Hôn nhân say giấc nồng

Bầu không khí và cảm xúc đột nhiên trở nên mập mờ, ánh mắt của Tề Duật Lễ nhìn thẳng vào Nam Yên, Nam Yên không hề lùi bước mà đối diện với ánh mắt của anh.
 
Im lặng vài giây.
 
Dường như Tề Duật Lễ bị chọc cười: "Muốn đính hôn với anh sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nam Yên trả lời mơ hồ, ba phải: "Muốn, nhưng cũng không muốn."
 
"Có ý gì gì?"
 
"Em không muốn đính hôn, nhưng nếu chắc chắn phải đính hôn thì em có trốn cũng không thể thoát được. So với đính hôn với người khác thì thà đính hôn với anh còn hơn."
 
Sao lại nghe chói tai thế nhỉ?
 
Cứ giống như sự lựa chọn thứ hai vậy.
 
Ánh mắt của Tề Duật Lễ tối đi, tràn ngập cảm xúc khó tả: "Anh không làm những chuyện gây khó dễ cho người khác. Nếu đã miễn cưỡng như vậy thì đừng đính hôn nữa. Nếu không truyền ra ngoài, lại thành nhà họ Tề chúng ta khắc nghiệt lắm."
 
"Nhà họ Tề không hề khắc nghiệt, rốt cuộc thì nhà họ Tề đã nuôi nấng em nhiều năm như vậy." Nam Yên cố ý nịnh nọt anh, đi tới trước mặt anh vài bước, quyến rũ nói: "Anh ba nuôi nấng em nhiều năm như vậy, không có anh thì cũng không có em như bây giờ."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Không phải nịnh."
 
Ba chữ lạnh lùng, nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy các đường nét trên khuôn mặt vốn luôn lạnh lùng của anh đang dần buông lỏng ra.
 
Đầu ngón tay của Nam Yên móc lấy cà vạt của anh đùa nghịch, lại một lần nữa bình ồn lửa giận trong lòng anh: "Hơn nữa, cái gì mà cậu tư, cậu năm, cậu sáu chứ? Quanh năm suốt tháng em nói chuyện với họ còn không nhiều bằng một ngày nói chuyện với anh, em có thể có tình cảm gì với họ chứ?"
 
Cô mềm mại không xương dựa vào người anh, hai tay vòng ra sau gáy anh, hơi thở ấm áp khi cô nói phả vào chỗ nhô ra trên cổ anh.
 
"Em chỉ có tình cảm với anh thôi."
 
Hầu kết nhô ra giống như đỉnh núi phủ tuyết trắng xóa, quanh năm không nhìn thấy ánh sáng mặt trời, lạnh lẽo uy nghiêm.
 

Nhưng vì hành động của cô mà khẽ run lên.
 
Hầu kết lăn lộn, bên tai truyền đến tiếng cười khẽ ngắn ngủi: "Lại đang nghĩ xấu gì vậy?"
 
Nam Yên quá hiểu Tề Duật Lễ, biết chỉ cần mình mềm mại làm nũng thì Tề Duật Lễ còn thậm chí có thể hái cả sao trên trời cho cô.
 
Tề Duật Lễ cũng hiểu rõ Nam Yên, biết cô đột nhiên cúi đầu trước mặt mình thì chắc chắn là trong lòng đang có ý đồ xấu nào đó.
 
Giống như chơi trò trốn tìm lúc bảy tuổi.
 
Những người đó quên mất Nam Yên, nhưng Nam Yên cũng không thể quên bản thân mình chứ? Khi mọi người rời đi, không phải là cô có thể hét lên để nhắc nhở mọi người rằng vẫn còn một người bị thiếu hay sao?
 
Mỗi buổi chiều bên hồ sen đều có người chèo thuyền hái hạt sen, Nam Yên chỉ cần kêu mấy tiếng thì chắc chắn sẽ có người đưa cô đến bệnh viện.
 
Chân cô bị trẹo, nhưng cũng chỉ bị sưng nhẹ lên, chỉ cần nhón chân lên đi thì cũng không phải là không về được.
 
Nhưng trong những điều trên, cô lại không làm điều gì cả.
 
Cô bị trẹo chân, nhưng chỉ ngồi đó mà không cử động một chút nào. Làn da của cô mỏng manh, những nốt đỏ tươi khắp người do muỗi đốt trông đặc biệt đáng sợ, có lẽ dù cơn đau có cào tim xé phổi, cô cũng cố gắng kìm nén.
 
Chỉ là, ngay khi Tề Duật Lễ xuất hiện, tất cả cảm xúc đều bùng phát như chiếc hộp thần kỳ của Pandora.
 
Cô biết quá rõ là mình không có địa vị gì trong nhà họ Tề, từ tận đáy lòng, mọi người đều coi cô như một người ngoài. Vì vậy, cô tìm đến Tề Duật Lễ, bởi vì không ai trong nhà họ Tề dám khoa chân múa tay trước mặt Tề Duật Lễ, những người anh em họ, bất kể là lớn hơn hay nhỏ hơn anh, đều sợ anh.
 
Trên người Tề Duật Lễ có khí chất trời sinh của một người lãnh đạo.
 
Cô vùi mình vào trong ngực Tề Duật Lễ mà khóc, tiếng khóc kìm nén, khẽ nức nở, diễn tả một cách sống động nhuần nhuyễn sự ấm ức khi bị đối xử lạnh lùng.
 
Lúc đó Nam Yên cũng chỉ mới bảy tuổi, thông minh, có mục tiêu rõ ràng ——
 
Không phải là cô cần tìm ai đó để chống lưng cho mình.
 
Mà là, cô cần phải khiến Tề Duật Lễ chống lưng cho mình.
 

Tề Duật Lễ không biết sao? Tất nhiên là anh biết, nhưng lại không thể nói được lúc đó anh đã nghĩ gì.
 
Cảm thấy mấy thằng nhóc đó quá ngây thơ, loại đàn ông nào mà lại bắt nạt một cô gái chứ; hay là bởi vì ông cụ Tề thường nói cô gái nhỏ Nam Yên này bất hạnh, trái tim sắt đá của anh bị gõ nhiều cũng sẽ nảy sinh cảm xúc đau lòng; cũng có thể là sợ tin đồn bị truyền ra ngoài sẽ bị người ta bàn tán xấu.
 
Nhà họ Tề đàng hoàng giúp đỡ nuôi nấng cháu gái của bạn cũ ông cụ nhiều năm như vậy, nhưng trước sau vẫn luôn coi cô như người ngoài, kéo bè kết phái cùng nhau ức hiếp cô.
 
Trong một thời gian rất dài, Tề Duật Lễ đều sử dụng lý do này để thuyết phục chính mình. Mặc dù sau đó anh đã thay đổi suy nghĩ, nhưng cho dù suy nghĩ có thay đổi như thế nào, thì việc Tề Duật Lễ chống lưng cho Nam Yên vẫn chưa bao giờ thay đổi. Bản dịch được thực hiện và đăng tải hoàn chỉnh duy nhất lại luvevaland hoặc fanpage Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Anh thực sự đã trở thành nguồn gốc sự tự tin của Nam Yên.
 
Trở thành người duy nhất mà Nam Yên có thể dựa vào.
 
Cô vừa làm nũng, thì anh lập tức mềm lòng;
 
Cô vừa rơi nước mắt, thì anh lập tức lung lay;
 
Cô vừa lấy lòng anh, thì anh lập tức thỏa mãn cô vô điều kiện.
 
Giọng điệu lấy lòng hiện tại của cô, đúng là không thể rõ ràng hơn.
 
"Thật sự không có ý tưởng xấu nào đâu mà." Nam Yên khẽ mỉm cười: "Lát nữa em phải về nhà một chuyến, anh đừng tức giận, được không? Em không muốn trên đường trở về anh còn giận dỗi với em, còn làm tình huống trở nên khó xử như vậy —— Mấy lời kia em chỉ nói để ứng phó với ông cụ thôi, sao có thể ngầm tiếp xúc với mấy người bọn họ chứ? Em chỉ ngầm tiếp xúc với anh thôi."
 
Tề Duật Lễ rũ mắt liếc nhìn cô một cái.
 
Đúng là biết cách ăn nói, không chỉ dỗ dành ông cụ cố chấp trở nên vui vẻ như vậy, mà còn dỗ dành anh đến mức không hề biết giận. Cái gì mà ngầm bồi dưỡng tình cảm, cái gì mà rủ nhau đi xem phim hay triển lãm nghệ thuật, anh cũng không so đo.
 
Dù sao thì cuối cùng, người hiểu rõ tính cách của cô, bồi dưỡng tình cảm với cô, chính là Tề Duật Lễ anh, không có ai khác.
 
-
 
Trước đây, trên đường về nhà, Nam Yên đều sẽ mỉm cười vô cùng hạnh phúc, nhưng hôm nay lại tỏ ra bất lực.
 

Khi xuống xe, bộ dạng của cô cũng mất hồn mất vía, nếu không phải Tề Duật Lễ nhanh tay nhanh mắt thì cô suýt chút nữa đã ngã xuống rồi.
 
Tề Duật Lễ: "Đang nghĩ cái gì mà tập trung như vậy?"
 
Nam Yên lắc đầu: "Không có việc gì."
 
Sau khi vào nhà, được biết là bà cụ vừa chọn được một dải vải tơ tằm để làm sườn xám, Nam Yên và Tề Duật Lễ cùng đi từ phòng khách đến phòng làm việc. Cánh cửa gỗ gụ cổ kính bị đẩy ra, một mùi thơm thoang thoảng từ trong phòng làm việc chậm rãi tỏa ra. Thẩm Bích Hoa đeo kính cận trên cổ, đang định đeo vào thì nghe thấy tiếng động ngoài cửa, bà ấy nghiêng đầu nhìn sang, thấy người tới thì nhíu mày.
 
Trái tim của Nam Yên căng thẳng.
 
Cho đến nghe thấy bà ấy gọi mình: "Bé Yên đã trở về rồi."
 
Nam Yên thở phào nhẹ nhõm: "Bà nội, sao bà lại vào phòng làm việc chứ? Mắt bà không tốt, trời lại âm u như vậy, trong phòng còn không bật đèn. Thế nào, bà biết cháu sẽ trở về nên cố ý chọc giận cháu đúng không?" Bản dịch được thực hiện và đăng tải hoàn chỉnh duy nhất lại luvevaland hoặc fanpage Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Thẩm Bích Hoa vội vàng nói: “Đâu có đâu?” Bà ấy viện cớ: "Bà chỉ tới đây xem một chút thôi, không có ý định làm sườn xám, thật sự không có mà.”
 
Hai bà cháu như đã thay đổi thế hệ, cháu gái bắt đầu giáo dục bà nội.
 
Thẩm Bích Hoa sợ Nam Yên, nhưng cũng thương Nam Yên, biết cô đau lòng cho mình, nên nắm lấy tay Nam Yên, sau đó nhìn về phía Tề Duật Lễ đang đứng ở phía bên kia: "Duật Lễ cũng tới đây à, có phải bé Yên quấn lấy cháu, đòi cháu đưa con bé về đây không?"
 
Nói xong, lại tự hỏi rồi tự trả lời: "Chắc chắn là như vậy rồi. Từ nhỏ bé Yên đã thích quấn lấy cháu, thỉnh thoảng về nhà cũng đều nhắc tên cháu mãi. Cũng may mà cháu cũng thương con bé, cứ tự mình đón đưa nó suốt thôi."
 
Tề Duật Lễ cười nhẹ: "Em ấy là em gái cháu, cháu không thương em ấy thì thương ai ạ?"
 
Lại nữa rồi.
 
Cái tên lưu manh giả danh tri thức này, lại nữa rồi.
 
Anh còn có một cô em gái ruột là Tề Nguyệt, mà anh đã đón đưa cô ấy được mấy lần chứ?
 
Nam Yên cũng ra vẻ hiểu chuyện mà cười: "Anh ba thích đón đưa em, đúng không hả anh ba?"
 
Tề Duật Lễ: "Đúng, là anh thích."
 
Nam Yên cười khúc khích.
 
Suốt đường trở về phòng khách, Thẩm Bích Hoa đều lôi kéo Nam Yên hỏi han ân cần, không ngừng trò chuyện. Hỏi cô trở về Trung Quốc khi nào, có quay lại đó nữa không, rồi nói nước ngoài thì có gì tốt chứ, kết hôn cứ nhất định phải mặc váy cưới sao, mặc sườn xám không được à? Bản dịch được thực hiện và đăng tải hoàn chỉnh duy nhất lại luvevaland hoặc fanpage Sắc - Cấm Thành nhé. Sao cứ phải làm việc cho đám quỷ nước ngoài, không thể trở về thiết kế quần áo cho người trong nước chúng ta được sao?
 
Trước đây, khi bà cụ nói lời này, Nam Yên sẽ chỉ cười trừ.

 
Hôm nay, Nam Yên lại nói: "Đúng vậy, ở nước ngoài không tốt chút nào, muốn gặp bà nội cũng không tiện, cho nên cháu định ở lại Trung Quốc luôn. Vậy bà nội, bà có thể phá lệ vì cháu được không? Cháu muốn học sườn xám, bà dạy cháu được không?"
 
Những lời này vừa nói ra, hai người có mặt ở đây đều sửng sốt.
 
Tề Duật Lễ cũng không nhịn được mà liếc mắt nhìn cô một cái.
 
Sau khi Thẩm Bích Hoa sửng sốt xong thì vui mừng, kinh ngạc nói: "Thật sự định trở về Trung Quốc sao? Không đi nữa sao? Có thật không? Không lừa gạt bà già này chứ?"
 
Có bốn câu hỏi liên tiếp, giọng điệu câu sau cao hơn câu trước, vô cùng kích động.
 
Nam Yên gật đầu: "Thực sự không rời đi nữa ạ. Cháu muốn ở lại Trung Quốc học sườn xám cùng bà, nhưng không biết bà có sẵn lòng dạy cháu không? Không phải là bà không nhận học viên nữa rồi sao? Nhưng cháu nghĩ tới nghĩ lui, hình như trong nước không còn nhà thiết kế sườn xám nào giỏi hơn bà nữa."
 
"Nói nhảm, còn có một đống thầy tốt mà." Nói đến đây, khóe miệng Thẩm Bích Hoa không khỏi nhếch lên, nếp nhăn nơi khóe mắt lộ ra rõ ràng: "Bà không nhận học viên, nhưng cháu gái đã muốn học thì bà nhất định phải dạy. Bà cũng chỉ có cháu là cháu gái thôi. Trước kia bà còn nghĩ, cháu không thích sườn xám, sau này kế thừa phủ Cẩm Lang thì phải làm thế nào chứ? Mở cửa hàng sườn xám lớn như vậy, nhưng bà chủ lại không biết thiết kế sườn xám, nói ra chỉ sợ người ta chê cười. Hiện tại thì tốt rồi, vậy mà cháu lại bằng lòng học với bà. Mà bé Yên, sao cháu đột nhiên muốn học sườn xám thế?"
 
"Chỉ là sau khi đi một vòng ở nước ngoài, cháu thấy trang phục truyền thống của đất nước chúng ta là đẹp nhất thôi ạ." Nam Yên đưa ra câu trả lời làm hài lòng người lớn tuổi nhất.
 
Thật ra, lời nói trẻ con này chính là lời mà người già thích nghe nhất, không cần quanh co lòng vòng gì nhiều, chỉ chọn nói thứ mà đối phương thích.
 
Có một buổi sáng mà cả bà cụ Thẩm và ông cụ Tề đều được Nam Yên dỗ dành đến mức vô cùng vui vẻ.
 
Bà cụ Thẩm bảo nhà bếp khi nấu ăn thì làm thêm vài món nữa, sau khi dặn dò xong, bà đưa Nam Yên trở lại phòng làm việc, nói là chợt nhớ ra nhiều năm trước mình đã đặc biệt may một chiếc sườn xám cho Nam Yên, bảo cô mặc thử xem có vừa không. Trong nhà có một căn phòng được bà cụ cải tạo thành phòng làm việc, mấy năm gần đây bà không nhận đơn đặt hàng bên ngoài, chỉ nhận đơn đặt hàng của người thân bạn bè. Khi người thân bạn bè đến đây, cũng đều đến phòng làm việc của bà để thảo luận chi tiết về bộ sườn xám.
 
Trong phòng làm việc có sẵn vải, ngoài ra còn treo rất nhiều quần áo may sẵn. Bà cụ Thẩm vào phòng rồi tìm hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được một bộ sườn xám màu đỏ, đưa cho Nam Yên.
 
Màu đỏ tươi rực rỡ, mãnh liệt như lửa.
 
Đôi mắt xinh đẹp của Nam Yên khẽ run lên: "Tại sao lại có màu này ạ?"
 
Bà cụ Thẩm: “Bà đã nghĩ rồi, mấy năm nay thể nào cháu cũng đính hôn, nhân lúc còn sức thì làm luôn sườn xám đính hôn cho cháu.” Bà ngẩng đầu lên: "Cháu đi vào mặc thử xem có vừa vặn hay không đi.”
 
Cứ như vậy, Nam Yên bị bà cụ Thẩm đẩy vào phòng thử đồ.
 
Bà cụ Thẩm và Tề Duật Lễ ở lại bên ngoài.
 
Trên mặt bà cụ Thẩm hiện lên nụ cười tao nhã, lặng lẽ nhìn về phía Tề Duật Lễ, nhẹ nhàng nói: "Cháu định bây giờ nhìn bộ dáng con bé mặc sườn xám đính hôn của hai đứa luôn, hay là định đến ngày đính hôn rồi mới nhìn? Bà thiên về cái sau hơn, để còn có niềm vui bất ngờ nữa."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui