Tôi đưa hoa quả cho Triệu Khiết, có lẽ cô ấy cảm thấy mình đang trong giai đoạn đau khổ nhất trong bộ phim của đời mình, ăn gì cũng không hợp, cho nên nhất quyết không nhận.
Tôi cũng không miễn cưỡng, chỉ nói: “Tôi biết cô không ăn nổi, nhưng cuộc đời không phải cô muốn thế nào thì thế ấy, ông trời không thiện lương như vậy. Cô có chết đói, người vui vẻ nhất cũng chính là kẻ thù của cô. Ví dụ như chồng cô chẳng hạn, sẽ rất vui đấy, thăng quan phát tài, vợ lại chết, người ta thắp hương bái Phật cầu còn không được. Còn người đánh cô hôm nay lại càng mừng, cướp được vị trí rồi, vừa có chồng của cô vừa đánh được cô. Dù sao tôi cũng không muốn nói nhiều, cô muốn thành toàn cho họ thì đừng ăn, đói chết càng tốt”.
Triệu Khiết ai oán liếc mắt nhìn tôi, cầm lấy mấy quả kia rồi nghẹn ngào ăn.
Hiệu quả không tồi, tôi thấy mình sắp thành mấy bác gái bao đồng rồi đó.
Mãi mới ăn xong, Triệu Khiết nhìn vết thương trên khuỷu tay tôi rồi lại nức nở thêm lần nữa: “Lúc tôi theo anh ta, anh ta vẫn là một tên nghèo kiết xác, hai bàn tay trắng, lúc ấy vì theo đuổi tôi, ngày nào anh ta cũng đứng dưới lầu nhà tôi cả buổi, tay chân bị muỗi cắn đỏ bừng, thế mà một câu oán hận cũng không có.”
Tôi buồn nôn: “Đừng nghĩ tới mấy thứ vô dụng ấy, đàn ông theo đuổi con gái ai mà chẳng ra vẻ tình thánh kiểu đó. Giờ anh ta theo đuổi cô gái kia cũng thế thôi, hoặc là một người đàn ông khác theo đuổi cô cũng vậy. Không có gì đặc biệt hết, đừng có mà cảm động.”
Triệu Khiết mắt ướt tràn mi: “Giờ khó khăn lắm mới có ít tiền, anh ta đã bắt đầu bao nuôi tiểu tam rồi, tại sao anh ta có thể vong ân phụ nghĩa như thế chứ? Thực ra mấy tháng trước tôi đã phát hiện ra, cũng gây nhau với anh ta một trận, anh ta đã đồng ý không lui tới với tiểu tam kia nữa, thế mà vừa quay mặt đi đã quấn lấy nhau rồi. Hôm nay tôi phát hiện anh ta còn mướn phòng trong khu nhà kia cho cô ả, rảnh rỗi là tới đó, ai không biết còn nghĩ họ mới là vợ chồng chân chính đấy!”
Tôi tiếp tục bĩu môi: “Tôi mà là chồng cô, tôi cũng sẽ tiếp tục lui tới thôi. Dù sao có bị cô phát hiện thì chỉ cãi nhau thôi mà, không có cách trừng phạt khác, xem như là tăng tình thú vợ chồng. Tôi thấy hôm nay cô có động đến được đầu ngón tay của anh ta đâu, là vì không muốn rời khỏi anh ta, nên cô mới sợ chọc tức chứ gì. Tôi nhìn được chồng cô cũng nhìn được, anh ta sẽ nghĩ cô sinh ra là người nhà anh ta, chết cũng là ma nhà anh ta, cho nên không cần phải quan tâm cảm giác của cô làm gì”.
Triệu Khiết bực bội nói: “Trước kia anh ta không như thế, từ trước đến giờ vẫn rất tốt với tôi, nhưng mà sau khi gặp cô ả kia thì thay đổi hoàn toàn. Đều do cô ả kia cả, không biết dùng bùa mê thuốc lú gì, hút hồn anh ta đi luôn. Nghe nói ở Thái có mấy thủ thuật, cô nói xem có phải cô ả kia hạ cổ gì không?”
Tôi muốn nôn lần nữa: “Đàn ông thay lòng đổi dạ đều thế cả, đàn ông ngoại tình đều thấy vợ con là đồ thừa thải, nói cũng không buồn nói, nhìn thì thấy phiền lòng, chỉ mong đạp một phát bay ra ngoài không gian luôn. Hơn nữa, tôi thấy chồng cô rất tỉnh táo, cho nên đừng nghĩ do mấy thứ mê tín kia. Một cây làm chẳng nên non, cô cũng không nên chỉ nghĩ vì cô ả đó, việc này chồng cô là người có trách nhiệm lớn nhất. Chồng cô to cao vạm vỡ như thế, anh ta không muốn thì cô gái kia sao mà ép buộc được. Tôi biết giờ có khuyên thế nào cô cũng không muốn chia tay với chồng mình, cho nên cô mới cố gắng đổ tội cho cô gái kia”.
Triệu Khiết nhìn chằm chằm vào tôi nức nở: “Ninh Chân, cô cố ý tới là để cười nhạo tôi phải không?”
Tôi nổi giận: “Chị gái à, cô nghĩ tôi ăn no nhàn rỗi chắc, tôi bỏ tiền ra, tốt bụng đưa cô tới bệnh viện, tiền thuốc men cũng là tôi ứng trước cho cô, tôi tốn công như thế để cười nhạo cô chắc? Hơn nữa cô mới đội cái nón xanh này có là gì, chỉ là đồ chơi con nít thôi. Lúc trước mình tôi ngồi trong nhà ở cữ một tháng, chồng trước thì ở bên ngoài hầu hạ tiểu tam cả tháng. Cô xem, mấy chuyện tôi đã trải qua có phấn khích hơn chuyện của cô không?”
Có lẽ cuộc đời tôi quá mức kịch tính, Triệu Khiết nghe xong cũng trợn mắt há hốc mồm chịu thua. Con người ta là vậy đấy, lúc nào cũng nghĩ mình là khổ nhất, giờ nhìn thấy người khác khổ hơn mới có thể nguôi ngoai.
Triệu Khiết cúi đầu, rất lâu sau mới đáp: “Tôi nói này, tuổi cô cũng không lớn, sao nói gì cũng đau tới tận xương vậy?”
Tôi trả lời: “Một người đàn bà qua một cuộc ly hôn thì cũng đã trải qua cực khổ mấy đời, đương nhiên cũng sẽ ngộ ra chân lý mấy đời.”
Triệu Khiết lặng im không nói, có lẽ đã hiểu ra.
Tôi thở dài, hỏi: “Vậy cô định tính sao?”
Triệu Khiết nhắm mắt lại, khuôn mặt ương ngạnh từ trước tới nay lần đầu tiên xuất hiện vẻ mệt mỏi chán chường: “Vừa đi vừa nghĩ, tôi đã không còn trẻ, cũng không thể li hôn đi tìm tình yêu khác. Hơn nữa, xã hội Trung Quốc bây giờ là thế, tôi ly hôn rồi lại tìm một người đàn ông khác, không chừng anh ta cũng sẽ thay đổi thất thường như vậy. Vợ chồng nửa đường cũng không bằng vợ chồng từ thuở ban đầu, tuổi anh ta chắc chơi đủ rồi, cuối cùng cũng phải về nhà. Cô nói người ta kết hôn không phải vì làm bạn lúc già sao, tôi ly hôn rồi nhỡ không tìm được người đàn ông khác, về sau già đi lại lẻ loi hiu quạnh có khi còn khổ hơn, mà bây giờ không ly hôn, ít nhất lúc già đi ít ra còn có người đàn ông ở bên cạnh mình.”
Đáp án này cũng nằm trong dự liệu của tôi. Tôi nghĩ, Triệu Khiết sẽ không ly hôn, cô ấy là người cảm tính, lời cô ấy nói cũng chính là suy nghĩ của đa số phụ nữ bây giờ.
Các cô ấy đều nghĩ rằng, xã hội này đàn ông nào rồi cũng sẽ ngoại tình. Các cô thất vọng vì xã hội, thất vọng với đàn ông, cho nên quyết định cứ tiếp tục sống. Sau này hai người già đi, ai còn nhớ tới đoạn đường này? Không chừng lúc bảy mươi tám mươi tuổi còn tổ chức đám cưới vàng nghe mọi người chúc phúc nhận quà nữa.
Mà chồng Triệu Khiết cũng sẽ không lựa chọn ly hôn, đàn ông cũng tỉnh táo lắm chứ, thứ họ muốn chính là tam thê tứ thiếp. Muốn thứ mới mẻ vụng trộm kích thích, cũng muốn một người vợ hiền đảm đang. Họ biết loại phụ nữ nào phù hợp để kết hôn, người nào phù hợp để vụng trộm, cho nên rất nhiều người đàn ông ngoại tình rồi ly hôn nhưng họ không hề kết hôn với tiểu tam đó, mà lại tiếp tục tìm kiếm một người phụ nữ thích hợp để kết hôn.
Triệu Khiết nhìn tôi: “Ninh Chân, trước kia tôi thấy cô thật ngốc, không hiểu nổi vì sao cô lại quyết định ly hôn với chồng mình, còn bồng đèo theo đứa con nhỏ như thế, đúng là tự chuốc khổ vào người. Nhưng bây giờ trải qua mấy chuyện này, tôi bỗng thấy cô thật dũng cảm. Cô… chắc khinh thường tôi lắm nhỉ.”
Tôi lắc đầu.
Có lẽ lúc mới ly hôn, tôi cũng có chút chướng mắt với mấy người phụ nữ kìm nén nhẫn nhịn khi chồng mình ngoại tình như Dương Dung hay Triệu Khiết. Nhưng trong hai năm qua, trải qua bao nhiêu chuyện, tôi đã trưởng thành, đã có thể thấu hiểu được các cô ấy.
Lúc làm mẹ đơn thân, đôi khi tôi mệt đến mức cũng thầm hối hận vì sự lựa chọn của mình. Tôi từng nghĩ, nếu lúc trước tôi không ly hôn, cứ an ổn ở vị trí công tác cũ, sống dựa vào chồng, lúc rảnh rỗi thì đi chơi mạt chược, làm tóc, mua sắm rồi nấu cơm, có lẽ sẽ không khổ như bây giờ.
Cuộc đời gian nan, mỗi người đều có nỗi khổ tâm riêng, ngay cả Thượng Đế cũng không thể phán xử công bằng.
Tôi của bây giờ, đã không còn thấy khinh thường Dương Dung hay Triệu Khiết nữa, bởi vì đây là cuộc sống của các cô ấy, các cô ấy phải tự chịu trách nhiệm cho mình.
Điều đáng sợ nhất của con người chính là không biết sợ hãi.
Nếu hôn nhân là một canh bạc, thì phụ nữ đã ly hôn còn được mấy lợi thế để tiếp tục đánh cược giữa đường đời đây.
Tỉ lệ thắng cược cũng vô cùng thấp.
Dương Dung và Triệu Khiết không phải nhát gan, chỉ là họ không có cách nào chống lại xã hội này. Mà tôi cũng không hề dũng cảm, chỉ là tôi không phục. Tôi không sợ thua cuộc, tôi chỉ sợ không còn hy vọng nữa.
Mọi chuyện xong xuôi, tôi kể chuyện này cho Vu Viễn nghe, Vu Viễn nói tôi làm đúng, không phải việc gì cũng nên theo đuổi tới cùng, có chuyện vẫn nên để lại đường lui thì hơn.
Tặng người hoa hồng, tay vướng mùi hương. Tôi nghĩ đạo lý này thật đúng.
Tôi thích nói chuyện công việc và cuộc sống của mình cho Vu Viễn nghe, tham khảo ý kiến của anh. Đời sống nhân sinh của anh vô cùng phong phú, mỗi lần anh phân tích đưa ra ý kiến, tôi luôn tâm phục khẩu phục.
Lúc nói về chuyện này thì Vu Viễn đang ngồi trên sopha, tôi nằm trên đùi anh, nhìn lên ánh đèn sáng choang trên trần nhà. Bởi vì tôi thích sao, cho nên anh mua một chiếc đèn ảo ảnh, buổi tối sau khi tắt đèn xong, ảo ảnh trên chiếc đèn sẽ hắt lên trần nhà và vách tường bốn phía, tạo ra hàng ngàn vì sao giữa ngân hà. Tôi rất thích cảm giác đó, như thể mình đang bay lượn giữa vũ trụ, rời xa trần thế ồn ào và náo nhiệt.
Vu Viễn vuốt tóc tôi, anh rất thích lấy tóc tôi quấn lại với nhau, từng vòng từng vòng một, quấn quấn buông buông. Đang lúc nói tới việc ngoại tình của chồng Triệu Khiết thì bỗng nhiên anh hỏi: “Vì sao trước kia em lại dũng cảm ly hôn như thế?”
Tôi cẩn thận suy nghĩ, rồi đáp: “Có lẽ em là người của chủ nghĩa hoàn mỹ, với em, hôn nhân là thần thánh, không được làm vấy bẩn, cũng không được lừa dối đối phương.”
“Em ghét bị gạt hả.” Vu Viễn nhấn mạnh.
Tôi trịnh trọng nói: “Lừa dối là một tội rất nặng.”
Tôi ghét bị lừa, cũng ghét bị bạo lực.
Đàn ông di tình biệt luyến không đáng sợ, nếu có thể nói ra rõ ràng, bù đắp lại cho vợ con thì đó vẫn là một người đàn ông chân chính, ra đường có gặp vẫn là bạn bè.
Nhưng nếu người đó trốn tránh, sợ hãi rụt rè, rồi lừa gạt liên tục, phủi bay trách nhiệm thì chỉ có thể khiến người ta cảm thấy tên này quá đàn bà. Ghê tởm đến mức không muốn nhìn thêm một giây phút nào hết.
Nghe vậy, động tác trên tay Vu Viễn bỗng dưng ngừng lại, sợi tóc quấn tròn trên đầu ngón tay anh, như con rắn nhỏ luồn mình chạy trốn.
Triệu Khiết xin nghỉ bệnh vài ngày, khi quay lại trên mặt không hề có gì lạ thường, vẫn trò chuyện với đồng nghiệp vui vẻ như trước, vẫn tiếp tục khoe mấy món đồ chồng mua cho khi xưa. Nhưng những lúc không người trong mắt cô lại đầy ắp đau thương.
Có lẽ lần này tôi đã giúp cô ấy cho nên thái độ của Triệu Khiết đối với tôi rõ là khá hơn, không còn lén nói xấu tôi nữa.
Công việc của tôi thuận lợi hơn, chuyện tình cảm cũng thuận buồm xuôi gió. Tôi nghĩ, mọi thứ rồi cũng sẽ ổn cả thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...