"Thịt kho tàu hay chua ngọt?"
Trên đường đến Việt Sắc, Nam Yên ngồi trên ghế phụ, nghĩ cách chết cho Thương Từ Châu.
“Làm cá thì sao?” Tề Duật Lễ tập trung cao độ để lái xe, trả lời cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nam Yên cười một mình, giọng điệu nhàn nhã: "Sao anh Nhất mãi không thể thay đổi nhỉ?"
Mặc dù Nam Yên họ Nam, nhưng trong giới không ai gọi cô là cô Nam hết, mà đều gọi cô là “Cô Yên”. Thương Từ Châu có tính phóng khoáng trời sinh, buông thả không kiềm chế được, khi nhìn thấy Nam Yên thì đều sẽ ngả ngớn gọi cô là — em gái Yên.
Đôi mắt anh ấy đào hoa, nhìn một con chó thôi cũng đã có cảm giác tay ăn chơi đa tình rồi, huống chi là khi gọi cô là em gái Yên.
Vì thế nên Tề Duật Lễ cũng sử dụng rất nhiều thủ đoạn quỷ quyệt để xử lí Thương Từ Châu.
Chẳng hạn như đi được nửa đường, nhấc chân làm Thương Từ Châu vấp ngã, tư thế như cún ăn sh*t.
Lại chẳng hạn như, để người ghét đi công tác nhất như Thương Từ Châu phải đến công ty chi nhánh ở nước ngoài, đến thành phố nơi mà bọn họ đã từng hợp tác để lừa sạch tiền sinh hoạt phí một tháng của con trai ông trùm dầu mỏ hồi còn học đại học. Sau khi bên kia biết được tin tức, tìm được cơ hội tốt để trả thù, đã giở rất nhiều chiêu trò khiến cuộc sống trong chuyến công tác của Thương Từ Châu trở nên khốn khổ.
Tàn nhẫn nhất chính là, Thương Từ Châu sợ nhất là tư lệnh Thương nhà anh ấy, nên Tề Duật Lễ đã tự mình gọi điện thoại cho tư lệnh Thương. Chỉ trong vòng vài ngày, Thương Từ Châu đã lính cần vụ của tư lệnh Thương mang về nhà, sắp xếp lịch xem mắt với các con gái, cháu gái của các nhân vật chính trị quan trọng. Thương Từ Châu bị quăng quật, cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng có lẽ Thương Từ Châu là một bậc thầy nhớ đánh nhưng không nhớ đau, biết khi mình gọi Nam Yên như vậy, chắc chắn Tề Duật Lễ lòng dạ hẹp hòi sẽ ngáng chân mình. Nhưng lần nào cũng gọi cô như vậy.
Anh ấy không thể thay đổi được sao?
Tề Duật Lễ không nghĩ như vậy: "Anh ấy cố ý đấy."
Nam Yên: "Cố ý gọi như vậy sao?"
Nếu thế thì anh ấy sẽ có lợi gì chứ?
Tề Duật Lễ: "Cố ý làm anh khó chịu."
Cuộc sống của Tề Duật Lễ có hai niềm vui lớn, niềm vui thứ nhất là trêu chọc Tề Duật Lễ; niềm vui thứ hai là trêu chọc Dung Ngật.
Dưới góc độ của anh ấy, Tề Duật Lễ không quá coi trọng quan hệ huyết thống, trong cuộc sống cũng hiếm khi có cảm giác như "thích", khó khăn lắm bên cạnh anh mới xuất hiện Nam Yên, khó khăn lắm mới nhìn thấy anh vì Nam Yên mà trong lòng gợn sóng, thủy triều cuồn cuộn. Tất nhiên là Thương Từ Châu phải trêu chọc Tề Duật Lễ cho sướng rồi. Tuy rằng kết cục của việc trêu chọc Tề Duật Lễ, giống như việc nghịch đuôi hổ vậy, hậu quả thảm thiết, nhưng mà anh ấy vẫn không thể nhịn được.
Còn việc trêu chọc Dung Ngật, giống như cuộc điện thoại vừa rồi vậy, tâng huyết dâng trào mà trêu chọc một chút mà thôi. Cậu em trai nổi tiếng là "thiếu niên thiên tài" này, lịch sử tình trường gần như là một trang giấy trắng, còn không biết chuyện giữa phụ nữ và đàn ông quan trọng đến mức nào.
Xe đi cả chặng đường.
Nam Yên nhận thấy họ đã đến một nơi nhộn nhịp vào ban đêm — Phố quán bar.
Cô thắc mắc: “Không đến Phù Quang à?”
Tề Duật Lễ nói: "Không biết Dung Ngật đã xảy ra chuyện gì mà muốn đến quán bar uống rượu, cho nên không đến Phù Quang."
Nam Yên gật đầu, cô cũng bắt đầu thấy hứng thú, nhìn mọi thứ ở phố quán bar.
Cô không thường xuyên đến những nơi như quán bar, một là do Tề Duật Lễ không thích cô đến, hai là… do cô không phải là người luôn nghe theo mệnh lệnh anh, chuyện bằng mặt không bằng lòng này, cô đã làm không ít. Nguyên nhân chủ yếu là bản thân cô không thích nơi này cho lắm, âm nhạc đinh tai nhức óc, đập thẳng vào tim phổi, ở trong quán bar cả đêm, cô cảm thấy lỗ tai sắp điếc đến nơi rồi.
Bên ngoài quán bar, ánh đèn neon lập lòe.
Đêm khuya nhục dục, rượu làm say lòng người.
Tình dục nảy sinh ở khắp nơi.
Tề Duật Lễ đỗ xe bên ngoài một quán bar tên là "Việt Sắc".
Một người phục vụ đi tới, cầm lấy chìa khóa xe trong tay anh, giúp anh đỗ xe vào chỗ đậu xe riêng của quán bar. Một người phục vụ khác đưa họ vào quán bar. Thiết kế của quán bar tràn ngập cảm giác khoa học kĩ thuật, đi xuyên qua một hành lang dài, cánh cửa được mở ra, tiếng nhạc dồn dập chiếm lĩnh ốc tai, không khí tràn ngập mùi vị thối nát buông thả.
Đi thẳng đến phòng riêng.
Bên trong phòng riêng là một thế giới khác.
Ngăn cách âm nhạc, ngăn cách cảnh nam nữ vui sướng ở hành lang.
Chỉ có hai người ngồi trong phòng.
Bên trong là mấy người anh em mà anh kết nghĩa hồi du học ở nước ngoài, tình cả anh thì có tổng là bốn người. Bốn người này hiện đang là bốn tổng giám đốc công ty Hoắc thị.
Cả Thương Từ Châu và Dung Ngật đều ở đó.
Chỉ có Hoắc Dĩ Nam là không có ở.
“Anh cả đâu rồi?” Tề Duật Lễ vừa hỏi, vừa ngồi xuống sô pha với Nam Yên.
“Công chúa nhỏ nhà anh ấy vừa ngủ dậy, nói là gặp ác mộng, lúc gọi điện thoại cứ khóc suốt, anh cả có thể không trở về an ủi cô ấy sao?” Thương Từ Châu rót hai ly rượu cho hai người, cười như không cười: "Họ Nam các em đều mong manh thế à?"
Công chúa nhỏ của Hoắc Dĩ Nam là Nam Sanh, là cháu gái của ông nội nhỏ Nam Yên.
Nam Yên phản bác: "Em mơ thấy ác mộng sẽ không khóc đâu."
Thương Từ Châu nhướng mày: “Có phải nếu em khóc thì Tề Tam sẽ biến ác mộng của em thành sự thật không?”
Tề Duật Lễ dùng ánh mặt lạnh như dao quét qua.
Thương Từ Châu cũng không thèm để ý chút nào, thậm chí còn cường điệu: "Thậm chí anh còn hoài nghi em chính là người khiến cô ấy gặp ác mộng đấy."
Nam Yên đột nhiên nhẹ giọng gọi anh ấy: "Anh Nhất ơi."
Rõ ràng là giọng nói ngọt ngào, giọng điệu cũng dễ nghe, nhưng Thương Từ Châu nghe xong lại cảm thấy nổi da gà.
“Đừng — em đừng gọi anh như vậy,” Thương Từ Châu nói: "Anh sợ phát khiếp lên đây này.”
"Vừa rồi anh là người nói chuyện bên cạnh Dung Ngật phải không? Anh còn gọi em là em gái Yên đấy, em còn chưa tính sổ với anh đâu." Nam Yên vòng tay qua cánh tay Tề Duật Lễ, cả người mềm mại không xương dựa vào nửa người Tề Duật Lễ, đôi mắt lập lòe, bày ra vẻ mặt ngây thơ ấm ức, giọng nói ôn hòa có thể nghe thấy rõ ràng trong phòng riêng. Cô nói: "Anh, anh nói xem liệu có phải anh Nhất đang lợi dụng em không?"
Cuối cùng Thương Từ Châu cũng biết tại sao mình lại hoảng sợ.
Hai người này, thủ đoạn đầy mình.
Anh ấy xua tay, cười yếu ớt: "Anh Nhất chỉ đùa giỡn với em thôi mà, chị Yên, chị Yên được chưa?"
Nam Yên chớp chớp mắt: "Anh lớn hơn em sáu tuổi, anh gọi em là chị, chẳng lẽ trong mắt anh, em trông già hơn cả anh sao?"
Thương Từ Châu sắp nổ tung: "... Thật sự không phải đâu, nhìn em như thiếu nữ mười sáu tuổi vậy đó."
Nam Yên: "Anh ơi, ý của anh Nhất, liệu có phải là nói anh đang dụ dỗ trẻ vị thành niên không?"
Thương Từ Châu thật sự phục, hoàn toàn nhận sai: "Là lỗi của anh, là anh sai, anh ngàn lần không nên, vạn lần không nên dây dưa với hai người. Hai người rộng lượng thương hại cho tiểu nhân, tha cho anh một lần, được không?"
Nam Yên vô cùng vui vẻ.
Tề Duật Lễ nheo mắt nhìn cô, đôi mắt rũ xuống, tràn đầy vẻ dung túng.
Nhìn một màn này, Thương Từ Châu không khỏi cảm thán: "Đúng là mong manh, nói một câu cũng không được."
Tề Duật Lễ tàn nhẫn nói: "Em chiều đấy, anh có ý kiến gì không?"
Thương Từ Châu than thở: "Anh nào dám có ý kiến gì chứ!"
Dung Ngật ở bên cạnh nhìn thấy bộ dáng không có tương lai của anh Nhất mình, không khỏi khẽ hừ một tiếng: "Hèn."
...
Không ai ca hát, dàn âm nhạc trong phòng để chế độ phát ngẫu nhiên.
Trong tiếng nhạc êm dịu, không biết Tề Duật Lễ và Thương Từ Châu đã ngồi cùng nhau từ lúc nào, trò chuyện về tình hình gần đây.
Dung Ngật không nói lời nào, chỉ im lặng uống rượu.
Nam Yên không có hứng thú với những gì họ đang nói, cũng không thích uống rượu, nên không tham gia vào bên nào cả.
Cô lặng lẽ ăn đĩa hoa quả trước mặt. Một lúc sau thì đứng dậy.
Tề Duật Lễ vẫn luôn chú ý đến cô, nhìn thấy cô đứng dậy, tưởng là cô buồn chán muốn rời đi: "Ở lại thêm một chút nữa, khoảng nửa tiếng thôi, anh nói chuyện với anh Nhất xong thì chúng ta sẽ về nhà."
"Em vẫn chưa muốn về." Nam Yên biết anh hiểu nhầm: "Em đi vệ sinh."
"Được."
Nhà vệ sinh ở tầng 1 có khu vực dành cho nam và nữ riêng biệt.
Bên ngoài gian vệ sinh có dãy bồn rửa mặt.
Bồn rửa được ngăn cách với khu vực xung quanh bằng lớp kính dày, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người đứng ở đầu bên kia.
Từ xa đã có thể nhìn thấy hai người đang đứng ở đầu kia bồn rửa.
Một người đàn ông và một người phụ nữ.
Nam Yên không quan tâm, đến gần hơn, liếc nhìn rồi đột nhiên dừng lại.
Cô không thể nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ, nhưng có thể nhận ra bóng dáng phía sau của người đàn ông.
Hóa ra là cậu năm nhà họ Tề, Tề Vân Xuyên.
Nghĩ lại cũng dễ hiểu, ở độ tuổi này, có bao nhiêu người không đến quán bar chứ. Xã giao, giao lưu, đến quán bar hay đến câu lạc bộ, cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Ngay cả một người không có thú xã giao gì như Tề Nguyệt mà ngày nào cũng chạy đến quán bar cơ mà.
Nam Yên cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy người phụ nữ kia hình như hơi quen mắt.
Đã gặp qua ở đâu rồi nhỉ?
Suy nghĩ hồi lâu, cô cũng không nhớ ra.
Cô vừa ra khỏi nhà vệ sinh, trên đường quay lại phòng riêng, thì lại nhìn thấy bóng dáng đó.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy dệt kim bó sát, trên người không chút mỡ thừa, sợi dây gắn ở vòng eo uốn lượn, bắp chân lộ ra, trắng nõn thon thả. Chỉ một bóng dáng nhưng cũng đã đủ khiến người ta mê muội. Sau đó, Nam Yên phát hiện hướng cô ta đang đi, chính là đường Nam Yên phải về phòng riêng.
Rồi sau đó, cô ta bị người phục vụ chặn lại ngoài cửa.
Phòng riêng, không cho người ngoài vào.
"Tôi là bạn của Tề Duật Lễ." Cô ta không vội vàng cũng không bực bội, trong hành lang có tiếng nhạc nhẹ, giọng cô ta còn du dương hơn so với tiếng nhạc: "Tôi là Hứa Lưu Sương, anh có thể vào hỏi anh ấy một chút."
Người phục vụ đứng im ở đó: "Thành thật xin lỗi, tổng giám đốc Dung đã dặn rồi, dù ai đến bảo có hẹn cũng không được vào."
"Nhưng mà ——" Hứa Lưu Sương vẫn còn tranh chấp với anh ấy.
Bị Nam Yên ngắt lời.
"Cho cô ta vào đi."
Người phục vụ nhận ra Nam Yên, ngay lập tức buông tay Hứa Lưu Sương ra.
Thấy là Nam Yên, Hứa Lưu Sương chào hỏi cô: "Đã lâu không gặp."
Nam Yên: "Mới có một tuần thôi, cũng không lâu lắm."
Cô không thích trò chuyện, cũng lười tỏ ra tốt đẹp với người mà mình không thân quen.
Nụ cười trên mặt Hứa Lưu Sương cứng đờ.
Nam Yên cũng không để ý, đi ngang qua cô ta, người phục vụ đẩy cửa ra, cô đi vào, không nghe thấy động tĩnh phía sau, quay đầu lại, ánh mắt dò hỏi hỏi: “Cô không vào sao?"
Bởi vì lời cô nói, người trong phòng riêng lần lượt nhìn qua đây.
Đều là người quen cũ, dự án hợp tác giữa hai công ty, Hứa Lưu Sương là người phụ trách, Dung Ngật đàm phán với cô ta, Thương Từ Châu chịu trách nhiệm triển khai cụ thể dự án hợp tác.
Tầm mắt của Thương Từ Châu đảo qua người Hứa Lưu Sương và Nam Yên: "Hai người, quen biết sao?"
Nam Yên không trả lời, chỉ nói: "Cô ta đến đây để tìm Tề Duật Lễ."
Thương Từ Châu thấp giọng lẩm bẩm: "Trời, sao anh lại ngửi thấy mùi giấm nhỉ?"
Đổi lấy cái nhìn lạnh thấu xương của Tề Duật Lễ.
Bên ngoài phòng riêng, người phục vụ đã đóng cửa lại để đảm bảo sự bí mật tuyệt đối của cuộc trò chuyện bên trong.
Tề Duật Lễ không đứng dậy mà vẫn ngồi trên ghế sô pha, đôi mắt hơi nhếch lên, trong mắt hiện lên một tia sắc bén: “Tôi cho rằng những gì tôi nói lúc trước đã đủ rõ ràng rồi, đó là việc của cô và —”
" — Tôi có thai rồi."
Hứa Lưu Sương ngắt lời anh.
Ngay lập tức, trong phòng riêng yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy được.
Thương Từ Châu và Dung Ngật gần như đồng thời quay sang nhìn Nam Yên.
Nam Yên ngồi bên cạnh Tề Duật Lễ, vẻ mặt bình tĩnh không thay đổi.
Nhận thấy hai người đều đang nhìn sang, cô khẽ nhíu mày, sau đó ngước mắt lên nhìn Hứa Lưu Sương. Mặt Nam Yên không đổi sắc, nói: “Hai người nhìn em làm gì? Đâu phải em là người khiến cô ta mang thai đâu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...