( Hôm qua mình đi du lịch nên không đăng được truyện hic hic. Nên hôm nay mình sẽ đăng liền hai chương mới nhé ^^ Mong các bạn tiếp tục ủng hộ và theo dõi!)
Thi Nhĩ ở góc phòng bị hai người đàn ông hành hạ, La Thư Anh ôm lấy chân Tần Ngạo, không ngừng van xin: "Tần thiếu, em sai rồi. Em sai, em sẽ không bao giờ dám bỏ trốn nữa. Ngài đánh chết em cũng được, đừng làm hại Thi Nhĩ"
Tần Ngạo ngồi trên chiếc ghế sô pha bọc nhung, hai chân dài bắt chéo, căn phòng pha trộn bởi những âm thanh hỗn độn, tiếng rên rỉ thống khổ của Thi Nhĩ, hơi thở trầm đục nặng nề của hai tên đàn ông ở góc phòng, nhưng duy chỉ có tiếng khóc lóc van xin của La Thư Anh đối với y là đáng hưởng thụ nhất. Tần Ngạo lười biếng ngả lưng vào phía sau, La Thư Anh biết không thể cầu xin y thêm nữa, cô chạy tới ngăn hai người đàn ông đang làm nhục Thi Nhĩ, nhưng sức của một cô gái chưa đến 42 kg, thân hình gầy gò mảnh dẻ như cô thì đâu làm được gì.
"Tần Ngạo, ngài nhất định sẽ bị báo ứng."
La Thư Anh cô sai lầm rồi, cô không thể yêu y, không thể yêu một người lòng lang dạ sói như vậy. Cô muốn hận y.
"Báo ứng?"
Tiếng cười của Tần Ngạo vang khắp phòng, giống như đang nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian.
"Dù tôi có bị báo ứng, cũng sẽ không phải báo ứng mà La tiểu thư cô mang lại đâu. Chúng ta, vốn dĩ không cùng đẳng cấp, hiểu?"
Tay y bóp chặt cằm La Thư Anh làm lông mày cô nhăn lại vì đau.
"Tần thiếu gia, ngài nói đúng. Chúng ta vốn không cùng đẳng cấp, tôi là người, còn anh là thứ súc sinh."
Đó là lần đầu tiên trong đời, cô tự mình chống đối lại Tần Ngạo. Lần đầu tiên trong đời, La Thư Anh trực diện nhìn y bằng ánh mắt vừa châm biếm vừa căm phẫn. Ba năm kể từ ngày đặt chân vào Tần gia, sống cùng y trong ngôi biệt thự sa hoa trống rỗng này, cô chưa bao giờ phản kháng y, chỉ cam tâm chịu đựng tất cả những đau đớn về cả thể xác lẫn tinh thần mà y mang lại. Ba năm này, coi như là để cô từng chút từng chút, cùng y chết tâm.
Tần Ngạo chuyển bàn tay của y từ cằm xuống cổ La Thư Anh, dùng lực siết, môi y nhếch lên một đường, đáy mắt lạnh băng không cảm xúc.
"Có tin tôi cắt lưỡi cô không?"
"Tin chứ, loại súc sinh ác độc như anh, có gì mà không dám làm."
Tay phải y dùng thêm lực, năm ngón tay to siết chặt cổ cô, dần rút đi sinh khí khiến mặt La Thư Anh chuyển xanh chuyển trắng.
"Nói hay lắm."
Tần Ngạo híp mắt nhìn La Thư Anh, sau đó y đột ngột buông tay, đứng dậy đi vòng qua phía ngăn kéo đầu giường, lấy một con dao bấm sắc bén. La Thư Anh ngã xuống đất ho một đợt dài, cô thở gấp vì thiếu khí, trước mắt xuất hiện đôi giày da bóng loáng.
"Tần Ngạo, tôi là La tiểu thư của La gia, cũng là Tần phu nhân đường đường chính chính. Anh không sợ tối sẽ kiện anh."
"La tiểu thư, cô đừng mơ nữa. Đừng tưởng tôi không biết cả La gia bây giờ ai cũng đều coi cô như con chó, mong có thể chấm dứt liên quan. Còn với danh phận Tần phu nhân, không lẽ ba năm qua chưa đủ để cô giác ngộ, vẫn tự cho bản thân thực sự có thể làm Tần phu nhân đấy chứ?"
Từng câu chữ Tần Ngạo nói ra đều sắc lạnh như dao, La Thư Anh chống tay nâng người dậy một chút, cô nhìn Tần Ngạo rồi lại nhìn xuống lưỡi dao trên tay y.
"Tần Ngạo, vụ tai nạn của La Thư Nhu, hung thủ thật sự chỉ có tôi là người biết rõ nhất. Tần gia uy phong lẫy lừng, Tần thiếu gia thủ đoạn vô số, tâm địa thâm sâu, thế nhưng nếu tôi không nói, đời này, anh đừng mong biết dù chỉ nửa chữ."
"Nói. Nếu không tôi giết cô."
Tần Ngạo kéo cổ áo La Thư Anh, dùng dao kề vào cổ cô. Bất luận là gì, chỉ cần liên quan đến người chị gái La Thư Nhu của cô, y đều sẽ kích động như vậy. Bất luận cô yêu y bao lâu, sâu đậm như nào, y cũng đều chỉ để tâm đến La Thư Nhu. La Thư Anh cười đến lạnh tâm, đôi mắt xanh lục của cô như phủ một tầng sương ai oán.
"Tần thiếu gia Tần Ngạo, tôi vĩnh viễn hận anh."
Đó là câu cuối cùng của La Thư Anh, Tần Ngạo khó hiểu nhìn đôi lông mày lá liễu của cô xô lại đau đớn, một dòng máu đỏ chảy ra từ khóe môi. Y trong phút chốc có phần kinh ngạc, dùng lực bóp chặt miệng cô.
"Há miệng ra."
Dù y có dùng lực mạnh thế nào cũng không thể khiến La Thư Anh mở miệng được, máu vẫn chảy ra rất nhiều, mùi tanh nồng xộc vào khoang mũi y.
"Khốn kiếp, há miệng."
Một hồi giằng co, La Thư Anh mở miệng, nhổ ra ngoài đầu lưỡi đỏ thẫm máu. Y đoán không sai, cô đã tự cắn đứt lưỡi của mình. Tần Ngạo nhìn La Thư Anh, có chút không thể tin nổi vào cục diện.
"Mẹ kiếp, cô điên rồi?"
La Thư Anh không nói với y, cả đời này cũng không nói nữa, cô chỉ cười, rất châm chọc, rất lạnh lùng, rồi ngất lịm trên nền.
"Cút hết ra ngoài."
Hai người đàn ông ở góc phòng thấy Tần Ngạo nổi giận thì vội vội vàng vàng chỉnh đốn quần áo rồi biến mất khỏi căn phòng. Thi Nhĩ khóc lóc đến run rẩy, vừa bò vừa lết đến gần gọi La Thư Anh đang nằm bất động trên đất.
"Tiểu Anh, Tiểu Anh...làm thế nào bây giờ..."
Máu chảy từ miệng La Thư Anh rất nhiều, Thi Nhĩ càng cố gắng lau đi thì lại càng chảy ra nhiều hơn, nhuốm đỏ bàn tay cô. Hơi thở của La Thư Anh rất yếu ớt, Thi Nhĩ sợ hãi cực độ, nước mắt như chuỗi trân châu đứt đoạn, rơi xuống khắp nơi.
"Tần thiếu gia, xin ngài cứu cô ấy...Tiểu Anh...."
Chưa nói hết câu, chính bản thân Thi Nhĩ cũng kiệt sức ngã xuống, trong cơn mơ hồ còn không ngừng mở lời cầu xin.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...