Dương Lưu Vân cũng là bộ dáng chờ xem kịch vui. Cô thật muốn xem, Chiêm Dực Dương tìm dạng người nào tới làm đồ đệ!
Người chủ trì dùng mọi biện pháp để duy trì, khán giả vẫn vỗ tay, những tay săn ảnh một chút kiên nhẫn cũng không còn, nhưng nhân vật chính đến bóng dáng vẫn không thấy, mọi người vẫn mong đợi. Người chủ trì đáng thương đưa mắt cầu cứu Kỷ Trà Thần, cũng không thấy bất cứ đáp lại nào, làm cho hắn một mình trên đài lúng túng muốn chết.
Đang trong lúc mọi người cho rằng EV không tồn tại thì chợt hội trường bỗng xuất hiện ánh lửa, từng đám lửa bao quanh hội trường, người muốn gần gũi với nó thì đột nhiên biến mất.
"Thật thần kỳ a. . . . . ."
"Là EV, EV trong truyền thuyết đã xuất hiện. . . . . ."
Mọi người đang kinh ngạc thì không biết người từ khi nào lại xuất hiện trên đài, cảnh tượng sáng chói được kéo xuống, ngay cả Kỷ Trà Thần, cũng hoảng hốt, cũng không có chú ý đến.
Trong bộ đồ màu trắng thuần khiết rũ xuống đầu gối, lộ ra bắp chân trắng nõn, dưới chân là đôi giày làm bằng tơ tằm thượng hạng, dọc theo này trên bắp chân đi lên, chính là eo thon mỹ lệ, xương quai xanh tinh tế, cần cổ trắng nõn, chiếc cằm thon gọn, đôi môi mọng đỏ nhếch lên đường con hờ hững; trên mặt mang mặt nạ màu bạc, song ánh mắt băng lãnh lạnh lùng.
An tĩnh đứng nghiêm ở chính giữa vũ đài, người chủ trì đã sớm đi xuống đài, ánh mắt của mọi người cũng bị cô hấp dẫn, mỗi đôi mắt đều viết lên hai chữ "Kinh ngạc" . Cho dù không nhìn thấy dung mạo đầy đủ của cô, chỉ bằng dáng vẻ thướt tha mềm mại, vóc người uyển chuyển, mặt nạ miêu tả sinh động dung nhan như ẩn như hiện kia.
Ánh mặt lạnh lùng của cô lần cuối cùng quét ngang qua hội trường, cuối cùng con ngươi âm lệ dừng lại một chỗ.
Khôn mặt của Kỷ Trà Thần tới đây trong nháy mắt liền tối xuống, tay nắm chặt, lòng bàn tay không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Thậm chí trong có một cỗ kích động không tên. . . . . .
Là cô!
—— Ninh Tự Thủy!
Cô không có chết!
EV chính là Ninh Tự Thủy! ! !
Không khắc chế nổi kích động trong mình, muốn lập tức xông lên đài xé rách chiếc mặt nạ trên mặt cô, khiến chân tướng lộ ra ánh sáng!
Thi thể năm năm trước, thật không phải là cô!
Ninh Tự Thủy đáng chết, cô cư nhiên lẩn trốn năm năm trời! Hôm nay, cô lại dám ngang nhiên đứng trước mặt tôi! Cô lại dám!
Con ngươi băng lãnh ấy sao mà lạnh lùng xa lạ, nhưng cho dù hóa thành tro bụi hắn cũng nhận ra được. Thà rằng người đứng trên đài là người được đổi linh hồn với cô.
Bóng dáng của cô, mùi của cô, thôi đi, cho dù hắn có chết cũng không cách nào quên được.
Hồi lâu, Ninh Tự Thủy rốt cuộc dời ánh mắt đi, rút sợi tơ trong tay ra, trong nháy mắt diễn ra nhiều chuyện rất thần kì, làm cho những người có mặt ở đây cố gắng vỗ tay to hơn một chút, cũng làm cho sắc mặt Dương Lưu Vân âm u xuống. Không ngờ cô thật sự có, xem. . . . . .
Từ đầu đến cuối, cô đều không mở miệng nói chuyện, ánh mắt chỉ dừng ở hiện trường, vòng quanh, cuối cùng dừng ở trên người Dường Lưu Vân khóe miệng nhếch lên một đường cong quỷ dị, ngón tay hướng về phía cô ta ngoắc ngoắc, ý bảo cô ta lên đài.
Dương Lưu Vân có chút ngoài ý muốn, nghiêng đầu hỏi ý kiến củaKỷ Trà Thần, nhưng ánh mắt của hắn vẫn dừng trên bóng dáng ủa người đứng trên đài nửa ngày cũng không có phản ứng. Hàm răng vang lên tiếng kẽo kẹt, đi lên thì đi! Để xem cô gái này còn giở ra hoa chiêu gì !
Chỉ là ——
Tại sao bóng dáng của cô ta quen thuộc như vậy, giống như đã gặp qua ở nơi nào?
Tất cả ánh mắt của mọi người đều mòng đợi nhìn cô, giờ phút này cô cự tuyệt sẽ có vẻ rất kiểu cách, vì thế không thể nhịn đau khổ, chậm rãi đứng thẳng lên, trước mắt bao người, đi lên đài. . . . . .
Ánh mắt Ninh Tự Thủynhìn chằm chằm dưới chân cô ta, cánh tay ngọc giương lên nháy mắt sợi tơ biến mất, rơi vào chiếc váy đỏ sẫm kia.
Dương Lưu Vân đi lên đài, bước đi thì cảm giác có chút gì không đúng, nhấc chân phải bước lên, cả người mất trọng tâm ngã nhào xuống. . . . . .
Bởi vì trên đài trừ Ninh Tự Thủy, những người khác cự ly khá xa, nhân viên an ninh muốn đỡ cô lên cũng không kịp rồi. . . . . . Đường Diệc Nghiêu càng đứng xa hơn không cách nào chạy tới.
Kỷ Trà Thần thật giống như không nhìn thấy, ánh mắt nhìn thẳng vào Ninh Tự Thủy, con người âm u!
Cô ——
Là trở lại báo thù!
Dương Lưu Vân ngãvô cùng nhếch nhác, vừa lúc hai chân mở ra, chất lỏng trong cơ thể không khống chế nổi chảy ra, thấm ướt đáy váy khiến người khác thấy hết cảnh tượng bên trong, người ta chứng kiến rồi thì có chút đầu mối. . . . . .
Dấu vết mập mờ này, chất lỏng xinh đẹp này, không tiếng động làm người ta liên tới hình ảnh không nên nhìn.
Dương Lưu Vân bỗng chốc đỏ lên, theo bản năng khép chặt hai chân, xấu hổkhông ngóc đầu lên được. chợt một mảnh vải mềm mại trùm lên người cô, ngẩng đầu liền nhìn thấy người đứng trước mặt, ánh mắt hiện lên hận ý
Là cô!
Nhất định là cô ta khiến mình ngã xuống đất, làm trò cười cho thiên hạ, khiên mình bị mất mặt.
Ngại vìKỷ Trà Thần vẫn ngồi tại chỗ, mọi người chỉ có thể tìm kiếm tò mò, còn có người kích động ngửa đầu cười ba tiếng.
Ánh mắt Dương Lưu Vân đáng thương nhìn về phía Kỷ Trà Thần, cầu cứu giờ phút này chỉ có hắn mới có thể vãn hồi được hình ảnh của mình. Chỉ cần Kỷ Trà Thần có một phản ứng thì cô sẽ không có lên trang đầu của mặt báo vào ngày mai.
Nhưng ——
Kỷ Trà Thần vẫn ngồi tại chỗ, hồi lâu không có phản ứng, con ngươi âm lệ chỉ có duy nhất một hình bóng trên đài kia, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào mảnh trắng xóa kia, không có nhận được ánh mắt khẩn cầucủa Dương Lưu Vân.
Toàn thế giới, nhưng trong mắt hắn chỉ có mỗi hình ảnh của cô, bóng dáng của người đó.
Mà cô, không trầm luân trong mắt hắn, ngón tay lần nữa để sợi tơ lật mảnh vài che trên người Dương Lưu Vân, chỉ ngắn ngủi mấy giây, lần nữa vén lên thì trên đài không có bất luận người nào. . . . . .
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên lần nữa, đinh tai nhức óc, tất cả mọi người đối với cô tràn đầy kính nể. Không hổ là nữ đồ đệ duy nhất củaChiêm Dực Dương. . . . . . Không làm cho Chiêm Dực Dương mất mặt mũi. . . . . .
Mà vẻ mặt của Đường Diệc Nghiêu phản ứng gay gắt nhất, trong trường hợp quan trọng như vậy EV làm sao sẽ đem Dương Lưu Vân đi? Cô đem Lưu Vân đi đâu? Nóng nảy, đám người đến gần võ đài, bởi vì người xem đối với ảo thuật của cô vô cùng ngưỡng mộ, cũng hướng khán đài đi tới khiến cho lối đi lên đài chật chội.
Kỷ Trà Thần vẫn ngồi tại chỗ như cũ, con ngươi lạnh lùng rồi nhìn thẳng vào mắtNinh Tự Thủy trong lòng có một cảm giác kì quái.
Cô còn là Ninh Tự Thủy nhu nhược đó sao? Ninh Tự Thủy không bao giờ dùng ánh mắt như thế nhìn hắn. . . . . . Cho tới bây giờ cũng không có.
Cô cố ý khiến Vân Nhi lên đài, cố ý làm Vân Nhi biến mất, mục đích của cô là trả thù hắn.
Nhưng —— Ninh Tự Thủy, cô có tư cách gì trả thù tôi?
Ninh Tự Thủy thấy ngày càng nhiều người, ánh mắt dời khỏi người hắn, cùng lúc đó ánh đèn và rèm đều kéo chặt lại, không có ánh sáng chen vào toàn bộ rơi vào khung cảnh đen ngòm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...