Hôn nhân say giấc nồng

Sau một hồi lâu im lặng.
 
Ông cụ Tề nói: "Cháu cần gì phải đối nghịch với thằng năm chứ? Lúc trước thằng năm đã nói với ông rồi, trước nay nó đều yêu thích Nam Yên, nó biết Nam Yên không có tình yêu nam nữ với nó, cho nên nó sẽ cố gắng, để Nam Yên có tình cảm với nó, cháu —"
 
“— Nó có tình cảm với Nam Yên, vậy cháu thì sao, cháu thì tính sao?” Tề Duật Lễ cắt ngang, giọng nói lạnh lùng bình tĩnh: "Tình cảm của cháu và Nam Yên thì tính sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Không phải cháu luôn coi Nam Yên như em gái sao?"
 
Đời này ông cụ Tề đã gặp phải vô số sóng gió, nhưng không cái nào khó tin bằng chuyện mà chính tai mình hôm nay nghe được. Thậm chí, trái tim ông còn đập loạn xạ, ông ôm tim ngồi ở trên ghế, trong lòng thầm nghĩ, không phải vừa rồi trên giấy khám bệnh có viết ông không mắc bệnh tim mạch mà, sao bây giờ tim lại đập nhanh như vậy chứ?
 
"... Lời cháu nói dọa ông bị đau tim luôn đây này." Một lúc sau, ông cụ Tề bực bội trừng mắt nhìn Tề Duật Lễ: "Gần đây có phải cháu đã xảy ra chuyện gì không, sao lại đột nhiên muốn kết hôn? Trước đây ông bàn chuyện kết hôn của cháu, có lần nào mà cháu không bày ra bộ dạng “cháu muốn sống cô độc suốt quãng đời còn lại” không?!"
 
Sắc mặt Tề Duật Lễ tối sầm lại: “Cháu nói cháu sẽ không kết hôn bao giờ?”
 
Ông cụ Tề: "..."
 
Tề Duật Lễ: "Cháu chỉ nói, cháu không vội thôi."
 
Ông cụ Tề: "Vậy tại sao bây giờ cháu lại sốt ruột chứ?"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tề Duật Lễ thẳng thắn nói: "Vì Nam Yên muốn kết hôn."
 
Ông cụ: "Tại sao Nam Yên —"
 
Giọng nói đột ngột dừng lại.
 
Ông cụ Tề vẫn không thể tin được.
 
Tim lại bắt đầu đập điên cuồng.

 
Ông cảm thấy ngày mai nhất định phải đến bệnh viện kiểm tra, xem ra ông thật sự mắc bệnh tim rồi.
 
Ông hít sâu vài hơi, sau khi nhịp tim ổn định, mới hoàn thành nốt câu nói vừa rồi: "Tại sao Nam Yên kết hôn thì cháu lại muốn kết hôn? Cháu có thể nói rõ ràng hơn được không, ông nội già rồi, đầu óc không nghĩ được gì nữa."
 
Ngày xuân trời mưa, nắng nhạt.
 
Tề Duật Lễ đứng đối mặt với ánh sáng, ánh sáng chiếu vào đôi mắt đen của anh.
 
Giọng nói kiên định mạnh mẽ của anh vang lên: "Cháu không coi Nam Yên là em gái. Thật ra, cháu và cô ấy đã yêu nhau từ lâu. Thằng năm yêu thích Nam Yên thì thế nào chứ?" Anh cười lạnh lùng: “— Cháu và Nam Yên, là tình yêu từ hai phía.”
 
Ông cụ Tề ngồi yên lặng tại chỗ, không biết tin hay là không tin.
 
Cũng có thể là, không thể tin được.
 
Con người vẫn luôn như vậy, rõ ràng trong lòng rất mong chờ, nhưng khi sự việc trở thành hiện thực, thì lại cảm thấy sợ hãi. Sợ mọi thứ sẽ phát triển quá đột ngột, là do có uẩn khúc nào đó.
 
Hiện giờ ông cụ Tề cũng đang ở trong tình trạng này.
 
Ông đã vô số lần mong mỏi Tề Duật Lễ và Nam Yên ở bên nhau, nhưng khi anh thực sự chờ đợi được giây phút này, thì ông mới phát hiện mình không vui sướng như tưởng tượng, thậm chí còn có chút sợ hãi, hoảng sợ.
 
"Cháu nói cháu và Nam Yên đều yêu nhau, nhưng từ trước đến nay, hai đứa vẫn không có gì khác thường, ở nhà cũng không tiếp xúc nhiều. Duật Lễ," Ông cụ Tề thở dài, đưa tay ra vuốt mặt. "Không có ai nói với ông rằng, cháu và Nam Yên không phải là quan hệ anh em, mà là quan hệ người yêu, cháu bảo ông tin cháu sao được?"
 
Tề Duật Lễ nhướng mày, giọng điệu bày mưu tính kế, không nhanh không chậm mà nói: "Nếu ông nội không tin thì có thể hỏi Tề Nguyệt, con bé biết hết."
 
-
 
Tề Nguyệt cầm thẻ đen Tề Duật Lễ cho, tiến hành phương thức mua sắm càn quét.
 
Vừa về đến nhà, cô ấy triệu tập tất cả người làm trong nhà, từng người một mang thành quả mua sắm của cô ấy vào nhà.
 

Động tĩnh lên xuống cầu thang hơi lớn, làm phiền Nam Yên đang đọc sách trong phòng, cô không biết tại sao mà đi ra, vừa mở cửa thì vừa hay nhìn thấy một vài người nâng một bình hoa cao hai mét lên lầu. Cô vừa mới ra khỏi cửa, thì lại lui về sau mấy bước để nhường chỗ cho họ đi.
 
Đoàn người nối tiếp nhau, trên tay cầm theo đủ thứ đồ lớn bé.
 
Điểm đến cuối cùng là phòng ngủ của Tề Nguyệt.
 
Bam Yên không thể nhịn cười.
 
Tề Nguyệt vẫn có tác phong cô chủ nhà giàu như trước, táo bạo xa hoa, cầm vào tấm thẻ đen là không kiêng nể gì.
 
Cười đến giữa chừng thì nhìn thấy ở cuối đám người, Tề Nguyệt đang cầm một cái túi trong tay, thích đến nỗi không nỡ đặt xuống.
 
Tề Nguyệt cũng chú ý đến Nam Yên, gộp ba bước thành hai bước chạy đến chỗ Nam Yên, mặt mày hớn hở mà khoe khoang: "Chị Yên, chiếc túi này có đẹp không? Là hàng mới năm nay đấy, chị gái ở quấy nói với em là, cả thế giới chỉ có mười cái, trong nước chỉ có hai cái thôi. Một cái nửa tháng trước vừa về nước đã trực tiếp được đưa đến nhà khách hàng, còn mỗi cái này nên bị rất nhiều người muốn có, nhưng mà giành được với cô chủ Tề em chứ! Em gần như đã quét sạch cả cửa hàng đó! Chị không biết đâu, ánh mắt mấy chị gái ở quầy nhìn em như lóe lên ánh vàng vậy đó."
 
Nam Yên liếc nhìn chiếc túi trong tay cô ấy, cười nhẹ: "Nếu biết em thích chiếc túi này như vậy, thì hôm nay chị đã đến chỗ anh ba mang túi đến cho em rồi."
 
"Hả? Hóa ra cái túi kia là giao đến cho chị à?"
 
"Ừ, lần trước đưa đến."
 
Tề Nguyệt không nói nên lời: "Anh ba đúng là bằng lòng tiêu tiền vì chị mà."
 
Nam Yên ra hiệu cho cô ấy: "Không phải anh ấy cũng sẵn lòng chi tiền cho em sao? Trong tay em còn cầm có thẻ đen của anh ấy kìa."
 
Tề Nguyệt bĩu môi: "Có thể giống nhau sao? Em tiêu tiền nhưng vẫn phải làm việc mà! Nhưng lúc anh ấy tiêu tiền cho chị, chị có cần phải làm gì không? Đương nhiên là không, chị chỉ cần liếc mắt nhìn anh ấy một cái, là anh ấy đã hận không thể dâng cả thế giới lên trước mặt chị rồi."
 
Những chuyện thế này Tề Duật Lễ làm cho Nam Yên rất nhiều.
 
Chẳng qua sau đó hai người phải làm một chuyện khác thôi.
 

Nghĩ đến đây, trên mặt Nam Yên thoáng ửng hồng, cô ho một tiếng, tập trung tinh thần hỏi Tề Nguyệt: "Vậy rốt cuộc thì anh ấy đã nhờ em làm gì cho anh ấy thế?"
 
Tề Nguyệt vừa muốn nói chuyện, quản gia đã xuất hiện ở cửa hành lang: "Cô chủ, ông chủ có việc muốn tìm cô." Ánh mắt dời đi, rơi vào trên người Nam Yên: "Vừa hay cô Yên cũng ở đây, cô cũng đi cùng đi ạ."
 
"Ông nội tìm cháu sao? Ông có chuyện gì sao?" Tề Nguyệt vừa đi ra ngoài vừa hỏi.
 
"Chuyện này tôi cũng không rõ lắm."
 
"Được rồi."
 
Tề Nguyệt kéo Nam Yên đến phòng trà.
 
Cô ấy cầm thẻ đen Tề Duật Lễ cho đi loanh quanh mấy ngày, đi đến đâu là có dấu vết quẹt thẻ của cô ấy đến đó, hứng thú của cô ấy tăng vọt, chia sẻ trải nghiệm mua sắm gần đây của mình với Nam Yên. Lải nhải hồi lâu, tới phòng trà, cô ấy mới nói được một nửa, đã dừng lại.
 
“— Sao lại có nhiều người thế?”
 
Nam Yên nghe thấy thế thì nhìn qua.
 
Phòng trà rất nhiều người, ông cụ Tề ngồi ở trên cùng, hai bên là Tề Duật Lễ và Tề Vân Xuyên.
 
Trong phòng trà im lặng, bầu không khí nghiêm túc căng thẳng.
 
Tề Nguyệt hơi hoảng loạn, tưởng ông cụ phát hiện ra mình đã tiêu quá nhiều tiền, ông cụ sẽ mắng cô ấy trước mặt mọi người.
 
Khi đi ngang qua, cô ấy kéo chặt ống tay áo của Nam Yên, nhỏ giọng nói: "Chị Yên, giúp em với. Anh ba đã tự nói, em có thể tiêu tiền trong thẻ tùy thích mà. Tại sao ông nội lại mắng em? Em vô tội mà! Chị có thể chứng minh giúp em được không? Em trong sạch thật đấy. Chị nghĩ lại xem, có một thẻ đen không có giới hạn trước mặt, chủ nhân tấm thẻ còn nói với em là có thể tùy tiện tiêu thế nào cũng được —  sự cám dỗ thế này, ai có thể từ chối được chứ!!!"
 
"Đúng là không thể từ chối, nhưng mà," Nam Yên bối rối: "Ông nội sẽ không gọi mọi người đến chỉ vì một vấn đề nhỏ như vậy, đúng không?"
 
Tề Nguyệt thấy có lý nên gật đầu: "Đúng nhỉ, nhưng mà ông dàn trận lớn thế này để làm gì?"
 
Nam Yên lắc đầu: "Không biết nữa."
 
Chẳng mấy chốc thì họ sẽ biết thôi.
 
Khoảnh khắc họ xuất hiện trong phòng trà, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào hai người họ.
 

Nam Yên không nhìn ai, chỉ nhìn Tề Duật Lễ.
 
Cả người anh toát ra một cảm giác lạnh lùng xa cách mãnh liệt, hoàn toàn không phù hợp với không khí hoảng loạn xung quanh anh.
 
Anh cúi đầu chỉnh lại khuy áo trên cổ tay, giọng nói lạnh nhạt không chút ấm áp, giống như là đang thúc giục hơn là nhắc nhở: “Nếu mọi người đã ở đây đông đủ, ông nội, ông cũng có thể trực tiếp nói với mọi người đi."
 
"Cái gì?"
 
"Đã xảy ra chuyện gì thế?"
 
"Tình hình này là thế nào?"
 
Một đám người không rõ chân tướng xì xào bàn tán với nhau.
 
Tề Nguyệt cũng không biết làm sao: "Muốn nói cái gì thế?"
 
Ông cụ Tề khẽ đưa tay ra, mọi người lập tức im lặng.
 
Đôi mắt vẩn đục nhưng sắc bén của ông cụ Tề nhìn thẳng về phía Tề Nguyệt: "Tề Nguyệt, trong mắt cháu, đối tượng đính hôn tốt nhất của Nam Yên là ai?"
 
"Đối tượng đính hôn với chị Yên, tại sao ông lại hỏi cháu?" Tề Nguyệt bối rối: "Ông nên hỏi chị Yên mới đúng chứ."
 
"Ông hỏi cháu, cháu hi vọng anh họ nào sẽ đính hôn với Nam Yên?"
 
"Đương nhiên là anh ba rồi." Tề Nguyệt rất thẳng thắn, không cần suy nghĩ đã giải thích mọi chuyện: "Hai năm trước, hay là ba năm trước nhỉ? Cháu không nhớ rõ, chỉ là lần trước trốn nhà rời đi, ông biết mà, cháu không có nơi nào để đi hết. Nếu về chỗ ba mẹ cháu thì nhất định sẽ bị bọn họ mắng một trận, cho nên cháu kêu tài xế trực tiếp đưa cháu đến chỗ chị Yên.”
 
"Kết quả là, ông biết không, cháu đã gặp qua anh ba ở nơi đó. Tuy cứ nói là anh ba ở cùng chỗ với chị Yên cũng là chuyện bình thường, dù sao lúc trong nhà thì bọn họ cũng cùng nhau ra vào, nhưng là —— "
 
Không biết Tề Nguyệt nghĩ đến điều gì, trên mặt hiện lên một vệt ửng hồng, cô ấy xấu hổ liếc nhìn Nam Yên, sau đó, ở trong ánh mắt kinh ngạc ngỡ ngàng của Nam Yên, cô ấy nói ra câu tiếp theo, khiến Nam Yên không thể tin được.
 
Cô ấy nói,
 
—— "Nhưng là, cháu lại nhìn thấy anh ba nằm trên giường của chị Yên. Làm gì có anh em nào có tình cảm tốt đến mức ngủ chung một giường chứ, ông nội thấy có đúng không?"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui