"Mẹ, mẹ nói cho con biết, nên làm thế nào mới có thể không hận hắn?" Ninh Tịch Nhược ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ nhìn cô, nước mắt thấm trên da thịt tái nhợt, tiếng nói tràn đầy đau buồn và bi ai.
Có lẽ khóc quá lâu, không nhịn được ho khan, kịch liệt ho khan, gần như là muốn mạng của cô bé. Trong nháy mắt vẻ mặt trở nên trắng bệch, thân thể lảo đảo muốn ngã, trong một khắc kia, muốn ngã, vòng tay ấm áp đem cô bé ôm vào trong ngực. Tiếng nói dịu dàng an ủi: "Được rồi, Tịch Nhược, đừng nói nữa"
Mỗi lần như thế, Trạc Mặc đều thống hận sự bất lực của mình, không cách nào xoa dịu vết thương và lo lắng trong lòng Tịch Nhược!
Ninh Tự Thủy sững sờ nhìn con gái trong ngực Trạc Mặc, cánh tay cứng ngắc không cách nào nhúc nhích, vào giờ phút này, mình là nghiệp chướng nặng nề, tại sao ban đầu muốn sinh ra Tịch Nhược, tại sao lại để cho cô bé gặp mọi chuyện? Tại sao trời cao muốn cho con bé biết được sự thật tàn nhẫn như vậy!
Con bé mới năm tuổi a! Đứa bé khác thậm chí cái gì cũng không hiểu, nhưng con bé đã biết thù hận!
Rũ mắt, tự trách, hối tiếc, toàn bộ cũng vô dụng; trong lòng hận ý càng lúc càng sôi trào mãnh liệt, tay nắm lại thật chặt, ngón tay thon dài bấm vào da thịt trong lòng bàn tay, đau đớn nhưng cũng không bù đắp được một phần vạn trong lòng.
Nổi hận của Tịch Nhược, nước mắt của Tịch Nhược . . . . . .
Tất cả cũng do người đàn ông kia ban tặng!
"Phượng Vũ, nói cho tôi biết, chân tướng". Ninh Tự Thủy một lần nữa ngẩng đầu, mắt sáng như ngọn đuốc, lạnh lùng, khiếp người.
Không phải là vì mình, không phải là vì cái gì, chỉ vì câu nói kia của Tịch Nhược, cô cũng không cách nào để xuống quá khứ, buông xuống thù hận trong lòng! Cô muốn, nhất định muốn biết tất cả mọi chuyện xảy ra trong quá khứ, muốn biết người người đàn ông kia rốt cuộc đã làm gì đối với mình, đã làm gì đối với Tịch Nhược. . . . . .
Liên Phượng Vũ thấy trong lòng cô đã quyết, không cách nào che giấu nữa, thật sâu than thở, cuối cùng phải đi đến bước này sao?
Trạc Mặc ôm Tịch Nhược, biết Liên Phượng Vũ khó xử và không muốn, nhẹ giọng nói: "Hay là để tôi nói đi!"
**********
Bắp đùi Kỷ Trà Thần bị thương vô cùng nghiêm trọng, gảy xương cánh tay, bó thạch cao thật dầy, nằm trong phòng bệnh, không gian yên tĩnh, yên tĩnh đến nổi có thể nghe được tiếng thở và nhịp tim của hắn. Con ngươi từ đầu đến cuối đều híp lại, như đang suy nghĩ điều gì.
Ninh Tự Thủy trở lại là muốn trả thù mình, vì nghiệt chủng kia!
Cô vì nghiệt chủng kia trở lại trả thù mình, aiz, thật buồn cười!
Cho rằng cô gái đã chết 5 năm, từ cõi chết sống lại, thành trở đồ đệ của Chiêm Dực Dương, lại có bản lĩnh, sâu không lường được . . . . . . Tất cả đã thoát khỏi tầm tay và dự liệu của hắn, thật là làm cho người ta ngoài ý muốn, cho tới bây giờ trong lòng của hắn vẫn còn bấn loạn . . . . . .
Sau tiếng gõ cửa nhè nhẹ, đập vào trong mi mắt là ánh mắt khóc sưng đỏ của Dương Lưu Vân, giả bộ đáng thương nhìn hắn vết thương đầy người, nhào tới trên người của hắn khóc rống lên: "Thần, tại sao anh lại bị thương như vậy? Có phải anh rất đau hay không? Anh làm sao vậy?"
Kỷ Trà Thần phục hồi tinh thần, lơ đễnh nhìn đôi mắt ửng đỏ của cô, trong đầu thoáng qua hình ảnh cô ngã nhào trên khán đài, vẻ mặt chợt lạnh lùng. Bàn tay vuốt ve tóc của cô, lẩm bẩm nói: "Anh không sao, đừng khóc".
Dương Lưu Vân ngồi ở bên giường, cắn môi, gương mặt tự trách và hối tiếc. Nức nở, nghẹn ngào: "Xin lỗi thần! Em làm cho anh mất mặt, gần đây thân thể em không thoải mái, rất dễ dàng có cái kia. . . . . . Mà em không biết mình sẽ ngã nhào, nếu không, em nhất định mặc quần áo thật tốt, tuyệt đối sẽ không làm cho anh mất mặt . . . . . ."
Lời nói này không chỉ là đang nói xin lỗi, càng âm thầm giải thích, cô không tố cáo chuyện của hắn!
Người khác sẽ cho rằng bên dưới thân của Dương Lưu Vân phản ứng là bởi vì cùng Kỷ Trà Thần vui vẻ, nhưng trong lòng của hai người hiểu rõ, kể từ sau khi kết hôn, Kỷ Trà Thần đối cô, mức độ thân mật chỉ dừng lại ở những cái ôm và hôn lên trán, không có cử chỉ nào lớn hơn.
Nếu như không nghĩ tới biện pháp giải thích, khiến Kỷ Trà Thần sinh nghi, cô sẽ hoàn toàn xong đời. Có vết xe đổ của Ninh Tự Thủy, cô nào dám để cho hắn phát hiện cái gì.
Huống chi, từ trước đến giờ, mình cũng không muốn mất đi Kỷ Trà Thần! Cho dù hắn không yêu mình, nhưng cô gái có thể đứng bên cạnh hắn cũng chỉ có một mình Dương Lưu Vân cô, những cô gái khác, đừng mơ tưởng!
Con ngươi Kỷ Trà Thần vẫn lạnh nhạt, ngón tay từ trên tóc của cô rời đi, ánh mắt quét qua Đường Diệc Nghiêu đang đứng ở cửa, nói: "Đè xuống vụ tin tức này, dù sao chăng nữa, cũng không thể để trở thành trang đầu của các tờ báo ngày mai"
Đường Diệc Nghiêu hiểu ý gật đầu, xoay người đi xử lý chuyện khó giải quyết này.
Rốt cuộc, nước mắt Dương Lưu Vân lăn ra khỏi hốc mắt, than thở khóc lóc: "Thần, anh không phải trách em sao?"
"Đây không phải là lỗi của em, đừng tự trách nữa. Ngày mai sẽ không xuất hiện tờ báo em không muốn nhìn đến, anh mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, em trở về trước đi" Trên trán Kỷ Trà Thần che giấu vẻ mệt mỏi như ẩn như hiện, dường như rất mệt mỏi, thật sự mệt mỏi.
"Tôi muốn ở lại đây chăm sóc anh" Dương Lưu Vân do dự thật lâu, cẩn thận nói. Bây giờ Kỷ Trà Thần bị thương, mình ở lại chỗ này chăm sóc hắn, có lẽ còn có một cơ hội đả động trái tim hắn.
"Không cần, em cũng mệt mỏi cả ngày, mau trở về nghỉ ngơi đi" Giọng nói Kỷ Trà Thần rất cứng rắn, nói xong liền nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi.
Dương Lưu Vân nhìn kỹ vẻ mặt hắn, trong lòng không khỏi sinh ra tức giận. Mình ở trên khán đài bị cô gái kia làm hại, bêu xấu, hắn chỉ bảo cho Đường Diệc Nghiêu đem tin tức đè xuống, nhưng không có động tác khác?
Hắn cũng không một câu quan tâm mình bị thương chỗ nào, cũng không hỏi một câu, cô có sao không . . . . . .
Kỷ Trà Thần, chẳng lẽ anh không có một chút quan tâm nào đối với em sao?
Một hồi lâu, Dương Lưu Vân rón rén đi ra khỏi cửa phòng bệnh, tiếng đóng cửa rất nhẹ, giống như vô tình giữ lại một khe hở, bước chân dừng lại nơi cửa, nơi lộ ra một khe hở, nhìn động tĩnh bên trong.
Sau một hồi lâu, Kỷ Trà Thần chậm rãi mở mắt. Tay không có bị thương cầm điện thoại di động lướt trên màn hình, lúc này mới bấm điện thoại, tiếng nói vô cùng thấp: "Này, giúp tôi tra tư liệu của EV một chút, càng chi tiết càng tốt, đừng kinh động bất luận kẻ nào! Mặc kệ dùng biện pháp gì, ừ . . . . . . Tôi không sao! Chờ tin tức của cậu".
Cúp điện thoại, con ngươi lại chuyển dời đến ngoài cửa sổ, bóng đêm phủ xuống, ánh đèn rực rỡ đã lên, chuyện xảy ra hôm nay vẫn còn lẩn quẩn trong đầu. Ngón tay vuốt vuốt tâm mi, cánh tay vẫn còn cảm giác đau đớn, ánh mắt không khỏi trầm xuống.
Ninh Tự Thủy, em vì báo thù mà đến, ngược lại tôi muốn nhìn xem em có bao nhiêu khả năng.
Dương Lưu Vân nhìn hắn không có động tĩnh, khóe miệng không khỏi nâng lên nụ cười lạnh không tiếng động. Không phải hắn nói mệt chết đi muốn nghỉ ngơi sao? Vậy tại sao lại gọi điện thoại cho người, hắn gọi điện thoại cho ai? Hắn bảo ai đi thăm dò con tiện nhân EV đó, muốn làm cái gì?
Vì hả giận cho mình? Hay là . . . . . .
Dương Lưu Vân không dám xác định suy nghĩ của Kỷ Trà Thần, nhưng chỉ bằng vào cô gái kia làm cho mình thất bại trước công chúng, cô cũng sẽ không bỏ qua cho con tiện nhân đó! Bới tung cả trời đất cũng phải moi con tiện nhân đó ra, hung hăng sửa chữa một trận.
Là đồ đệ của Chiêm Dực Dương thì thế nào? Chiêm Dực Dương cũng không xem vào đâu, huống hồ là một nữ đồ đệ! !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...