Hôn nhân say giấc nồng

Còn anh thì sao?
 
Mấy từ đơn giản, nhưng Nam Yên đã tự mình giải thích được ba nghĩa.
 
Là, em sống ở đây, để anh ở nhà một mình sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hoặc là, chẳng lẽ anh ở lại đây với em sao?
 
Hay là, anh không ngại chuyển chuyện làm ban đêm sang làm ban ngày đâu.
 
...
 
Bất kể là ý nào trong những ý trên, nếu Nam Yên không cẩn thận thì đều sẽ bước vào bãi mìn, khiến anh tức giận.
 
Trong cuộc đối đầu với anh nhiều năm qua, Nam Yên đã quá rõ ràng, đánh rắn phải đánh bảy tấc, giải quyết vấn đề không nên dựa vào việc quanh co lòng vòng hay qua loa đại khái, mà phải dựa vào lời giải thích trực tiếp nhất và mềm mại làm nũng.
 
Cô bình tĩnh nói: "Bà nội bị bệnh, em phải ở với bà, cuối tuần nào em cũng qua chỗ anh ở với anh. Anh thấy thế nào?"
 
“Bà bị bệnh à?” Tề Duật Lễ hơi nhíu mày, hiển nhiên anh không biết chuyện này.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ừm."
 
Chưa kịp nói gì thêm thì bà cụ Thẩm đã bước vào nhà ăn, theo sau là dì đầu bếp đang bê món ăn cuối cùng ra, là thịt bò hổ chạy nước suối*. Bà cụ Thẩm là người ở Giang Nam, món ăn này là món ăn quê hương của bà, khi trong nhà chiêu đãi khách quý, trên bàn cơm bao giờ cũng có món ăn này.
 
*Thịt bò hổ chạy nước suối:

 
Bà cụ ngồi giữa hai người họ, dùng đũa gắp thức ăn cho Nam Yên và Tề Duật Lễ.
 
Nam Yên vừa nói chuyện với bà cụ, vừa dùng điện thoại di động dưới gầm bàn để gửi tin nhắn cho Tề Duật Lễ.
 
Cô cứ nghĩ mình đang giả vờ rất tốt, nhưng không may là điện thoại của cả hai đều không để chế độ im lặng.
 
Một bên vừa phát ra tiếng tạch —— thông báo gửi tin nhắn đi, thì bên kia phát ra tiếng ting —— biểu thị có tin nhắn mới đến.
 
"..."
 
"..."
 

Bà cụ Thẩm kéo khăn choàng lại, tinh ý mà cười cười, nửa đùa nửa thật mà nói: "Ui trời, bà già này lớn tuổi rồi, thích náo nhiệt, không giống như các người trẻ tuổi chỉ thích thế giới hai người, đang ăn cơm cũng phải lén lút dùng điện thoại di động nhắn tin. Sao trước đây bà không phát hiện ra cháu gái ngoan của mình lại bám người như vậy chứ? Hay là con bé chỉ bám lấy cháu thôi, hả Duật Lễ?"
 
Đầu Nam Yên cúi xuống thấp đến nỗi gần như vùi vào trong bát.
 
Cô bỏ lỡ khóe môi hơi nhếch lên của Tề Duật Lễ, nhưng lại nhận ra giọng nói vui vẻ của anh: "Không bám người bằng trước kia ạ."
 
Bà cụ Thẩm trở nên hứng thú: “Thật sao, trước đây con bé bám người như thế nào?”
 
Tề Duật Lễ: "Trước khi đi du học, mỗi khi tan học, cháu phải bảo tài xế đi nửa thành phố để đến trường của em ấy, đón em ấy về nhà. Buổi tối thì sẽ ôm bài tập đến phòng làm việc của cháu để làm bài. Ngay cả khi đi dạo phố mua váy cũng phải chụp ảnh bảo cháu chọn một trong hai chiếc."
 
"Sao lại bám người như vậy chứ?" Bà cụ Thẩm vô cùng kinh ngạc, trêu chọc Nam Yên: "Cháu thích Duật Lễ đến thế cơ à?"
 
Nam Yên muốn nói, ai thích anh ấy chứ, nhưng do dự vài giây rồi trả lời nửa vời: "Trong tất cả các anh trai, cháu thích nhất là anh ba."
 
Các anh trai.
 
Anh ba.
 
Người ở đây đều là người sáng suốt, nên tất nhiên là nghe được ranh giới rõ ràng trong lời nói của cô.
 
Cô xếp anh vào hàng những người anh trai có quan hệ trong sạch, mà không phải một người “anh trai” có quan hệ tình cảm mập mờ.
 
Nghe vậy, bà cụ Thẩm liếc nhìn Tề Duật Lễ một cái, cho anh ánh mắt gánh thì nặng mà đường thì xa, nhưng Tề Duật Lễ lại không hề vội vàng, biểu cảm trên khuôn mặt không hề thay đổi. Có vẻ như đã đoán được câu trả lời của Nam Yên, dường như cô trả lời thế nào cũng không thành vấn đề.
 
Rốt cuộc, điện thoại dưới bàn nhận được tin nhắn trả lời của Nam Yên.
 
— [Em cũng muốn ngủ với anh, mỗi khi bị cơn ác mộng dọa tỉnh, thì anh đều sẽ ôm em vào lòng. Nhưng bà nội bị bệnh, em phải ở với bà, cuối tuần em sẽ cố gắng hết sức đi qua đó với anh, được không, anh ba?]
 
Đi qua với anh để làm gì? Không cần nói cũng biết.
 
Không thể không nói, mỗi lần Nam Yên lấy lòng đều làm Tề Duật Lễ không thể từ chối được. Bản dịch được thực hiện và đăng tải hoàn chỉnh duy nhất lại luvevaland hoặc fanpage Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Sợi dây lạnh lùng xa cách luôn căng chặt trong đầu anh, chỉ cần vài lời nói hoặc ám chỉ trong mắt cô là đã không ngừng rung động.
 
Tề Duật Lễ khóa màn hình điện thoại, ngước mắt lên, đối diện ánh mắt lạnh lùng của Nam Yên.
 
Cô đã ở bên cạnh anh nhiều năm, những người thân thiết với cô luôn nói, Nam Yên đã học được trăm phần trăm sự lạnh lùng từ chối người khác tiếp cận của anh. Không ai có thể ngờ rằng, khuôn mặt lạnh lùng này cũng có thể toát lên vẻ quyến rũ mê hoặc.
 
Đó là một kiểu quyến rũ thầm lặng, chỉ dành riêng cho Tề Duật Lễ của Nam Yên.
 
-

 
Tề Duật Lễ là một trong bốn tổng giám đốc của tập đoàn Hoắc thị - một doanh nghiệp hàng đầu ở thành phố Nam. Ngày thường anh có rất nhiều công việc, hôm nay chỉ có thể dành ra được nửa ngày để về nhà cùng Nam Yên, buổi chiều đã phải quay lại công ty làm việc.
 
Nam Yên tiễn anh ra cửa.
 
Bên ngoài bức tường cao lớn của ngôi nhà rộng rãi cổ kính, chiếc xe màu đen dùng để đi làm của Tề Duật Lễ giống như một ông già đang đậu ở ven đường.
 
Tề Duật Lễ và Nam Yên đã thỏa thuận ba điều.
 
"Cuối tuần đến chỗ anh ngủ lại."
 
"Chắc chắn."
 
"Anh sẽ phái lái xe riêng cho em, hàng ngày đi lại em không cần lái xe."
 
"Được."
 
"Có yêu cầu gì thì cứ nói với anh."
 
Nam Yên mím môi cười, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng và giận dỗi: "Yêu cầu nào cũng thỏa mãn sao?"
 
Tề Duật Lễ: "Nếu là hợp pháp thì đều có thể."
 
Nam Yên: "Vậy thì anh đầu tư vào phủ Cẩm Lang đi."
 
Tề Duật Lễ: "Được chứ, cần bao nhiêu tiền?"
 
Nam Yên bắt đầu giở công phu sư tử ngoạm: "Hai trăm triệu nhé?"
 
Đôi mắt đen láy của Tề Duật Lễ đối diện với ánh mắt lạnh lùng của cô, giọng nói vẫn luôn lạnh lùng, đôi môi hé mở, giao dịch hai trăm triệu giống như mua hai cái bánh bao ở ngoài tiệm vậy, dễ dàng tùy ý: "Được chứ, ngày mai thỏa thuận hợp tác đầu tư vốn sẽ được gửi đến cho em. Tài chính đến tay tương đối chậm, có thể mất một tuần."
 
Vẫn coi tiền như rác như mọi khi.
 
Nam Yên đột nhiên cảm thấy nhàm chán: "Em chỉ nói đùa thôi."
 
Tề Duật Lễ: "Nhưng anh nghiêm túc."
 
Mặt trời từ phía sau chiếu tới, trong bóng tối, các đường nét trên khuôn mặt của anh trông càng sắc nét hơn, giữa hai lông mày u ám, lạnh lẽo, hỗn loạn như muốn nhấn chìm Nam Yên.

 
Chiến đấu với anh, giống như lấy trứng chọi đá, ai là trứng, ai là đá, nhìn bên ngoài đã thấy quá rõ ràng.
 
“Anh ba.” Cô vội vàng gọi anh.
 
Tề Duật Lễ nhìn cô, nhưng không trả lời.
 
“Anh ba.” Cô gọi lần nữa, giọng nói nhẹ nhàng hơn vừa rồi vài phần.
 
Tề Duật Lễ nhướng mày, nhưng vẫn im lặng.
 
Nam Yên không thể không tiến lên một bước, khẽ cắn môi, nũng nịu nói: "Anh ba, anh đừng bơ bé Yên mà."
 
Ngẩng đầu nhìn lên, sau cổ của Nam Yên đột nhiên bị một tay anh nắm lấy, cánh tay còn lại của anh vòng qua eo cô, khóa chặt cô trong lòng. Chóp mũi cô ngửi thấy hơi thở của anh, cũng lạnh nhạt như những người khác, lạnh đến thấu xương, linh hồn cô như đóng băng khi ngửi thấy, không tự chủ được mà dựa vào trong lòng anh, hấp thụ hơi nóng từ trên người anh. Bản dịch được thực hiện và đăng tải hoàn chỉnh duy nhất lại luvevaland hoặc fanpage Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Hơi thở của anh nặng nề, nhưng nội dung nói ra lại khiến người kinh ngạc, anh dịu dàng nói: "Ngoan một chút, Nam Yên."
 
Nếu em ngoan một chút, thì anh có thể cho em bất cứ thứ gì.
 
Ngoan một chút.
 
Được không?
 
Không đợi cô trả lời, Tề Duật Lễ đã đột ngột rụt tay lại, đôi mắt đen láy lạnh lùng, mờ mịt khó nhận ra cảm xúc. Cũng may là ánh mắt ấy chỉ đáp xuống cô trong vài giây, rồi anh nhanh chóng quay lại, đi đến xe rồi ngồi vào trong.
 
Sau khi trợ lý đặc biệt của Tề Duật Lễ đóng cửa xe lại thì từ từ liếc nhìn về phía Nam Yên.
 
Mấy năm nay, có vô số phụ nữ thèm muốn Tề Duật Lễ, nhưng không ai có thể sánh được với Nam Yên. Cô giống như một ngọn núi tuyết lạnh giá không thể chạm tới, khi ở chung với Tề Duật Lễ lại giống như một bông hoa hải đường xinh đẹp, thướt tha nhiều vẻ. Vừa lạnh nhạt, vừa quyến rũ, giống như người hai mặt vậy.
 
Giờ phút này, trên môi cô treo nụ cười, nhìn Tề Duật Lễ rời đi.
 
Không ngờ là, ngay sau khi chiếc xe rời khỏi tầm mắt, nụ cười trên mặt Nam Yên lập tức biến mất gần như không còn.
 
Ở bên kia.
 
Điều đầu tiên Tề Duật Lễ làm sau khi lên xe là chỉ thị cho trợ lý đặc biệt: "Đi điều tra xem gần đây bà cụ Thẩm đã lui tới với ai, và trong ba ngày này Nam Yên về nước đã gặp gỡ ai."
 
"Vâng, tổng giám đốc Tề."
 
-
 
Nam Yên cứ như vậy mà trở về nhà mình sống.
 
Nói ra cũng buồn cười, mấy năm nay cô ở nhà của mình thậm chí còn chưa đến trăm ngày, nếu tên cô không được ghi rõ ràng trên sổ hộ khẩu và giấy chứng nhận nhà đất, thì Nam Yên sẽ nghi ngờ đây rốt cuộc có phải là nhà của cô không. Trong nhà không có nhiều hơi người, chỉ có cô và bà cụ Thẩm, ngày lễ ngày Tết, lúc náo nhiệt nhất cũng chỉ có hai người ở nhà.
 
Dù nói là về nhà mình ở, nhưng Nam Yên cũng không có nhiều thời gian ở nhà.
 

Cô không biết gì về sườn xám nên phải bắt đầu từ con số 0, cũng may là hồi còn đi học cô đã học thiết kế, nên dễ dàng hơn nhiều so với dự kiến.
 
Những thứ trong phòng làm việc ở nhà đối với bà cụ Thẩm mà nói thì cũng đã đủ, nhưng đối với một người mới bắt đầu như Nam Yên mà nói, thì điều mà cô muốn hiểu giống như đại dương bao la, còn cô chỉ là một chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trên biển, vô cùng nhỏ bé. Vì vậy, bà cụ Thẩm đã đưa cô đến phủ Cẩm Lang để dạy cô.
 
Phủ Cảm Lang có hàng trăm cửa hàng trên toàn quốc, sáu cửa hàng ở thành phố Nam. Bà cụ Thẩm đưa Nam Yên đến cửa hàng chính.
 
Vị trí địa lý của cửa hàng chính cực tốt, xung quanh là các trung tâm mua sắm, nằm ở trung tâm thành phố sầm uất, nơi tấc đất tấc vàng, biển quảng cáo mặt tiền cửa hàng của phủ Cẩm Lang được treo ở vị trí dễ thấy nhất. Các quảng cáo trên màn hình bên ngoài các trung tâm mua sắm được thay đổi hàng ngày, nhưng riêng quảng cáo của phủ Cẩm Lang thì ngày nào cũng có.
 
Bà cụ Thẩm có phong cách làm việc kiểu cũ, khinh thường và cũng không sẵn lòng chi nhiều tiền để quảng cáo.
 
Tất cả những điều này đều do Tề Duật Lễ làm.
 
Trước nay anh luôn sẵn sàng chi tiền cho những chuyện liên quan đến Nam Yên.
 
Trong một lần vô tình Nam Yên liếc mắt nhìn một cái, chi phí quảng cáo ở màn hình khổng lồ trong trung tâm mua sắm là hơn một triệu mỗi tháng, hàng chục triệu mỗi năm. Con số khiến người ta phải líu lưỡi, nhưng anh lại tiêu không hề chớp mắt.
 
Cửa hàng chính của phủ Cẩm Lang có hai tầng, kiến trúc cổ kính, ở tầng một bày bán các loại sườn xám may sẵn, ở tầng hai, chỉ có VIP giới hạn mới được lên lầu, có bày các loại sườn xám đặt may đã bán ra — chỉ để thưởng thức và tham khảo, sẽ không bán lại một lần nữa. Vì vậy, lầu hai cũng là phòng làm việc của bậc thầy sườn xám, diện tích rất lớn, các loại dụng cụ đều có, thậm chí vải vóc cũng có sẵn: lụa tơ tằm, gấm nhà Tống, dệt Tây Trận, sợi The Hương, bông vải lanh, v.v.
 
Hôm nay tinh thần của bà cụ Thẩm không được tốt lắm, là một bậc thầy được phủ Cẩm Lang thuê với mức lương cao để dạy Nam Yên cách xác định các loại sườn xám khác nhau được sử dụng cho những dịp nào. Đang học được một nửa thì quản lý ở dưới lầu đột nhiên đi lên: "Cô Hứa tới lấy sườn xám."
 
"Để cô ấy lên đi, đi lấy sườn xám ở phía sau." Bậc thầy giải thích với Nam Yên: "Lúc trước có một khách hàng VIP đặt mua một bộ sườn xám, hôm nay là ngày cô đến lấy sườn xám. Tôi đi lấy sườn xám và tiếp đãi khách một chút. Cô chủ, cô ngồi đây một lát trước nhé."
 
"Được."
 
Trong tay Nam Yên cầm một mảnh vải gấm nhà Tống, gấm nhà Tống có màu sắc lộng lẫy, hoa văn tinh xảo, rất có giá trị, trên thị trường thường có những tấm vải gấm do máy dệt giả làm gấm nhà Tống. Thông thường, phụ nữ ở độ tuổi ba mươi sử dụng gấm nhà Tống để làm sườn xám, sườn xám làm bằng gấm nhà Tống rất đoan trang tao nhã, lắng đọng theo năm tháng, những người ở độ tuổi hai mươi nói chung không thể mặc được. Bản dịch được thực hiện và đăng tải hoàn chỉnh duy nhất lại luvevaland hoặc fanpage Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Tiếng sột soạt phát ra từ khu vực thay đồ, vài phút sau, rèm cửa được kéo ra, đường nét cơ thể tuyệt đẹp của người phụ nữ được chiếc sườn xám vạch ra giống như những con sóng nhấp nhô. Nam Yên dựa lưng vào lưng ghế, mí mắt vừa nâng lên thì người phụ nữ cách đó không xa đã quay mặt lại.
 
Bốn mắt nhìn nhau.
 
Lúc đầu thì họ hơi giật mình.
 
Sau đó đều lộ ra nụ cười khó tả.
 
Tên cô ta là gì nhỉ? Ồ, đúng rồi, Hứa Lưu Sương.
 
Thế giới này nhỏ bé thật.
 
Người phụ nữ bước xuống từ xe của Tề Duật Lễ nửa tháng trước, vậy mà lại đặt may một bộ sườn xám ở phủ Cẩm Lang, khi đang thử bộ sườn xám thì tình cờ đụng phải cô.
 
Đúng là trùng hợp.
 
Khóe mắt Nam Yên hiện lên ý cười nhẹ.
 
Trùng hợp sao? Cô không tin nhất là trùng hợp đấy.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui