Trước tiên, Khương Thanh Nguyệt vào phòng tìm Tinh Tinh, sau khi dỗ Tinh Tinh ngủ xong thì cô tắm rửa qua loa một cái, uống một chút thuốc trị cảm với thuốc đau dạ dày rồi nặng nề ôm con gái đi ngủ.
Không biết ngủ được bao lâu, chờ đến khi cô tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã tối sầm lại, một màu đen kịt.
Khương Thanh Nguyệt cảm thấy cơ thể mình nóng giống như một cái bếp lò vậy, vừa nóng vừa khó chịu.
Cô giơ tay lên sờ trán, thật sự là phát sốt.
Cô ra khỏi giường muốn đi xuống lầu lấy thuốc hạ sốt, nhưng khi đi ngang qua phòng ngủ chính, cô phát hiện bên trong đã sáng đèn.
Khương Thanh Nguyệt tùy ý liếc nhìn qua, nhất thời sững sờ đứng tại chỗ như thể cô đã bị đóng băng.
Trong phòng ngủ chính, một người phụ nữ ăn mặc tinh xảo đang ngồi trước bàn trang điểm, mặt mày vui vẻ nhìn sợi dây chuyền trên ngực mà khoa tay múa chân.
Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn thấy Khương Thanh Nguyệt đứng ở cửa, lúc đầu có hơi giật mình, nhưng sau đó hết sức bình tĩnh đứng dậy, đeo sợi dây chuyền vào cổ, nhìn Khương Thanh Nguyệt cười đến sáng chói: "Trông có đẹp không?"
Khương Thanh Nguyệt bước tới với vẻ mặt lạnh lùng: "Cô An, đây là phòng của tôi, và cô đang đeo sợi dây chuyền của tôi."
Vẻ ngoài của An Hân Nhiên rất ngọt ngào, với đôi mắt hạnh sáng ngời, đen dài thẳng tắp và mặc một chiếc váy trắng.
Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài thì chính xác là hình tượng ngây thơ hiền lành trong miệng Lệ Tiêu Hàn.
Nhưng lúc này, cô ta đang đeo vòng cổ của Khương Thanh Nguyệt, nghiêng đầu nói với giọng điệu ngây ngô và tự đắc: "Vậy thì có làm sao? Những thứ này rất nhanh thôi sẽ không còn thuộc về cô nữa."
Khương Thanh Nguyệt hơi cau mày và nhìn về phía An Hân Nhiên với ánh mắt dò xét.
Đây có thực sự là thiên thần dịu dàng và tốt bụng trong lòng Lệ Tiêu Hàn không? Tại sao cô nhìn thế nào cũng không phải?
An Hân Nhiên chớp chớp mắt, bỗng nhiên cười phá lên: "Người ta nói quý nhân nhiều chuyện, lời này quả đúng không sai.
Khương tiểu thư mới làm phu nhân nhà giàu có mấy ngày, đã quên mất người quen cũ rồi sao?"
Người quen cũ?
"Ý của cô là..." Khương Thanh Nguyệt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt An Hân Nhiên, trong đầu cô chợt gợi lên một đoạn ký ức, khuôn mặt vốn là xa lạ trước mặt lại chậm rãi phù hợp với cô gái nhỏ mà cô nhớ tới.
Cô ngập ngừng gọi ra cái tên đã bị lãng quên từ lâu: "Trần Kiều Kiều?"
Nghe thấy cái tên này, sắc mặt An Hân Nhiên nhất thời thay đổi, nhưng cô ta lại nhanh chóng cười: "Làm sao vậy, thật không ngờ tới đúng chứ?"
Giang Thanh Nhiên nhưng cười không nổi, cô nhíu mày, trong lòng cảm thấy có chút bất an: "Làm sao có thể là cô?"
Nụ cười trên mặt An Hân Nhiên càng lớn, cô ta dò xét nhìn qua hộp trang điểm, từ trong đó lấy ra một chiếc nhẫn kim cương, từ từ đeo vào ngón áp út của mình: “Nhìn xem, thật thích hợp.
Nghe Tiêu Hàn nói rằng cô đã đồng ý ly hôn, xem xét lý do chúng ta đã quen biết nhau từ khi còn nhỏ, hy vọng cô nhanh chóng ký tên lên đó, nhưng cũng đừng bắt tôi và Tiêu Hàn phải đợi lâu nha."
Tầm mắt của Khương Thanh Nguyệt rơi vào chiếc nhẫn mà An Hân Nhiên đang đeo trên tay, đó là chiếc nhẫn cưới của cô, do chính cô và Lệ Tiêu Hàn tự mình chọn.
Là chiếc nhẫn mà Lệ Tiêu Hàn đã giúp cô đeo lên trong đám cưới.
Khóe môi mím lại cực kỳ chặt, sau đó gợi lên một tia giễu cợt: "Cô khiêu khích tôi như vậy, không sợ tôi sẽ hối hận không ký tên nữa hay sao?"
“Haha.” An Hân Nhiên che môi cười, nhìn Khương Thanh Nguyệt với vẻ thương cảm và đắc ý đến khó tả: “Sẽ không đâu.
Dù sao thì chờ đến lúc cô chết đi, tôi sẽ là mẹ kế của Lệ Tinh.”
Khương Thanh Nguyệt trong lòng run lên, cô theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng ánh mắt lại rơi vào trên giường, nơi đó có một cái túi đã mở ra, chính là phiếu xét nghiệm ở bệnh viện của cô ngày hôm nay.
Sự tức giận lóe lên trong mắt Khương Thanh Nguyệt.
Người phụ nữ này dựa vào cái gì mà dám vào phòng cô một cách đường hoàng như vậy, dựa vào cái gì lại đeo trang sức không kiêng nể gì mà khiêu khích cô một cách liều lĩnh, lại dựa vào cái gì mà cô ta có thể tùy tiện chạm vào đồ của cô?
"Cô có phải rất không cam lòng hay không?"
Khuôn mặt An Hân Nhiên mang theo nụ cười của người chiến thắng, cô ta ghé vào tai Khương Thanh Nguyệt nói một cách khinh thường: "Khương Thanh Nguyệt, khi còn nhỏ cô không thể đánh bại tôi, lớn lên rồi cô vẫn như trước đây không thắng được tôi đâu.
Ngay trước lúc cô chết thì nhanh chóng ký tên rồi biến mất đi.
Bằng không ——— tôi cũng không thể đảm bảo được rằng con gái của cô có thể cũng rơi vào kết cục giống ông bà Lệ hay không đâu!"
Khương Thanh Nguyệt nghe cô ta nói bóng nói gió, trái tim đột nhiên chấn động một cái, sững sờ tại chỗ: "Cô, chuyện xảy ra năm năm trước có liên quan gì đến cô?"
An Hân Nhiên cầm lấy một lọn tóc của mình, cười đến cực kỳ vô tội: “Hôm nay nhân dịp cô sắp chết, tôi liền phát thiện tâm không để cho cô chết rồi biến thành quỷ hồ đồ.
Không sai, chuyện năm đó đúng là có liên quan tới tôi.
Năm năm trước, cuộc mưu sát kia từ đầu đến cuối đều là một tay tôi dựng lên.”
“Tại sao ——“
“Tại sao ư? Đương nhiên là vì Lệ Tiêu Hàn rồi.” An Hân Nhiên nhìn Khương Thanh Nguyệt, trong con người toát ra thần thái vừa quỷ dị vừa điên cuồng: “Khương Thanh Nguyệt, cô có thể có thì tại sao tôi lại không thể có? Dù cho trên tay tôi dính đầy máu tươi, tôi cũng phải thắng cô cho bằng được!”
Hai mạng người cùng với một gia đình hạnh phúc trong nháy mắt bị huỷ diệt hoá ra lại bởi vì một lý do buồn cười đến như vậy.
Tên đầu sỏ gây tội khiến cô từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục đang ở ngay trước mắt.
Giờ khắc này, trong lòng Khương Thanh Nguyệt xuất hiện hận thù với sát ý mãnh liệt.
“A!”
Cùng với tiếng la hét chói tai, Khương Thanh Nguyệt giật đứt sợi dây chuyền trên cổ An Hân Nhiên, tát cô ta một cái thật mạnh, rồi đè cô ta xuống bàn trang điểm sau đó lấy dao tỉa lông mày dí vào cổ họng cô ta.
"Khương Thanh Nguyệt, cô điên rồi!"
Khương Thanh Nguyệt nhìn khuôn mặt tinh xảo như quỷ của An Hân Nhiên, trong mắt hiện lên toàn bộ đều là sự tức giận và căm phẫn: "Đúng vậy, tôi chỉ là người điên đấy! Một người sắp chết thì cái gì cũng dám làm.
An Hân Nhiên, trước khi chết, tôi nhất định sẽ giết cô trước!”
Sự đắc ý trên gương mặt An Hân Nhiên đã biến mất hoàn toàn, cô ta kinh hãi vạn phần nhìn Khương Thanh Nguyệt trước mặt với đôi mắt đỏ hoe, trong lòng cảm thấy hối hận vô cùng vì đã chọc giận cô: "Lý Tinh kia thì sao! Cô chẳng lẽ muốn cho con bé đó một người mẹ là kẻ g.iết người sao?”
Khương Thanh Nguyệt hai mắt nhíu lại, cô chế nhạo: “Nhờ cô ban tặng, không phải con bé sớm đã có mẹ là một kẻ sát nhân từ lâu rồi sao!"
"Khương Thanh Nguyệt, cô buông tôi ra..." An Hân Nhiên hoảng sợ cầu xin tha thứ, nhưng ở giây tiếp theo, vẻ mặt của cô ấy đột nhiên biến đổi, làm bộ muốn khóc: "Chị Thanh Nguyệt, tôi chẳng qua là quá yêu Tiêu Hàn, tôi cũng không muốn phá hủy mối quan hệ của người.… ”
"Khương Thanh Nguyệt!"
Đột nhiên có một tiếng quát lớn vang lên từ phía sau, sau đó cổ tay của Khương Thanh Nguyệt bị người khác hung hăng vặn ra sau lưng.
Cô đau đến mức không thể không buông dao tỉa lông mày ra.
Ngay sau đó, một lực rất lớn hung hăng đập mạnh cô xuống sàn.
Khương Thanh Nguyệt vốn đã hoa mắt chóng mặt, giằng co với An Hân Nhiên chẳng qua cũng chỉ là cố chấp chống đỡ.
Lúc này cô chật vật ngã xuống sàn nhà lạnh như băng, chỉ cảm thấy cả người đau đớn như bị chia năm xẻ bảy vậy.
Lệ Tiêu Hàn lo lắng ôm lấy An Hân Nhiên, kiểm tra thân thể cô ta từng li từng tí một: "Hân Nhiên, em không sao chứ?"
Giọng điệu của hắn ta nhẹ nhàng như vậy, nhưng quay đầu lại một cái, ánh mắt nhìn Khương Thanh Nguyệt tràn đầy căm ghét: "Khương Thanh Nguyệt, tôi quả nhiên không thể tin được cô!"
Khương Thanh Nguyệt chật vật ngồi dậy, cô ngẩng đầu nhìn Lệ Tiêu Hàn, hai mắt không kìm được mà đỏ lên: "Tiêu Hàn, chuyện xảy ra năm năm trước là do An Hân Nhiên làm.
Vừa rồi cô ta mới chính miệng thừa nhận..."
"Im miệng!"
Trong đôi mắt của Lệ Tiêu Hàn như đang nổi lên một cơn bão lớn, lông mày đều lạnh lẽo: "Cô bây giờ còn muốn vu oan cho Hân Nhiên ư? Khương Thanh Nguyệt, Hân Nhiên không giống cô, cô là một người phụ lòng dạ ác độc, lợi dục huân tâm!”
Lợi dục huân tâm*, lòng dạ ác độc?
*: vàng đỏ nhọ lòng son; hám lợi đen lòng.
Ý chỉ người vì lợi ích làm mê muội tâm can.
Khương Thanh Nguyệt lặp đi lặp lại tám chữ này trong lòng, cô nhìn thấy An Hân Nhiên điềm đạm đáng yêu co rúc trong lồng ngực của Lệ Tiêu Hàn, nhưng ánh mắt nhìn về phía cô lại hiện lên vẻ đắc ý và khinh thường.
Khương Thanh Nguyệt nhìn cảnh tượng nực cười trước mắt, một cảm giác hoang đường to lớn bất chợt dấy lên trong lòng cô.
Cô khó khăn đứng dậy từ trên mặt đất, nhìn hai người ôm chặt lấy nhau ở phía trước, thấp giọng cười nói: "Lệ Tiêu Hàn, anh không tin tôi, thế nhưng lại đi tin hung thủ thật sự.
Anh thật là, mắt mù tâm manh.”
Lệ Tiêu Hàn hai mắt lạnh lùng run lên, cả người trên dưới đều tràn đầy lạnh lẽo: "Đúng vậy, hiện tại điều tôi hối hận nhất chính là ban đầu mắt mù mới có thể yêu cô.
Còn bị cô lừa gạt đến mức mất cả cha lẫn mẹ, cái gì cũng không còn!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...