Hôn nhân say giấc nồng

Nam Yên rũ mi xuống, cảm xúc trong mắt dần nhạt đi.
 
Cô không phải là người lương thiện, sẽ cầu xin cho Tề Vân Xuyên, thay vì cầu xin, cô thích cô đứng ngoài cuộc để quan sát, và cả, thêm dầu vào lửa hơn.
 
Vì vậy cô nói: "Có lẽ là do tài xế mất tập trung, chắc là không liên quan đến anh năm đâu."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Giọng nói Tề Duật Lễ rất nhẹ, nhưng cảm giác bị áp bức trong lời nói lại rất nặng nề: "Tài xế nhìn thấy xe của anh mà lại không nhường đường cho anh sao?"
 
Nam Yên mím môi không trả lời.
 
Tề Duật Lễ cười lạnh một tiếng: "Em đang cầu xin cho nó à?"
 
Đôi mi rũ xuống của Nam Yên khẽ run lên, bộ dáng lung lay sắp đổ: "Không phải."
 
Tề Duật Lễ: "Thật sao?"
 
Nam Yên: "Anh đã nói rồi, không có bất kì người hay chuyện gì đáng để em cúi đầu với anh vì nó."
 
Hiển nhiên là những lời này đã khiến Tề Duật Lễ hài lòng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lòng bàn tay Tề Duật Lễ nắm lấy tay cô, tay cô rất đẹp, giống như da mèo, non mềm đến mức giống như chỉ bóp nhẹ là sẽ gãy. Anh xoa nắn ngón tay cô, nhiệt độ đầu ngón tay hơi mát lạnh, chạm vào bàn tay ấm áp của cô.
 
Đột nhiên không kịp phòng ngừa mà.
 
Mười ngón đan chặt.
 
Anh nâng tay cô lên, hôn lên mu bàn tay của cô.
 
Cánh môi anh cũng hơi lạnh.
 
Giống như mưa xuân lâm thâm bên ngoài, nhỏ giọt trên mu bàn tay cô.
 
“Ngoan quá.” Anh hỏi: "Có muốn phần thưởng gì không?”
 
“Cái này còn không phải là phần thưởng sao?” Cô chỉ vào mu bàn tay được anh hôn.
 
"Không phải."
 

"Em vẫn chưa nghĩ ra phần thưởng gì cả."
 
"Không muốn gì sao?"
 
“Không có.” Nam Yên dừng một chút, trong mắt lộ ra vẻ quyến rũ khó tả, tràn đầy ám chỉ: "Cho tới bây giờ, em chỉ muốn một chuyện thôi.”
 
Tất nhiên là Tề Duật Lễ biết cô muốn gì.
 
Kết hôn với anh.
 
Anh nghiêng người về phía cô, giơ tay kia vén mái tóc đang xõa của cô ra sau tai, giọng nói lạnh lùng truyền đến bên tai cô, hơi thở dồn dập: "Cái em muốn, đã bao giờ anh chưa cho em đâu?"
 
Khi giọng nói rơi xuống.
 
Thì xe cũng dừng lại.
 
Xe đỗ ngoài cổng nhà họ Tề.
 
Quản gia đã nhìn thấy xe của Tề Duật Lễ trên camera giám sát từ sớm, đã đợi ở đây rất lâu, nhìn thấy xe dừng lại, hai người làm bên cạnh một phải một trái mở cửa xe cho họ.
 
Tề Duật Lễ và Nam Yên lần lượt xuống xe.
 
Quản gia đi tới bên cạnh Tề Duật Lễ: "Cậu năm đã bị ông chủ gọi vào phòng làm việc, trên camera đã hiển thị rất rõ ràng, là xe của cậu ấy ác ý tăng tốc, suýt nữa thì đụng phải xe của cậu."
 
Tề Duật Lễ: "Ông nội nói thế nào?"
 
Quản gia: "Cậu năm còn trẻ, cần phải dạy dỗ nhiều hơn."
 
Ông cụ Tề bản tính có thù tất báo của Tề Duật Lễ, cho nên cố ý bảo quản gia gọi Tề Vân Xuyên vào phòng làm việc, rồi kêu quản gia nói câu này với Tề Duật Lễ. Ông ấy cho rằng, có ông ra mặt, Tề Duật Lễ sẽ không quá so đo. Không ngờ là, Tề Duật Lễ vẫn không chịu buông tha cho Tề Vân Xuyên.
 
Tề Duật Lễ nói: "Trong phòng làm việc à? Để tôi cũng đi xem một chút."
 
Quản gia kinh hãi, muốn ngăn cản: "Cậu ba…"
 
Tề Duật Lễ: "Không phải đang dạy dỗ nó sao? Là một người suýt bị tai nạn xe hơi, tôi đến nghe một chút, có gì lạ không?"
 
Quản gia cười khổ: "Nhưng mà…"
 
Sắc mặt Tề Duật Lễ trầm xuống: "Ông nội muốn đổi người thừa kế à?"

 
Những lời này quá nặng nề, quản gia không dám ngăn cản, nhìn về phía trước, trịnh trọng nói: "Người thừa kế của nhà họ Tề mãi mãi là cậu ba, sẽ không bị bất kì kẻ nào thay thế."
 
Tề Duật Lễ nhếch môi, khóe miệng hiện ra nụ cười khinh thường: "Biết thì tốt."
 
Tề Duật Lễ đến phòng làm việc, Nam Yên không dám đi theo.
 
Nam Yên một mình trở về phòng, trên đường đi thì nhận được tin nhắn của Tề Nguyệt.
 
Tề Nguyệt: [Chị trở về nhà cũ à?]
 
Nam Yên: [Ừ.]
 
Tề Nguyệt: [A a a a chị chờ em, em sẽ về nhà ngay lập tức.]
 
Nam Yên: [Em lại đi chơi ở đâu rồi?]
 
Tề Nguyệt: [Đi mua túi thôi.]
 
Nam Yên: [Không phải ông nội đã trừ hết tiền tiêu vặt của em rồi sao? Em lấy tiền ở đâu ra?]
 
Tề Nguyệt: [Anh ba cho.]
 
Tề Nguyệt: [Một tấm thẻ đen không giới hạn.]
 
Ngay lập tức, Tề Nguyệt chụp ảnh tấm thẻ đen rồi gửi qua.
 
Nam Yên: [Thì ra là thế.]
 
Tề Nguyệt: [Chị không được nóng giận nha, anh ba cho em thẻ đen là có lý do, anh ấy nhờ em làm một chuyện.]
 
Nam Yên: [Chị không tức giận, anh trai cho em gái tiền tiêu là điều đương nhiên.]
 
Nam Yên: [Anh ấy nhờ em làm gì thế?]
 
Tề Nguyệt: [Đợi em về nhà thì chị sẽ biết.]
 

Tề Nguyệt: [Chờ em nha, chị Yên.]
 
Tề Nguyệt: [Chị Yên, chị chính là Thần Tài! Yêu chị! Moa moa moa chụt chụt!]
 
Nam Yên không hiểu gì.
 
Cô hỏi Tề Nguyệt rất lâu, nhưng hiếm khi Tề Nguyệt kín miệng đến thế, không nói ra một chi tiết nào.
 
...
 
Bên kia.
 
Phòng làm việc.
 
Tề Duật Lễ mở cửa bước vào, thấy không có Tề Vân Xuyên trong phòng làm việc, chỉ có ông cụ Tề.
 
Tay ông cụ Tề cầm một cây bút lông, viết từng từ một trên tờ giấy Tuyên Thành.
 
Ông không ngẩng đầu, nhưng biết người đến là Tề Duật Lễ: "Sao hôm nay lại đột nhiên muốn về nhà cũ thế?"
 
Bình thường, mỗi tháng Tề Duật Lễ chỉ về nhà cũ một lần.
 
Tuần trước anh đã trở lại, vậy mà tuần này lại trở lại tiếp. Ông cụ Tề không cảm thấy đứa cháu trai này của ông muốn về nhà, hoặc là nhớ ông già thúi này, không có gì thì không trở về, nếu Tề Duật Lễ trở về, thì chắc chắn có chuyện.
 
Tề Duật Lễ đứng bên cạnh ông cụ Tề.
 
Mỗi một động tác đưa bút của ông cụ Tề đều được anh thu vào trong mắt.
 
Ông cụ Tề đặt bút xuống.
 
Ông ấy vẫy vẫy tờ giấy Tuyên Thành: "Nhìn xem, câu này ông viết thế nào?"
 
—— Tai không nghe sai lầm của người khác, mắt không nhìn khuyết điểm của người khác, miệng không chỉ trích lỗi của người khác.
 
Ám chỉ anh, đừng có nắm chặt sai lầm của Tề Vân Xuyên mà không buông sao?
 
Vẻ mặt Tề Duật Lễ hờ hững, giọng nói bình tĩnh, chậm rãi nói: “Lời nói rất hay, nhưng phần kết thúc không đủ gọn gàng.”
 
“Người già rồi, khi viết chữ nhất định sẽ bị run.” Ông cụ Tề thản nhiên cười nói.
 
"Đúng vậy, ông nội, ông đã già rồi." Ánh mắt Tề Duật Lễ rơi xuống mái tóc hoa râm của ông, nhẹ nhàng nói: "Nếu tay run, thì ông đừng viết chữ nữa, có thời gian thì đi câu cá, thưởng ngoạn phong cảnh. Trước đây không phải là ông nói muốn đi New Zealand sao, hay là chờ đến khi tổ chức tiệc mừng thọ xong thì đến New Zealand một thời gian đi?"
 
Ông cụ Tề bình tĩnh nói: "Tề Tam à."
 
Tề Duật Lễ lười biếng nói: "Ông muốn đứng về phía thằng năm sao?"

 
Ông cụ Tề: "Các cháu đều là cháu ông, ông sẽ đối xử công bằng với các cháu."
 
Tề Duật Lễ: "Nếu đã đối xử công bằng, thì bây giờ ông bảo nó ra bãi đỗ xe, để cháu lái xe đâm nó một cái đi."
 
“Tề Duật Lễ!” Ông cụ Tề cao giọng: "Cháu muốn làm cái gì?”
 
"Không phải ông để ý công bằng sao? Nó đâm cháu, cháu cũng muốn đâm lại nó, nếu không thì sao gọi là công bằng được?"
 
"..."
 
Ông cụ Tề tức giận trừng mắt nhìn Tề Duật Lễ.
 
Sắc mặt Tề Duật Lễ lạnh nhạt, thậm chí còn rót cho ông một chén trà: "Ông nội, nếu như hôm nay ông không giấu nó đi, thì cháu có thể tạm tha cho nó một chút. Nhưng mà ông lại giấu nó đi, ông có ý gì? Có phải ông muốn đứng về phía của nó đúng không? Hay là, ông đang định thay đổi người thừa kế? Cháu không quan tâm, ông biết đấy, cháu hoàn toàn không thèm để ý đến tài sản của nhà họ Tề, thậm chí —— ngay bây giờ, chỉ cần một cuộc điện thoại của cháu, thì ngày mai sẽ có người mang thỏa thuận mua bán đến văn phòng chủ tịch Tề thị để thảo luận về việc thu mua với ông."
 
Sự im lặng bao trùm.
 
Lặng lẽ giằng co.
 
Sau một thời gian dài, ông cụ Tề đã bị đánh bại.
 
Ông nói: “Ông đã dạy cho nó một bài học rồi, hà cớ gì cháu cứ nắm chặt lỗi sai của nó không bỏ chứ?”
 
Tề Duật Lễ: "Nếu ông đang nói về vụ đâm xe vừa rồi, thì cháu có thể nói với ông là không quan tâm chuyện này."
 
Ông cụ Tề không hiểu ra sao: "Vậy sao cháu lại uy hiếp ông như vậy?"
 
Đúng vậy.
 
Uy hiếp.
 
Trong lời nói dòng dài vừa rồi, từng chữ từng câu đều chứa đầy sự uy hiếp.
 
Tề Duật Lễ: "Về chuyện Nam Yên kết hôn, không phải ông vẫn muốn cháu phát biểu ý kiến sao?"
 
Ông cụ Tề xoa xoa lông mày: "Nếu nói về chuyện này, thì cũng để Nam Yên đến đây đi, chuyện kết hôn của con bé, để con bé quyết định. Dù con bé muốn gả cho thằng năm hay thằng sáu, đều do con bé quyết định."
 
“Nếu cháu nói, cháu muốn cưới cô ấy thì sao?” Tề Duật Lễ không nặng không nhẹ mà nói một câu.
 
"..."
 
"..."
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui