Lạc Mưa Vi sững sốt một chút!
Giá trả lời ngược lại thật mau.
Nếu không bạn gái, Lạc Mưa Vi cười!
Như vậy người làm lính, hẳn cũng tương đối.. đầu gỗ chứ?
Xem ra chủ động một chút giống như cũng không phải chuyện xấu gì, ban đầu có thể cứu Diêu Mộng Kỳ hơn nữa còn đem Mộng Kỳ đưa về nhà, người này hẳn cũng không tệ lắm.
"Sao! Anh lại không bạn gái đưa chúng em trở về một chuyến cũng không thua thiệt a đúng không? Cái đó.. Bây giờ người xã hội linh hoạt một chút, các anh làm lính, đối đãi cô gái nhất định phải thông minh một chút, như vậy dễ dàng a!"
"Em nghe nói làm lính độc thân có thể nhiều!"
Lưu Tinh Trì: "..."
Lạc Mưa Vi cảm thấy, cô thật giống như nói không lựa lời, nhưng là.. cô thật không biết nói gì hơn a a a!
"Xin nhờ, anh giúp chúng em một chút! Cái này.. Chúng em trở về thật quá nguy hiểm, hơn nữa.. Trời mưa! Chúng em còn xách nhiều đồ như vậy, cái này.. anh yên tâm, chúng em sẽ không ỷ lại vào anh."
Lưu Tinh Trì: "..."
Lưu Tinh Trì nhìn tiểu cô nương đối diện, hắn rất rõ ràng nhìn ra cô nương này đã sắp không tìm được lời nói.
Bầu trời quả thật là mưa to, Diêu Mộng Kỳ cầm một cái dù, nhưng cô vẫn đứng ở trong mưa, hai người mua không ít thứ, hết mấy túi, Diêu Mộng Kỳ trong tay chỉ cầm hai cái, mà trên người Lạc Mưa Vi nhưng cầm rất nhiều.
Lưu Tinh Trì nói: "Đi ra cửa chờ ở đó đi! Tôi đi lái xe."
Lưu Tinh Trì nói xong, đi vào hầm để lấy xe.
Lạc Mưa Vi sững sốt một chút!
Diêu Mộng Kỳ nhất thời vui vẻ ra mặt, vọt tới bên cạnh Lạc Mưa Vi cười nói: "Mưa Vi, em thật là lợi hại!"
"Chờ lát nữa em giúp chị hỏi điện thoại cửa hắn có được hay không? Chuyện này liền nhờ em!"
Lạc Mưa Vi sắc mặt cứng đờ "Không tốt đâu! Em cảm giác hắn thật giống như có chút không muốn a?"
"Làm sao có thể? Hắn đây không phải là đáp ứng sao? Hơn nữa, chị là tiểu thư Diêu gia đã theo đuổi hắn như vậy, hắn nhất định sẽ cho mặt mũi."
Lạc Mưa Vi: "..."
Lưu Tinh Trì lái xe tới, hai tiểu cô nương vẫn còn ở ven đường đứng chờ, hắn nhìn Lạc Mưa Vi một cái, xuống xe nói: "Lên xe đi!"
Vừa nói đưa tay đón túi đồ trên tay Lạc Mưa Vi.
Diêu Mộng Kỳ đã cao hứng chạy đến vị trí kế bên tài xế, lại không có chờ tới Lưu Tinh Trì vì cô mở cửa xe, cô giương mắt nhìn một cái, liền thấy Lưu Tinh Trì đang xách đồ túi trên tay Lạc Mưa Vi mua, sau khi mở cửa xe ra cho Lạc Mưa Vi lên xe.
Đóng cửa xe, Lưu Tinh Trì trực tiếp mở chỗ mình điều khiển xe.
Diêu Mộng Kỳ có chút mất mác tự mở cửa xe.
Lưu Tinh Trì lái xe rất ổn, thật ra thì hắn lái xe rất tốt, chạy như gió lốc cũng không có vấn đề gì, nhưng trong cuộc sống thực tế, hắn cũng rất ít lái xe như vậy.
Coi như Lục gia đặc biệt bồi dưỡng ra người làm trợ thủ cho Lục Hạo Đình, hắn mặc dù là một cô nhi nhưng từ nhỏ tiếp nhận giáo dục, cơ hồ là giống Lục Hạo Đình vậy.
Xe chạy như gió lốc đối với hắn mà nói là chuyện nhỏ, các loại xe hắn cũng sờ qua, thậm chí.. Quen thuộc!
Bởi vì từ nhỏ tiếp nhận giáo dục hơn nữa cùng Lục Hạo Đình lăn lộn lâu, khí chất trên người hắn rất là nội liễm chững chạc, hình dáng lái xe cũng có mị lực như vậy!
Diêu Mộng Kỳ ngồi ở hắn bên cạnh, càng xem càng mê, chỉ chốc lát sau mới vừa rồi hơi mất mác liền ném sau ót, bắt đầu vắt hết óc muốn cùng Lưu Tinh Trì nói chuyện.
"Anh.. Ngày đó em nhớ anh dùng một cước liền đem người kia cho đạp bay đi, anh thật là lợi hại a! Tại sao có thể có khí lực lớn như vậy chứ?"
Lưu Tinh Trì: "Tôi là quân nhân ở trong bộ đội huấn luyện, tập trận, đánh thường xuyện mà."
"Các anh bình thường huấn luyện có phải rất khổ cực hay không?"
Lưu Tinh Trì: "Thói quen rồi!"
"Anh đánh nhau đặc biệt lợi hại có phải hay không? Nếu ai đó cùng anh chung một chỗ, há chẳng phải là một chút cũng không cần lo lắng sẽ gặp người xấu sao?"
Lưu Tinh Trì: "Tạm được đi! Nhìn tình huống mà định, nếu gặp người bình thường đánh mấy chục chiêu cũng không là vấn đề, còn nếu như gặp phải cao thủ cũng có rất khả năng không đánh lại"
"A? Anh còn có không đánh lại sao? Em cảm giác anh đã rất lợi hại a! Vậy.. Nhà anh là ở nơi nào a? Đều ở Giang Châu làm quân nhân sao?"
Lưu Tinh Trì: "Tôi mới vừa điều tới, trước kia ở đế đô."
"Đế đô vui không? Tôi là ở đế đô học đại học, khi đó suy nghĩ định đi ra trải nghiệm cuộc sống ở đó nhưng đi ra mới phát hiện một cô gái một thân một mình sống thật khó khăn, cuộc sống không quen cũng không bạn bè gì, cũng không quá dám đi ra ngoài chơi."
Lưu Tinh Trì: "Tạm được đi! Tôi quen rồi!"
"Vậy anh bình thường làm những thứ gì?"
Lưu Tinh Trì: "Huấn luyện!"
"Luôn là huấn luyện không khổ cực sao? Ba mẹ anh làm sao chịu anh làm như vậy chứ?"
Lưu Tinh Trì: "Tôi từ nhỏ đã lăn lộn trong bộ đội, hơn nữa.."
"Từ nhỏ? Anh khi nào thì bắt đầu làm lính?"
Lưu Tinh Trì: "Rất nhỏ liền bắt đầu ở bộ đội huấn luyện, mười tám tuổi sau chính thức nhập ngũ."
"Rất nhỏ đã ở trong bộ đội? Vậy.. Người nhà anh đều là quân nhân sao? Ba anh là sĩ quan? Cấp bậc gì?"
Lưu Tinh Trì: "Không phải, tôi là đứa cô nhi, không có cha mẹ, khi còn bé là nhà đại ca nuôi tôi, bọn họ cần cảnh vệ nên đào tạo tôi"
Mặt Diêu Mộng Kỳ vốn là tràn đầy mong đợi, nhất thời cứng đờ!
Vốn là cô một mực hứng thú bừng bừng hỏi cái này hỏi cái kia, nhưng là giờ phút này giống như là đột nhiên đứng hình không có nửa điểm mà nói ra ngôn từ.
Từ khi lên xe, Lạc Mưa Vi vẫn an tĩnh ngồi ở phía sau không lên tiếng, cô trước nói hết rồi điện thoại di động cô cùng Diêu Mộng Kỳ cũng hết pin, lúc này lại không thể lấy điện thoại di động ra chơi, cũng chỉ có thể lẳng lặng chờ xe đến Diêu gia.
Diêu Mộng Kỳ cùng Lưu Tinh Trì đối thoại, cô cũng đều nghe vào trong tai, thấy Diêu Mộng Kỳ đột nhiên đứng hình, sắc mặt cứng ngắc trong xe an tĩnh có chút quỷ dị, cô nhíu mày một cái, chính yếu nói kết quả Diêu Mộng Kỳ lên tiếng!
"Cảnh.. Cảnh vệ? Có ý gì? Hắn là anh họ của anh sao?"
Lưu Tinh Trì: "Không phải, đại ca họ Lục, tôi cùng nhà bọn họ không có liên quan máu mủ, chẳng qua là được Lục gia nuôi, sau đó từ nhỏ cùng nhau lớn lên cho nên gọi nhau huynh đệ, đến nổi cảnh vệ.. Tương đương với hộ vệ ý!"
Sắc mặt Diêu Mộng Kỳ hoàn toàn cứng ngắc, một chữ đều không nói ra được!
Hộ vệ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...