"Nhưng mà…"
“Tề Nguyệt, chuyện của anh, không cần phải giải thích lý do với bất kỳ ai.”
Khí thế sắc bén của Tề Duật Lễ vừa được kìm nén lại nổi lên, cảm giác áp bức của người đứng đầu quét qua hơi thở của Tề Nguyệt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ban đầu Tề Nguyệt muốn hỏi rất nhiều câu hỏi, nhưng sau khi bình tĩnh lại, chỉ còn lại đúng một câu.
Cô ấy hỏi: "Em đã hỏi chị Yên muốn kết hôn với ai, trước nay chị ấy chưa bao giờ nói dối em. Chị ấy nói muốn kết hôn với anh, nhưng chị ấy cũng nói ông nội muốn chị ấy kết hôn với anh năm hơn. Em cũng tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa ông nội và ông quản gia, ông nội nói, ông cảm thấy anh năm xứng đôi với chị Yên, đợi khi họ đính hôn, ông sẽ chia một phần ba tài sản của nhà họ Tề cho anh năm và chị Yên, coi như là món quà mừng cưới cho bọn họ.”
Khi nói điều này, lưng của Tề Nguyệt cảm thấy ớn lạnh, xương sống run rẩy không thể kiểm soát được.
Nội dung, nửa thật nửa giả.
Dựa theo chỉ số thông minh của cô ấy, những câu phía sau cô ấy sẽ không nói được, không có ngoại lệ, tất cả đều do Nam Yên dạy cô ấy.
Nam Yên cũng dạy cô ấy nói rằng: "Trong những chuyện lớn, chị Yên nhất định sẽ không làm trái ý ông nội. Ông nội bảo chị ấy kết hôn với anh năm, dù chị ấy có không muốn thì cũng sẽ kết hôn với anh năm. Hơn nữa, gần đây sức khỏe của bà nội Thẩm không tốt, chuyện đính hôn chắc sẽ diễn ra sớm thôi."
"Anh ba, ngài nói ngài là người làm ăn, khi gặp đối thủ cạnh tranh trên thương trường, bình thường ngài sẽ làm như thế nào?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi lo lắng, ngay cả xưng hô cũng thay đổi từ "anh" thành "ngài".
Trong lòng Tề Nguyệt kêu gào không ngừng, tại sao chị Yên lại bảo cô ấy làm loại chuyện này chứ, đúng là quá khủng bố mà!
Nghe vậy, Tề Duật Lễ nheo mắt nhìn cô ấy.
Anh bước đến bàn sách, ngồi xuống.
Trên bàn đặt một bàn cờ, trên đó dày đặc những quân cờ đen trắng.
Anh dùng ngón trỏ và ngón giữa nhặt một quân cờ đen lên, hạ xuống nơi giao nhau của các đường ngang dọc.
Sau đó, anh lại lấy một quân cờ trắng khác, đặt xuống.
Đột nhiên, trong phòng chỉ còn lại tiếng đánh cờ, lanh lảnh rõ ràng.
Tề Nguyệt thờ ơ chờ đợi, như thể đang chờ phán quyết giữa sự sống và cái chết, trái tim nóng nảy, ngón tay nắm chặt lòng bàn tay, khi cô ấy sắp nắm chặt đến chảy máu thì Tề Duật Lễ cuối cùng cũng mở miệng đặc xá cho cả thế giới.
"Đối thủ cạnh tranh?" Anh cười đáng sợ, giọng điệu nửa khinh thường nửa giễu cợt: "Cho tới nay, anh chưa bao giờ gặp phải đối thủ cạnh tranh nào."
Nói cách khác.
Không ai có thể xứng làm đối thủ cạnh tranh của anh.
Cả một bàn cờ, đều là anh đánh.
Mỗi một bước đi, chiến thắng hay thất bại đều phụ thuộc vào suy nghĩ của anh.
Không liên quan gì đến người khác, ai thắng ai thua, hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của anh.
“Nói với Nam Yên là cô ấy không cần lo lắng chuyện kết hôn này, cô ấy cứ im lặng chờ là được.” Dừng một chút, Tề Duật Lễ thở dài một tiếng gần như không thể nghe thấy, giọng nói trầm đến mức bụi bặm cũng không nghe rõ: "Chỉ cần ngoan một chút là được. Chỉ cần cô ấy ngoan một chút thì cái gì anh cũng có thể cho cô ấy được."
Cần gì phải để Tề Nguyệt đến đây ám chỉ trong ám chỉ ngoài chứ?
Anh cũng không thể trơ mắt nhìn cô kết hôn với người khác được.
-
Ban đêm không gió không trăng, đêm đen như mực.
Nam Yên hồi hộp chờ đợi tin tức của Tề Nguyệt.
Điện thoại rung lên.
Do Tề Nguyệt gửi tới.
Một tin nhắn thoại, Tề Nguyệt căng thẳng đến mức giọng run rẩy, giọng nói quanh quẩn trong phòng tắm kín gió: "... Anh ba nói trong lòng anh ấy biết rõ chuyện kết hôn, bảo chị không cần lo lắng."
"Nhưng sau đó anh ấy còn nói một câu, bảo chị cứ im lặng chờ."
"Có phải anh ấy đã phát hiện cái gì rồi không?"
Nam Yên nhướng mày, thân thể đang ngâm trong bồn tắm hơi nhúc nhích, bàn tay ướt sũng run lên, bọt nước lăn xuống.
Cô gõ trên điện thoại di động trả lời: [Không sao đâu.]
Tề Nguyệt: [Nhưng em sợ lắm.]
Nam Yên cười: [Yên tâm đi, anh ấy sẽ không làm gì em đâu, có chị ở đây mà.]
Tề Nguyệt: [... Chị có chắc là anh ấy sẽ nghe lời chị không?]
Nam Yên rũ mi xuống, không nhanh không chậm mà gõ một dòng: [Em xác định là chị sẽ nghe theo lời của anh ấy sao?]
Muốn cô im lặng chờ sao?
Cô không ngoan, ghét nhất là phải im lặng đấy.
Nghĩ đến đây, Nam Yên đứng dậy khỏi bồn tắm. Trên làn da trắng sứ xuất hiện những bọt nước trong suốt, cũng có bọt biển dính vào. Như đóa phù dung ra khỏi nước, mát mẻ thơm ngát.
Ban đêm luôn nảy sinh những tình cảm mà ban ngày phải che giấu.
Những ham muốn bị kìm nén, giống như bọt biển trên mặt nước, chạm vào sẽ vỡ tung.
Cô không tắm nữa.
Kéo chiếc áo choàng tắm treo trên tường xuống, mặc vào rồi bước ra ngoài.
Trong phòng, những dấu chân ướt trải dài trên sàn nhà.
...
Khi tiếng gõ cửa vang lên, Tề Duật Lễ vừa mới tắm xong.
Anh bước tới mở cửa.
Ánh sáng từ đèn hành lang dịu nhẹ, chiếu lên khuôn mặt ướt đẫm sương của Nam Yên, có một cảm giác mê hoặc khác người.
Anh cau mày, đúng lúc đưa tay ra, kéo cô vào phòng.
"Bình nước nóng trong phòng em hỏng rồi." Nam Yên cụp mắt xuống, như thể đã làm sai chuyện gì đó: "Không biết Tề Nguyệt đã đi đâu, cửa phòng bị khóa. Phòng dành cho khách ở rất xa, nếu đi bộ thì phải mất khoảng mười phút. Cho nên... anh ba à?"
"Đi vào tắm rửa đi."
"Cảm ơn anh ba."
Cô đi dép lê, bước từng bước trên vết chân ướt do anh để lại trên sàn nhà.
Sau khi tắm rửa và sấy khô tóc xong, Nam Yên bước ra khỏi phòng tắm.
Tề Duật Lễ đang ngồi ở đầu giường, nhìn vào tài liệu trong tay.
Nghe thấy động tĩnh, anh cũng không ngước mắt lên: "Ngày mai anh sẽ cho người đến sửa bình nước nóng trong phòng em."
Nam Yên: "Không có gì phải sửa cả."
“Làm việc không chu toàn.” Anh nhận xét.
"..."
"Nếu đã tìm lí do này này thì em nên phá hệ thống nước nóng trước rồi mới qua đây."
"..."
Anh luôn có thể dễ dàng chọc thủng cô.
“Anh không thể giả vờ không biết gì sao?” Nam Yên giật lấy tập tài liệu trong tay anh, hành động này cuối cùng cũng khiến anh nhìn thẳng vào mắt cô: "Không phải anh cũng giả vờ không biết gì hết rồi cho em vào trong đấy sao?"
"..."
Đúng thật là.
“Anh không thể giả vờ thêm một lúc sao?” Cô cố chấp.
"Lần sau nhất định sẽ thế."
Giọng điệu không hề phập phồng lọt vào tai Nam Yên, cực kỳ khó chịu.
Nhưng cô cũng không thể cãi nhau với anh, cãi nhau làm tổn thương tình cảm, cho dù giữa họ vốn không có quan hệ tình cảm gì cả.
Thích quyền và thế của anh, có được tính là thích không?
Nếu được tính thì có lẽ là cô thích anh, thích đến mức không chịu nổi.
Tề Duật Lễ đột ngột xuống giường.
Giây tiếp theo.
Long trời lở đất.
Nam Yên được anh bế lên, sau đó, không chút dịu dàng mà bị ném lên giường.
Nệm mềm, cô thậm chí còn nảy lên.
“Em muốn trở về phòng.” Cô giả vờ hét lên.
Tề Duật Lễ đè người xuống, cúi đầu ghé sát vào cổ cô khẽ ngửi, hơi thở nhẹ nhàng phả lên cổ cô, cần cổ như ngọc dương chi, khuôn mặt đỏ bừng, giọng anh khàn khàn nói: "Đã dâng đến tận miệng anh rồi, sao anh có thể bỏ lỡ được chứ, em nói đúng không, hả bé Yên?"
Nhiều năm như vậy, hôm nay là lần đầu tiên Nam Yên chủ động lên lầu.
Rõ ràng là Tề Duật Lễ rất hài lòng với sự chủ động lấy lòng của cô, giống như mưa rền gió dữ mà cướp lấy hơi thở của cô.
Mà Nam Yên giống như những mảnh nhỏ của trò chơi ghép hình, bị phá thành mảnh nhỏ, nằm rải rác khắp nơi.
Bất kể Tề Duật Lễ làm gì thì cũng luôn tỏ ra bình tĩnh tự chủ, dường như không ai có thể lay chuyển được tâm trạng của anh, ngay cả khi ở trên giường, hơi thở của anh cũng gần như không hề thay đổi chút nào. Hiếm khi nói những lời khiến người ta đỏ mặt.
Đàn ông ít nhiều đều có chút đáng khinh, bề ngoài giả vờ là một quý ông lịch thiệp, nhưng khi lên giường thì lại có thể nói bất cứ lời thô tục tục tĩu nào.
Nhưng Tề Duật Lễ thì khác.
Anh không nhiều lời, chỉ biết thể hiện trực tiếp.
Trước kia ở trên giường đều là Nam Yên nói, cô không nhịn được mà cầu xin hoặc là sung sướng mà rên lên.
Hôm nay là lần đầu tiên.
Lần đầu tiên khi cơn sóng tình ập đến, giọng nói khàn khàn của anh giống như gió thổi sóng, mà cô là con thuyền sắp bị lật chìm: "Lúc muốn em ngoan thì em không ngoan, lúc không cần em ngoan thì em lại ngoan như vậy. Bé Yên, em cảm thấy đây là trừng phạt hay là khen thưởng, hửm?"
Mồ hôi nóng hổi trên trán, có cả của cô và của anh.
Ánh mắt Nam Yên mờ đi, cảm giác sung sướng hay dày vò, đều xuất phát từ anh.
Hô hấp của cô hỗn loạn, lời nói đứt quãng, nhưng vẫn mạnh miệng: "... Em vẫn luôn rất ngoan mà... A ——"
Mây đen sà xuống mặt trăng.
Nam Yên cũng ngã xuống.
Cô kiệt sức mà mềm nhũn.
Sau đó, cô ngã vào một cái ôm ướt át.
Tề Duật Lễ vén mái tóc ướt đẫm trên trán cô ra, giọng nói ẩn chứa ý cười: "Lên nhận sai nhanh như vậy."
Anh cong môi hài lòng, tự hỏi rồi tự trả lời: "— Đương nhiên là khen thưởng rồi."
Anh thực sự rất thích điểm này của cô.
Khi bị bại lộ thì nhanh chóng đứng ra cầu xin sự tha thứ, thừa nhận sai lầm. Lại còn dùng cách yêu thích nhất của anh.
Thú vị biết bao, hợp sở thích của anh biết bao.
Tề Duật Lễ toát mồ hôi nóng, hôn lên môi cô, khi môi chạm vào nhau, anh thì thầm: "Như vậy cũng được, ngoan — hay không ngoan, đều rất thú vị."
Nếu cứ ngoan ngoãn mãi như vậy thì cuộc sống sẽ bớt vui hơn rất nhiều.
Thỉnh thoảng, khi cô không ngoan một chút, làm anh đau đầu một chút, rồi cô lại xin tha một chút.
Cuối cùng, anh là người được hưởng lợi lớn nhất.
Mắt nhìn người của anh chưa bao giờ sai, ánh mắt chọn nửa kia tương lai cho mình, tất nhiên cũng không thể sai được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...