Đến nước này rồi, tôi chỉ đành nói thật: “Qua lời lên án của bạn gái cũ anh, có thể thấy trong lúc anh và cô ấy yêu nhau anh đã bắt cá hai tay. Mà phân tích theo lẽ thường thì những người bắt cá hai tay đều là kẻ lăng nhăng.”
Nói một cách khác, mỗi một lỗ chân lông trên người Cố Dung Dịch đều đang tuyên cáo thói trăng hoa của anh ta.
Cố Dung Dịch hít sâu một hơi, chầm chậm giải thích: “Tôi chưa từng bắt cá hai tay, đó là do cô ấy quá đa nghi dẫn đến hiểu lầm.” Giọng điệu của anh ta giống như đã giải thích hàng ngàn lần vấn đề này, mang theo sự bất lực và mệt mỏi.
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh ta, trong giọng nói không mảy may cảm xúc: “Đàn ông chỉ cần không bị bắt tận tay day tận mặt thì đều nói phụ nữ đa nghi.”
Cố Dung Dịch bị những gì tôi nói làm cho nghẹn lời, tựa như có một quả trứng chim cút đang hóc ở cổ họng, không tài nào hít thở, anh ta nhìn tôi, một lúc sau mới mở miệng: “Tôi thấy cô nên tin tưởng vào thế giới này nhiều một chút.”
Tôi đặt đũa xuống, đôi đũa gỗ màu đỏ phát ra âm thanh trên chiếc bàn trơn bóng: “Tôi thấy những gì mình nói đều là sự thật, trong lúc tôi cần tin tưởng cái thế giới này nhiều hơn chút thì anh cũng nên thừa nhận mặt hiểm ác của thế giới này đi.”
Trong đôi mắt đẹp đẽ của Cố Dung Dịch ngập tràn những cảm xúc phức tạp, giọng của anh ta rất bình tĩnh: “Có lẽ những người đàn ông cô gặp đều là những kẻ không tốt đẹp gì, nhưng điều đó không chứng mình rằng tất cả đàn ông trên trái đất này đều là những kẻ đểu cáng.”
Tim tôi như bị mũi kim đâm, đau nhói khiến tôi cảm thấy tức giận. Kỳ thực Cố Dung Dịch sớm đã nhìn ra quá khứ của tôi, đoán được cuộc tình trước đây của tôi toàn kết thúc do phản bội. Về điểm này, anh ta biết, tôi cũng biết.
Nếu anh ta nói trúng vào ngày thường thì tôi thấy chẳng có gì, thế nhưng nói ra trong tình huống như thế này, tôi lại cảm thấy bị tổn thương. Cảm giác ấy rất khó hình dung, bị phản bội đâu phải lỗi của tôi, nhưng lại vô hình thể hiện rằng tôi là một người phụ nữ thất bại.
Tôi ngước mắt, có lẽ bản thân không phát giác ra sự trào phúng trong mắt mình: “Tôi không hề cho rằng tất cả đàn ông trên thế giới đều đểu cáng, nhưng không thể phủ nhận, số lượng đàn ông tồi không phải là số ít. Hơn nữa theo tôi, bức đến mức bạn gái đòi tự sát, có lẽ cũng thuộc vào dạng chẳng tốt đẹp gì.”
Từ sau khi nếm trải sự phản bội, tôi luôn có phản cảm với kẻ phản bội theo bản năng. Lúc thường tiếp xúc với Cố Dung Dịch thì không sao cả, nhưng hôm nay không biết tại sao cảm xúc bỗng dưng bộc phát.
Sau cuộc đối thoại giữa chừng ấy, thức ăn đã nguội ngắt, bắt đầu đông lại, rau cũng mất đi màu xanh. Mỹ vị sẽ mất đi theo thời gian, tình cảm cũng thế. Giây phút ấy, tôi như mất đi ý chí, thoáng chốc tôi như cảm thấy rằng trên thế giới này không còn người đàn ông nào có thể tin tưởng nữa rồi.
Cố Dung Dịch cũng đặt bát xuống, bầu không khí giữa hai chúng tôi trở nên căng thẳng.
Nam nữ trời sinh đã không thể cùng chiến tuyến, chúng tôi đứng trên hai mặt đối lập, ở giữa là khói thuốc súng không mùi không tiếng.
Hồi lâu sau, Cố Dung Dịch mở miệng: “Cô nên học cách tin tưởng lại từ đầu.”
Lần đầu tiên trong giọng nói Cố Dung Dịch xuất hiện ngữ khí nghiêm túc như thế. Trước giờ anh ta luôn là một người rất “bình thản”, việc mà người khác coi là quan trọng thì trong mắt anh ta chỉ là chuyện nhỏ, không đáng để tâm. Thời gian tôi quen anh ta cũng không tính là ngắn, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta nghiêm túc như vậy.
Tôi từng tin tưởng, tôi từng tin tưởng Đổng Thừa Nghiệp, cũng từng tin tưởng Vu Viễn nhưng cuối cùng nhận lại chỉ là sự phản bội. Tôi vẫn chưa tuyệt vọng, tôi vẫn cố gắng để tin tưởng. Nhưng tôi biết, sự tin tưởng sau này của tôi luôn mang theo sự cảnh giác. “Chim sợ cành cong” – đây là điều rất đỗi bình thường.
“Anh là bác sĩ nhi, không phải bác sĩ tâm lý, không cần phải phân tích trình trạng tâm lý của tôi.” Tôi nghiêng đầu, không muốn tiếp tục nói đến vấn đề này.
“Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, cô căm ghét những kẻ ngoại tình. Nhưng tôi lại chính là “kẻ ngoại tình” trong suy nghĩ của cô, vậy quãng thời gian này cô rốt cuộc dùng tâm tình gì mà tiếp xúc với tôi?” Cố Dung Dịch đứng dậy, dưới ánh đèn, làn da của anh ta càng trắng hơn.
Cố Dung Dịch cũng được xem là trai đẹp đích thực; nói thật trong đám phụ nữ nói thật da tôi được coi là trắng, thế nhưng da anh ta còn trắng hơn cả da tôi hai tone, buổi tối ra đường đảm bảo có thể cosplay thành u hồn dọa được khối người.
Cổ họng tôi bỗng thấy đắng chát, cất tiếng khô khốc: “Con người không ai hoàn mỹ, những phương diện khác của anh tôi đều khen ngợi, điều này đã đủ để chúng ta làm bạn bè. Hơn nữa quan niệm về tình yêu, tôi thấy chỉ cần thống nhất được với người yêu của mình, những bạn khác phái nam khác không cần phải nghiêm khắc như thế.”
Nghe xong, Cố Dung Dịch mím chặt môi, tạo thành một đường. Không biết tại sao trong đôi mắt xinh đẹp của anh ta lại dâng lên sự phiền não. Tôi cũng nhìn anh ta, không biết câu này của mình rốt cuộc có chỗ nào động chạm đến anh ta nữa.
Cố Dung Dịch cúi đầu nhìn tôi, nhìn đến mức tôi lại sinh ra ảo giác rằng anh ta sắp dùng dao phẫu thuật cắt tôi thành nghìn mảnh, cuối cùng anh ta cũng mở miệng: “Chuyện ngoại tình, nó thuộc về tam quan của mỗi người. Tam quan không giống nhau, đến bạn bè cũng không làm nổi.” Nói xong, Cố Dung Dịch nhấc đôi chân dài của mình đi thẳng.
Tôi nhìn cả một bàn thức ăn chưa đụng đũa, trong lòng như nhét đầy dầu lạnh. Xin cho, rõ ràng anh mới là kẻ bắt cá hai tay, sao lại biến thành bên có lý rồi vậy?
Tam quan của chúng tôi không giống nhau, cho nên không thể làm bạn bè, ý là trừ khi tôi phất cờ đồng ý chuyện ngoại tình, nếu không thì tình bạn của chúng tôi đến đây là hết sao? Hehe, không làm bạn thì không làm bạn, tôi đây còn ngại nấu cơm cho anh ăn nữa cơ!
Tối hôm ấy, tôi nghĩ mãi lời Cố Dung Dịch nói. Chuyện xảy ra trước đây không hề làm tôi tuyệt vọng với thế giới này, nhưng không thể phủ nhận, tôi đã không còn có thể dễ dàng tin người như trước đây, dễ dàng trao tình cảm cho ai đó. Trải qua hai lần bị phản bội, tôi hoàn toàn trở nên chín chắn, nhưng cũng trở nên thờ ơ. Tôi vẫn tin mình sẽ yêu, nhưng trong sinh mệnh tôi nếu thật sự xuất hiện một người tốt đẹp, thế thì tôi sẽ dành ra càng nhiều thời gian và sức lực cẩn thận đi điều tra.
Mười bảy, mười tám tuổi, nếu như bỗng có đàn ông nhiệt tình theo đuổi tôi, tôi sẽ không chút do dự mà sa vào lưới tình; tôi sẽ cho rằng sự nhiệt tình ấy chính là diện mạo vốn có của tình yêu, không cần phải nghi ngờ gì cả. Nhưng đến năm hai bảy, hai tám tuổi, bỗng dưng xuất hiện một người đàn ông nhiệt tình theo đuổi tôi, điều mà trong lòng tôi nghĩ sẽ là “vô dưng vô cớ lấy lòng mình, không phải kẻ trộm cũng là kẻ cắp”. Tôi sẽ nghĩ, mình có tài cán gì mà được người ta nhiệt tình theo đuổi như thế? Hơn nữa, đối với đàn ông mà nói, nhiệt tình đến càng mãnh liệt thì đi càng nhanh chóng. Dù suy xét thế nào, đều có thể nghi ngờ, đều không đáng tin cậy.
Tình yêu sau nhiều lần bị tổn thương đều trở nên lạnh nhạt. Chẳng trách mọi người thường nói, yêu đương càng nhiều càng nhạt nhẽo.
Tranh hoạt hình tối nay tôi vẽ cũng liên quan đến chuyện này.
Chân Bảo hỏi mẹ Chân: “Mẹ, bọn họ đều nói tình yêu đích thực chỉ có một lần, là thật ạ?”
Mẹ Chân đáp: “Cái gọi là tình yêu đích thực chính là mối tình đầu tiên, toàn tâm toàn ý trao tặng tình yêu cho đối phương. Nhưng toàn tâm toàn ý để yêu sẽ luôn bị phụ lòng. Chịu tổn thương sẽ do dự trong mối tình tiếp theo, không thể nào lại toàn tâm toàn ý yêu một ai đó, cũng chẳng thể nào lại có một tình yêu đích thực.”
Đúng thế, trong tình yêu, chúng ta bị người tổn thương và rồi lại làm tổn thương người. Dường như đã là một vòng tuần hoàn, tình yêu đích thực sẽ tan biến dần sau mỗi lần bị tổn thương.
Từ sau lần tranh chấp đêm hôm ấy, Cố Dung Dịch không đến nhà tôi nữa. Sau đó tôi nghĩ, thấy mình nói chuyện cũng có phần quá đáng, nhưng nhất thời không muốn xuống nước làm hòa. Nghĩ đến Cố Dung Dịch trước đây cẩn thận dày công quan tâm chăm sóc Khỉ Con, trong lòng tôi cứ áy náy không yên, bèn tận tình giúp Tô Vũ vẽ bìa thiệp kết hôn.
Tô Vũ tính tình hiền hòa, do được nuông chiều từ bé nên có chút yếu đuối, cộng thêm là lần đầu tiên mang thai nên vô cùng lo lắng, thường xuyên gọi điện cho tôi thăm hỏi những chuyện liên quan đến mang thai.
Ví dụ như hỏi xem có thể ăn cái gì, không thể ăn cái gì hay trong thời kỳ mang thai nên cố kỵ những điều gì.
Tôi là người từng trải, ít nhiều cũng biết chút, cho nên cố gắng giải đáp một cách kỹ càng nhất cho cô ấy. Tô Vũ lương thiện đơn thuần từ đó bắt đầu coi tôi là bạn tốt.
Thế nhưng hôm nay cô ấy gọi điện thoại đến, trong giọng nói có chút do dự: “Chị Ninh Chân, em nghe nói chị và Cố Dung Dịch cãi nhau?”
Tô Vũ chưa bao giờ gọi Cố Dung Dịch là anh, toàn lôi cả họ tên của anh ta ra mà gọi.
Lúc bắt máy tôi đang chuyên tâm vẽ tranh, nhất thời não chưa kịp phản ứng, chẳng biết sao lại hỏi vặn một câu: “Sao anh ta lại có cái tên kỳ quái là Cố Dung Dịch nhỉ?”
Sau khi mang thai lượng công việc của Tô Vũ cũng giảm đi nhiều, cho nên khá nhàm chán, chỉ mong sao có người nói chuyện với cô ấy, lập tức thao thao bất tuyệt nói chuyện với tôi: “Đó là do khi xưa mẹ em và bố Cố Dung Dịch kết hôn mấy năm mà vẫn chưa có con, đến bệnh viện kiểm tra cũng không phát hiện ra nguyên nhân gì nên gia đình hai bên đều rất sốt ruột. Sau đó ông bà ngoại của Cố Dung Dịch nói có ngôi miếu cầu rất thiêng, họ bèn đến đó dập đầu bái lễ. Kết quả không đến ba tháng, mẹ em mang thai. Nhưng thời kỳ đầu mang thai mẹ em không cẩn thận bị ngã dẫn đến chảy máu, phải nằm nghỉ ngơi mấy tháng trời mới giữ được anh ấy. Mọi người đều nói, cái thai này quả thật chẳng dễ dàng gì. Sau khi sinh anh ấy, mẹ em liền lấy luôn cho anh ấy cái tên Cố Dung Dịch[1] để làm kỷ niệm.
[1] Đồng âm với ‘không dễ dàng’
Thì ra Cố Dung Dịch còn là quả trứng vàng hiếm có đến thế.
Cái đĩa hát của Tô Vũ vừa mở ra là không thể nào ngừng nổi, lại tiếp tục nói chuyện bát quái nhà anh ta: “Bố em và bố Cố Dung Dịch là bạn bè nhiều năm, khi còn nhỏ Cố Dung Dịch rất quý bố em. Sau này, khi Cố Dung Dịch tám tuổi thì bố anh ấy bị bệnh nặng qua đời, bố em thấy mẹ em một mình nuôi Cố Dung Dịch rất gian khổ nên luôn giúp đỡ. Chị cũng biết thời kỳ đó mọi người đều mang nặng tư tưởng phong kiến, góa phụ thường lắm thị phị, mấy bà cô đó bắt đầu đặt điều về bố mẹ em, lời nói vô cùng khó nghe. Mẹ em thật sự chịu không nổi nữa đành phải nói với bố em “Em và Cố Dung Dịch rất biết ơn anh, nhưng sau này mong anh đừng đến đây nữa, nếu không bọn họ lại nói nhăng nói cuội; em thì không hề hấn gì nhưng sẽ hại anh khó tìm được vợ”. Lúc đó bố em đỏ mặt tía tai câm nín một lúc lâu, cuối cùng nói “Thế thì em dứt khoát làm vợ anh đi, xem bọn họ còn nói gì được nữa”. Mẹ em nào có biết tâm tư của bố em, bị bố dọa đến mức đóng chặt cửa. Nhưng bố em không chịu để yên, mỗi ngày vẫn như thường lệ đến giúp đỡ, lại cộng thêm có tay trong là Cố Dung Dịch, cuối cùng bố mẹ em cũng đến bên nhau. Chị không biết đâu, trước đây bố em chưa từng kết hôn, khỏe mạnh trai tráng, nhưng mẹ em lại là góa phụ mang theo cả đứa nhỏ. Bà nội em biết chuyện bố em muốn kết hôn với mẹ em, khóc lóc đòi sống đòi chết, ông nội em thì đánh vỡ đầu bố em, cảnh cáo rằng nếu như bố em lấy mẹ em thì đừng nhận bọn họ là cha mẹ nữa.Bố em dù tốt tính nhưng rất cứng đầu, việc đã quyết thì dù dùng chín trâu cũng không kéo nổi ông ấy. Sau này hai người kết hôn dưới áp lực vô cùng lớn, đợi em lên mười tuổi, ông nội em mới chấp nhận, quyết định nhận lại chúng em.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...