, hắn mới không muốn đó.

Vẻ mặt Kỷ Trà Thần im lặng, nhìn bóng lưng hắn trốn chạy, ánh mắt thu hồi, không chút để ý, một lúc sau rơi vào trang bìa quyển tạp chí, đỏ đỏ, xanh xanh, cảnh tượng quen thuộc đập vào mi mắt ————

Không phải ai khác, chính là Dương Lưu Vân ngã nhào trên sân khấu, hình phát ra làm trò cười cho thiên hạ. Bị phóng đại thật to, làm thành trang đầubìa, hợp với chữ viết, rõ ràng là châm chọc mỉa mai, những câu giễu cợt.

Mày kiếm chau lại, hơi thở lạnh lùng tuôn ra trong phòng, một giây kế tiếp, toàn bộ trên bàn đều đập xuống đất, rơi nát bấy.

Đáng chết, tại sao có tòa soạn đem hình như vậy đăng ra ngoài? Rốt cuộc là người nào ở sau lưng giở trò quỷ?

EV? Tốt nhất không phải là cô!


*************

"Cút đi. . . . . . Cút đi. . . . . . Tiện nhân, nhất định là cô hãm hại tôi. . . . . . Tiện nhân không biết xấu hổ. . . . . ."

Thình thịch, bành bạch. . . . . .

Tiếng chửi rủa không ngừng từ gian phòng truyền ra, lại càng có thứ gì đó bị đập nát bấy, phát ra tiếng bể tan tành. Tình huống như thế duy trì trong ba giờ, tất cả người giúp việc đứng ở cửa cũng không dám tiến vào.

Dương Lưu Vân nhìn thấy tạp chí, gần như tức giận hơn. Sáng sớm hôm nay tất cả tạp chí, báo chí toàn bộ đều đăng hình cô làm trò cười, còn là trang bìa. Mà đưa tin về EV, càng ít, bất quá, tin tức báo chí viết toàn bộ đều là tán dương mặt tốt, cô thực sự xứng đáng là nữ đồ đệ của Chiêm Dực Dương, không làm mất mặt Ảo thuật gia lớn.

Tạp chí không biết phát hành bao nhiêu vạn bản, hiện tại sợ rằng cả thành phố, trong tay từng người cầm một quyển, đang xem chuyện cười của mình!

Đáng chết, không phải bảo Đường Diệc Nghiêu đi xử lý sao? Tại sao vẫn bị báo chí đăng tin ? Rốt cuộc sơ sót ở chỗ nào? Hay con tiện nhân đó, ở sau lưng giở trò quỷ?

"Tiện nhân! Tôi nhất định sẽ tìm được cô, nhất định sẽ làm cho cô trả giá thật lớn".

Khuôn mặt xinh đẹp bởi vì thù hận mà trở nên dữ tợn, đầy rẫy ngọn lửa thù hận thiêu đốt, càng lúc càng cao. Mỗi lần ánh mắt nhìn đến quyển tạp chí, cô hận không thể giết người!

Đường Diệc Nghiêu đẩy cửa ra, thấy bừa bãi một mảnh, mà Dương Lưu Vân tức giận bả vai cũng đang run rẩy, cả khuôn mặt cũng biến dạng. Không khỏi than thở, vẫn bị cô biết. Đi vào, chậm rãi nhặt quyển tạp chí kia lên ném vào trong thùng rác, không để cô nhìn thêm nữa.

Mới vừa ngẩng đầu, còn chưa mở miệng, gương mặt liền bị hung hăng một cái tát, tiếng vang vọng, ở giữa không trung không ngừng vang vọng, hắn ngây ngẩn cả người.

Dương Lưu Vân tức giận nhìn hắn chằm chằm, tức giận rống lên: "Không phải anh nói tất cả đều làm xong rồi sao? Tại sao hình vẫn bị báo chí đăng ra như vậy? Hiện tại tất cả mọi người đều biết rồi, tất cả mọi người đang chê cười em. . . . . . Anh bảo sau này em làm sao đi ra ngoài gặp người? Anh nói đi. . . Nói đi. . . Anh lừa gạt em!"

Nắm tay rơi như mưa, không ngừng rơi vào trước ngực của hắn, hung hăng, một lần, lại một lần, đấm xuống, đem tất cả căm tức trong lòng cũng phát tiết trên người hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui