Một ngày tháng 5 trời trong xanh, gió mát lành mang theo hương hoa lan tỏa khắp sân cỏ sau biệt thự Triệu gia, Triệu Hàn Dương và con chó lớn Màn Thầu vật lộn hăng say, La Thư Anh ngồi dưới tán cây, hai tay giữ một cuốn sách đang đọc dở trên đùi, bên cạnh là chiếc bàn thấp bằng mây.
Hôm nay trăng lên sớm, đương còn chiều tà, nhưng phía xa nơi chân trời đã có thể nhìn thấy một hình tròn trắng trắng như ẩn như hiện.
Người đàn ông tiến lại gần cô, bước chân nhẹ nhàng không gây động tĩnh, mãi cho đến khi anh đưa tay chạm tới vai cô, nghiêng đầu từ phía sau in nhẹ một nụ hôn trên má.
"Dự."
Triệu Minh đặt lên mặt bàn một đĩa bánh ngọt, giọng nói trầm ấm.
"Mẹ vừa làm cho em."
La Thư Anh thả lòng tâm tình, cảm thấy trong lòng vô vàn ngọt ngào cùng mãn nguyện, khung cảnh trước mặt, có nắng, có gió, có hương thơm, có những người mà cô muốn một đời trân trọng.
"Tiểu Anh, có một thứ anh vẫn chưa trả lại cho em."
"Thứ gì?"
La Cao Dự lấy từ trong túi áo sơ mi sợi lắc chân hoa anh thảo, sóng mắt La Thư Anh dấy lên kinh ngạc một chút. Trải qua bao nhiêu chuyện, thời gian đằng đẵng, cô tưởng chiếc vòng này sớm đã bị chôn vùi ở chốn nào.
Sau khi lấy lại từ chỗ Tần Ngạo, La Cao Dự vẫn luôn giữ nó bên mình, vô cùng cẩn trọng bảo quản, chỉ là mãi chưa tìm được dịp thích hợp để đưa lại cho cô.
Anh quỳ một gối xuống trước mặt La Thư Anh, nâng chân cô đeo chiếc lắc vào, những chiếc chuông màu sắc khẽ rung động, bông hoa anh thảo như phát quang, phản chiếu trong mắt của kẻ si tình.
Lúc Triệu Minh ngước lên nhìn La Thư Anh, ánh mắt họ giao nhau, sóng mắt lấp lánh rung cảm, cuối cùng chẳng biết thế nào, anh đột ngột thốt ra một câu.
"Tiểu Anh, chúng ta kết hôn đi."
La Thư Anh bị câu này dọa cho hơi ngốc, con cũng đã có rồi, tuổi cũng không còn trẻ, thế mà người đàn ông này lại còn đưa ra đề nghị kết hôn, có phải có chút không được hợp lý hay không?
La Thư Anh hơi lảng tránh, đưa một muỗng bánh ngọt lên miệng nuốt nuốt.
"Chuyện đó...Dự...chúng ta..."
Trái lại, người đàn ông trước mặt xem chừng vô cùng nghiêm túc.
"Tiểu Anh, anh nợ em một hôn lễ thật sự"
Một hôn lễ có cô mặc váy trắng tinh khôi, bước vào lễ đường cùng anh trong sự chúc phúc của những người cô yêu nhất, cũng là những người yêu cô nhất. Không phải để cô đơn độc kì vọng về tương lai phía trước, càng không để cô tiếp tục mỏi mắt trông chờ tình yêu nào đó như năm cô 18.
Hiện tại, có anh ở đây rồi, nửa đời còn lại anh nhất định đảm bảo cho cô, mỗi ngày đều hạnh phúc vui vẻ.
La Thư Anh nhìn ra biểu cảm kiên định trong mắt anh, cũng không muốn phản đối thêm gì nữa, nhưng hơi bĩu môi trêu anh.
"Triệu tiên sinh, có thấy ai cầu hôn giống anh không hả? Nhẫn đâu? Hoa hồng đâu? Thẻ ngân hàng đâu?"
Khóe miệng Triệu Minh cong lên, hiếm khi cô thấy anh biểu lộ ra vẻ mặt có chút trẻ con như thế, nói với cô.
"La tiểu thư, đến Triệu thiếu gia cao cao tại thượng của Triệu gia, hoàng tử Anh quốc danh giá cũng tự nguyện giao thân mình cho em rồi, dăm ba cái nhẫn có thể tính toán sao? Thẻ ngân hàng, toàn bộ đều cho em."
La Thư Anh bật cười một tiếng, môi cô sau đó bị anh chặn lại, lưỡi linh hoạt liếm tới một chút, vị ngọt ngào tan ra trong miệng không biết vì bánh ngọt hay vì nụ hôn này của anh.
Phía xa, Màn Thầu vốn nghịch ngợm không biết cảm thấy cái gì, bất động nhìn tới hình ảnh một nam một nữ dưới gốc cây, nhất thời đần mặt. Triệu Hàn Dương lấy một tay che mắt nó, một tay che mắt cậu nhóc, lẩm bẩm không vui.
"Ông già thật là, định dạy hư trẻ con sao."
Nhưng rõ ràng là hình ảnh một nam một nữ trước mặt kia, đẹp đẽ toàn bích, quả thực khiến người ta không khỏi động lòng.
***
"Lưu Úy, nhờ cậu một chút."
"Được chứ, có chuyện gì?"
"Có thể tra cho tôi vị trí của Thi Nhĩ?"
"Nếu cô ấy còn ở Trung Quốc thì dễ, chỉ là nếu không còn nữa e là..."
"Không sao, tôi tin chắc cô ấy vẫn còn ở Trung Quốc."
"Được, có kết quả sẽ báo cho cậu."
"Tạm thời có thể đừng để chị dâu biết chuyện này không?"
"Yên tâm, tôi tự có chừng mực."
"Cảm ơn."
Triệu Quân sau khi tắt điện thoại, ngồi im lặng rất lâu cũng không biết bản thân muốn làm gì tiếp theo, tâm trí chỉ hoàn toàn là một mảng tối.
Ngồi thất thần hết khoảng nửa giờ, điện thoại cuối cùng cũng rung lên một tin nhắn, báo địa chỉ của Thi Nhĩ.
Biểu tình gương mặt của Triệu Quân có chút khẩn trương,nắm vội lấy chìa khóa xe trên mặt bàn, cởi áo blouse, nhanh chóng rời đi.
Lúc Triệu Quân đến địa chỉ nhận được trong điện thoại, vừa lúc bắt gặp Thi Nhĩ đang đứng trước cổng nhà, trò chuyện với một người đàn ông ngoại quốc. Người kia có dáng người cao, gương mặt tuấn tú, nụ cười và ánh mắt đều một mực chứa đựng tình ý. Triệu Quân không vội xuống xe, chỉ lặng lẽ quan sát biểu cảm của hai người từ xa.
Nói ra quan sát biểu cảm của hai người thì có phần phô trương, thực chất cậu chỉ liếc qua người đàn ông kia một cái, âm thầm đánh giá vài câu, còn lại sự chú ý đều toàn bộ đặt trên người Thi Nhĩ.
Cô hình như gầy hơn một chút, nhưng thần sắc rất tốt, đôi mắt lấp lánh có hồn, nụ cười tươi tắn sinh động. Bỏ lại anh và Linlin, cô thực sự sống tốt tới vậy sao?
Đợi một lúc cũng đợi được người kia rời đi, trước khi chia tay còn ôm lấy Thi Nhĩ một cái, Triệu Quân vô thức đấm vào vô lăng, hơi mím môi, trong lòng phiền muộn đến có chút nhói lên.
"Thi Nhĩ"
Thi Nhĩ không vội quay đầu, đứng bất động mấy giây, cho tới khi Triệu Quân gọi thêm một tiếng.
"Thi Nhĩ, là tôi."
Thời khắc Thi Nhĩ quay lại nhìn cậu, nụ cười vẫn duy trì trên môi, nhưng so với nụ cười cô thể hiện cùng người đàn ông ban nãy rất khác biệt. Có lẽ còn thêm vài phần giả tạo cùng miễn cưỡng, khiến Triệu Quân khó chịu vô cùng.
"Tôi đương nhiên biết là anh, nhị thiếu gia. Không biết lần này nhị thiếu gia lại tìm ra nơi ở của tôi rồi lái xe tới tận đây là có việc gì?"
3 năm kể từ khi họ ly hôn, không phải Triệu Quân chưa từng đi tìm Thi Nhĩ, không phải họ chưa từng gặp nhau. Nhưng cô vẫn như cũ, vô cùng kiên định, hôm nay cậu tìm thấy cô, ngày mai cô sẽ lập tức chuyển tới nơi khác, giống như Triệu Quân là bệnh dịch mà Thi Nhĩ muốn cật lực phòng tránh, không muốn tới gần, rũ bỏ mọi liên quan.
Cậu chỉ muốn tới thăm cô.
"Muốn tới xem cô sẽ có cuộc sống tệ hại như thế nào"
Giọng Triệu Quân trầm trầm vang lên, lạnh lùng. Rõ ràng, đó không phải là những suy nghĩ trong thâm tâm của cậu, không phải những điều cậu muốn nói. Nhưng không biết vì sao khi nhớ lại cảnh cô và người đàn ông ban nãy, tâm can cồn cào, không thể chịu đựng mà nói những lời tàn nhẫn.
"Cảm ơn nhị thiếu gia quan tâm, tôi nhất định sẽ sống tốt hơn anh mong muốn."
Thi Nhĩ ở trước mặt cậu, giống như trước kia mang một vẻ mặt bình tĩnh, chưa từng thay đổi, nhưng lại khiến người ta không đủ kiên nhẫn mà lại gần cô, chỉ sợ sẽ bị nhấn chìm vào đôi mắt như mặt hồ im lìm ấy.
Cậu chỉ muốn nói cậu nhớ cô. Linlin cũng nhớ cô.
"Con gái cũng đã có rồi. Lại vẫn có thể đi tán tỉnh đàn ông khác. Thi Nhĩ, cô đúng là làm cho tôi phải sáng mắt."
Không, Triệu Quân điên rồi. Đó đâu phải những lời cậu nên nói.
"Nhị thiếu gia muốn nói năm xưa là mù mắt rồi, nên mới lấy phải người như tôi. Nhỉ?"
Lịch sự nhưng lạnh lùng, Thi Nhĩ vẫn chỉ như vậy, im lặng ẩn nhẫn. Thế nhưng xa cách muôn trùng là mối quan hệ giữa hai người họ, chính là cô ở hiện tại đối với Triệu Quân.
Triệu Quân lấy ra một tấm thiệp màu ngà, trên mặt thiệp in một bông hoa anh thảo xanh biếc nở rộ, thậm chí còn có cả hương thơm tỏa ra nhàn nhạt, thiết kế đơn giản trang nhã.
"Cuối tuần này chị dâu kết hôn. Cô sẽ tới?"
"Rốt cuộc cũng là chị dâu nhờ tới đưa thiệp mừng, tôi lại còn tưởng do nhị thiếu quan tâm tôi mà tìm đến, đang định mừng thầm cơ đấy."
Thi Nhĩ hơi cười, vươn tay nhận lấy tấm thiệp mời trên tay Triệu Quân.
Là cậu muốn đến tìm cô có được hay không? Đưa thiệp mừng chỉ là cái cớ để cô không vì vậy mà ngày mai lại chạy tới nơi khác nữa. Triệu Quân rốt cuộc đau lòng rồi, bị lời lẽ sắc lạnh như dao của người phụ nữ này làm cho đau lòng, nhưng vẻ mặt cậu không hiện ra một tia cảm xúc, giọng nói càng lãnh đạm hơn.
"Thi Nhĩ cô nghĩ nhiều rồi. Loại người vô tâm vô tình như cô, tôi sớm từ lâu đã không muốn liên quan nữa. Sao có thể tới tìm cô."
"Hay cho bốn chữ vô tâm vô tình. Cũng đúng, phận bèo bọt như tôi thì lấy gì để mà đa tình được như nhị thiếu gia đây. Người đã gặp, thiệp đã giao. Xin lỗi, không tiễn."
Thi Nhĩ nói xong thì quay đầu bỏ vào nhà, đóng then cổng, không thèm nhìn lại Triệu Quân lấy một cái.
Triệu Quân nhìn theo cô cho tới khi cửa chính phía trong cũng đã đóng lại, cậu ngồi vào trong xe nhưng chưa vội rời đi, lặng lẽ châm thuốc hút.
Triệu Quân ít khi hút thuốc, vì Thi Nhĩ không thích mùi khói thuốc. Có khoảng thời gian Thi Nhĩ mang thai Linlin, cậu đến một điếu cũng không đụng tới. Nhưng từ khi cô rời đi, tần suất hút thuốc của cậu không biết vì lý do gì mà cứ thế tăng dần, đến giờ cảm thấy khó mà bỏ được.
Bất ngờ vung tay tự tát bản thân một cái, qua gương chiếu trước mặt, Triệu Quân thấy được đôi mắt vô cùng khổ sở của bản thân. Tại sao Triệu Quân mỗi lần đứng trước Thi Nhĩ đều trở thành kẻ mâu thuẫn như thế.
Rõ ràng cần cô, lại phủi tay không cần. Rõ ràng muốn níu giữ cô, lại cao ngạo bỏ đi.
Không. Không phải cậu không muốn. Mà là có muốn cũng không có cách nào vãn hồi nữa.
Cô ấy không yêu cậu. Đã không yêu từ khi cô ấy quyết định rời đi. Vì vậy cuộc đời này của họ có lẽ được định là bỏ lỡ nhau. À không, mà chỉ là cậu bỏ lỡ cô. Còn với Thi Nhĩ, có Triệu Quân hay không có Triệu Quân trong cuộc đời cô chắc hẳn đều không khác biệt. Triệu Quân dập tắt điếu thuốc, mở khóa xe, nhấn chân ga để chiếc xe rời đi, âm thanh động cơ cũng bị gió nuốt trọn.
Cửa nhà chính sau giàn hoa giấy từ từ mở ra, tấm thiệp vẫn còn cầm chặt trên tay, nhưng ánh mắt người thì mơ màng trống rỗng, khóe mắt đỏ lên.
"Nếu như anh đến tìm em một lần, đến tìm em chỉ đơn giản vì muốn gặp em thôi, mà không phải vì lý do gì khác, thì thật tốt..."
Một đoạn duyên nợ, cô chỉ là một cô hầu gái, cậu là nhị thiếu gia. Họ ngay từ khi bắt đầu đã có ranh giới không tài nào vượt qua được như thế.
Cậu ấy không yêu cô. Vĩnh viễn cũng chưa từng yêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...