Hôn Nhân Tàn Khốc Với Chồng Phúc Hắc
Sắc mặt của Trương Quân Hải càng thêm lạnh lùng hơn.
Tuy anh yêu Tuyết Mai nhưng vẫn cảm thấy thái độ của cô ta thật giả tạo.
"Em muốn nói gì thì nói nhanh lên"
Trương Quân Hải cố gắng dẫn lòng mình không được quan tâm đến cô ta nữa.
Tuyết Mai mỉm cười liền cm một ly rượu lên: "Em vẫn nhớ ngày đó anh không bao giờ lạnh lùng với em như vậy.Kể cả khi em có làm những việc quá đáng với anh.Hiện giờ em đã có chồng nhưng cuộc sống hôn nhân của em không hạnh phúc.Anh ấy chỉ nhớ đến người khác mà trong lòng không hề có em, chỉ đổi xử với em vì trách nhiệm mà thôi.Thời gian gần đây em lại nhớ đến anh và cảm thấy đồng cảm với tâm trạng của anh lúc đó.Nếu như khi đó em có thể bình tâm suy nghĩ và sáng suốt một chút thì có thể bây giờ chúng ta đã thành đôi và em cũng không rơi vào hoàn cảnh vợ chồng đồng sàng dị mộng như bây giờ"
Trương Quân Hải đưa tay cầm ly rượu của Tuyết Mai đưa, trong lòng anh có một sự xáo trộn mạnh mẽ.
Trong phút chốc màn băng giá mỏng manh trên gương mặt anh bỗng nhiên biến mất.
Anh quay sang nhìn vào đôi mắt của Tuyết Mai.
"Em nói thật chứ?"
Trương Quân Hải lên tiếng.
Tuyết Mai như mở cờ trong bụng vì cá đã cắn câu.
Cô ta ngồi xuống bên cạnh anh thủ thỉ: "Dạo này em thật sự muốn nghĩ nghiêm túc vì mối quan hệ của hai ta.Có lẽ em nên cho bản thân mình một cơ hội khác và cũng để đền đáp lại tình cảm ngày xưa mà anh đã dành cho em"
Những lời đó hàm ý đã quá rõ ràng.
Trương Quân Hải vô thức bị hút vào những lời đó mà không cưỡng lại được mặc dù trông khuôn mặt cô ta có vẻ giảo hoạt và giả tạo.
Trương Quân Hải đưa ly rượu lên miệng uống, sau đó đưa mắt nhìn Tuyết Mai say sưa.
Có thể trong quá khứ cô ta đã làm tổn thương anh nhưng từ đó đến giờ anh chưa bao giờ quên được người con gái này mặc dù xung quanh anh không thiếu những bóng hồng khác lúc nào cũng vây quanh.
Chỉ cần anh gật đầu một cái thì không sợ không có người tự động bò lên giường.
Tuyết Mai làm ra vẻ mặt buồn buồn: "Bây giờ em phải về rồi."
"Sao vậy? Em không thể ở bên anh thêm một chút nữa sao?"
Trương Quân Hải cảm thấy luyến tiếc.
"Em phải về để giải quyết mớ bòng bong rối rắm của nhà họ Hoa.Như anh biết đấy tập đoàn Hoa thị gặp chuyện không may.Hiện giờ cha của em lại không tin khả năng của em có thể vực dậy tập đoàn.Nhưng nhìn cơ nghiệp cả đời của cha mẹ em không thể nhắm mắt làm ngơ được"
Nói rồi cô ta bật khóc nức nở làm Trương Quân Hải bối rối không biết phải làm thế nào.
Những giọt nước mắt của cô ta có vẻ rất thật khiến Trương Quân Hải ngay lập tức xao động.
Anh muốn làm chuyện gì đó để có thể giúp đỡ cho người mình yêu.
"Thôi được rồi, em đừng lo nữa.Anh sẽ giúp em"
Trương Quân Hải hạ quyết tâm.
Tuyết Mai ngước đôi mắt giàn giụa nước mắt lên nói: "Em đã nợ anh quá nhiều, hiện tại không thể nợ anh thêm nữa"
Trương Quân Hải liền ôm cô ta vào lòng nói: "Cô bé ngốc, anh chính là muốn để em phải nợ anh thật nhiêu.Có như thế em mới không rời xa anh nữa"
Khuôn mặt của Tuyết Mai vẽ lên một ý cười nham hiểm.
Đây mới chính là thứ cô ta mong muốn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...