Không có cô gái nào mà không thích được tâng bốc!
Diêu Mộng Kỳ cũng như vậy!
Cô một nhà giàu thiên kim đơn giản, bất quá đời này một lần duy nhất đi xa chính là đi đế đô để học.
Khi đó tuổi còn nhỏ đang thời kỳ phản nghịch, mẹ Phan Chỉ Quân luôn quản cô, cô rất là mơ ước thế giới bên ngoài.
Hơn nữa khi đó anh Diêu Vũ Thần tuổi trẻ tài cao, nhà ông nội ba cô đều thích hắn, cô có chút không phục, muốn đi ra ngoài xông pha một lần!
Bởi vì đế đô nơi tụ tập các danh môn lớn, ngay cả Đại ca cũng từng ở bên kia đi học cho nên cô cũng muốn đi, suy nghĩ cũng xông pha, cho mẹ nở mặt!
Kết quả cô đi mới biết, cuộc sống một người bên ngoài biết bao khổ cực, biết bao khó khăn phải chịu đựng!
Cô ở Giang Châu lấy được hết thảy ưu tiên, đến nơi đó, hết thảy biến mất không thấy, cô trừ có chút tiền còn dư lại không có gì cả!
Trở lại Giang Châu sau này, cô mới cảm giác đây mới là nơi của cô, mới có thể tìm được cảm giác tồn tại, cảm giác an toàn!
Cho nên cô càng thích ở lại Giang Châu!
Bị tâng bốc như vậy, nhất là được Tần Hiên có thân phận cao quý nói, Diêu Mộng Kỳ tâm tình rất tốt!
"Anh tìm em có chuyện gì, nói đi!"
Tần Hiên cười "Tìm em có chuyện muốn mời em giúp một tay, nhưng cũng không hoàn toàn đúng!"
"Nga?"
"Thật nếu nói, chúng ta cũng coi thân thích, bất quá không có liên hệ máu mủ, ngược lại so với bạn thân mật rất nhiều, dẫu sao anh cùng Đại ca là anh em ruột thịt!"
Diêu Mộng Kỳ cười, thật muốn nói vậy, có lẽ cũng có thể nhưng hắn cùng Tần Mạc quan hệ cũng không tốt!
Tần Hiên tiếp tục nói: "Em trở lại lâu như vậy, anh cũng không có đơn độc mời em ăn bữa cơm thì anh không phải, hôm nay vừa vặn bồi tội!"
Thức ăn rất ngon miệng, Diêu Mộng Kỳ vừa ăn, vừa nghe hắn nói.
Tần Hiên phụng bồi cô nói một hồi, mới nói: "Mộng Kỳ, Đại ca gần đây có khỏe không? Anh nghe nói Cố Vân Tịch thật có thể chữa bệnh cho Đại ca, thật sự có hiệu quả sao?"
Diêu Mộng Kỳ dừng một chút, mới nói: "Đúng vậy! Thầy thuốc tới kiểm tra qua, nói Tiểu Mạc thân thể đúng là khôi phục rất tốt, có dấu hiệu tốt, toàn bộ Diêu gia cũng cao hứng!"
Tần Hiên cười nói: "Đó là tự nhiên, Đại ca ưu tú quả thực không nên mất sớm, nếu không ba còn có dì Diêu cùng với Diêu gia bao gồm anh cũng không tiếp thụ nổi!"
Lời này Diêu Mộng Kỳ có chút kinh ngạc "Anh thật cảm thấy vậy?"
Tần Hiên cười một tiếng "Nếu không thì sao? Chẳng lẽ em cảm thấy anh sẽ hy vọng Đại ca chết?"
Diêu Mộng Kỳ không nói gì.
Tần Hiên bất đắc dĩ nói: "Thật ra thì anh thật đúng không nghĩ như vậy, mặc dù anh ra đời mang danh con riêng chính anh cũng không có biện pháp lựa chọn phải không?"
"Anh sinh ra chính là cái thân phận này, những năm này Đại ca thân thể không tốt, ba cũng rất lo lắng, một mực dặn dò anh phải quan tâm Đại ca nhiều hơn, anh từ nhỏ chính bị dạy cha dạy vậy mà lớn lên, Đại ca ưu tú làm anh em ruột thịt, anh làm gì hy vọng anh ấy chết chứ?"
"Anh biết bên ngoài có rất nhiều người đều nói, anh là người thừa kế Tần gia không có Đại ca, Tần gia sẽ để cho anh thừa kế, nếu Đại ca không có sao, Tần gia liền không có phần cho anh!"
"Nhưng những người này cũng không dùng đầu óc suy nghĩ một chút, Tần gia có cái gì để cho anh thừa kế chứ? Tài sản sao? Những thứ này Đại ca thật ra căn bản cũng không thiếu. Đại ca cũng không cần phải cùng anh cướp cái gì, hơn nữa anh có cái thân phận con trai Tần gia này, mình đánh liều cũng sẽ không thiếu những thứ này, tuổi quá trẻ làm gì nghĩ tới việc thừa kế?"
Tần Hiên thản nhiên, một mảnh tiêu sái, Diêu Mộng Kỳ từ trên mặt hắn không thấy được nửa điểm chột dạ!
"Anh nói những thứ này, quả thật cũng có đạo lý!"
Tần Hiên vui vẻ nói: "Em tin tưởng anh sao? Quá tốt! Mộng Kỳ, em là người thứ nhất tin tưởng anh đó, em có biết không? Từ trước mọi người luôn dùng ánh mắt địch nhân để nhìn anh, anh trong lòng thật ra có rất nhiều ủy khuất, lại không có người kể lể"
Diêu Mộng Kỳ cười nói: "Ủa sao không có ai để kể lể! Anh không phải còn có An Vân Tuyết sao?"
Sắc mặt Tần Hiên nhất thời trở nên có chút tịch mịch "Vân Tuyết không hiểu những thứ này, em ấy từ nhỏ ở trong vòng giải trí lăn lộn đến không tốt rồi, nhìn quá nhiều tranh đấu lục đục, quá nhiều người không chừa thủ đoạn nào, cả ngày trái tim cũng biết tranh cường háo thắng"
"Hơn nữa em ấy là Tiểu công chúa, cùng Đại ca quan hệ lại không tốt, anh nếu nói anh muốn cùng Đại ca chung sống thật tốt, em ấy nói không chừng còn sẽ cảm thấy anh ngu!"
"..."
Diêu Mộng Kỳ sững sốt một chút "Như vậy phải không? An Vân Tuyết nhìn vui vẻ làm người hài lòng, rất ôn nhu mà!"
Tần Hiên khóe miệng câu khởi một nụ cười bất đắc dĩ "Vòng giải trí em hiểu không? Rất nhiều sao sáng thật ra thì lúc không có ai cũng không phải là có cái dáng vẻ kia, bởi vì em ấy thích hợp đi cái đường đó đi, cho nên liền theo thói quen đem mình tốt đẹp để phơi bày ở trước mặt người khác!"
"Vân Tuyết có bộ mặt khôn khéo vui vẻ, ôn nhu làm người hài lòng, như tiên nữ vậy! Em ấy đã thành thói quen dùng mặt mũi này đối với người khác rồi"
Diêu Mộng Kỳ rất kinh ngạc!
An Vân Tuyết kia hết thảy, đều ngụy trang sao?
Tần Hiên bất đắc dĩ cười cười "Vân Tuyết ra đời bày ở nơi đó, em ấy nhãn giới cùng khí độ, hàm dưỡng so với em ra đời danh môn quý nữ, thật chênh lệch rất xa, có lúc anh rất không ưa, muốn dạy em ấy một chút nhưng em ấy bị An gia cưng chiều hư rồi, căn bản cũng không nghe anh"
"Giang Châu hạng nhất viện, cái chức vụ này, nhắc tới ngay cả anh đều cảm thấy có chút châm chọc!"
Tần Hiên lại trực tiếp nói An Vân Tuyết không bằng cô!
Cái này làm cho Diêu Mộng Kỳ trong lòng phát giận, nhất là còn nhắc tới chức vụ Giang Châu hạng nhất viện!
Cái chức vụ này, quý nữ Giang Châu, ai đều muốn bao gồm Diêu Mộng Kỳ hơn nữa cô cũng có tư cách nhất nhưng lại bị An Vân Tuyết đoạt đi.
Hôm nay Tần Hiên nói vậy, Diêu Mộng Kỳ trong lòng vui vẻ không thôi, ấn tượng đối với Tần Hiên trong nháy mắt liền càng thêm tốt hơn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...