"Vi Vi"
Lâm Tĩnh Tĩnh đã đợi Hàn Vi khá lâu, cô luôn luôn để mắt về phía cửa ra an ninh.
Sân bay Thượng Hải vô cùng đông người, Lâm Tĩnh Tĩnh phải cố chú ý thật kĩ mới thấy được bóng dáng Hàn Vi kéo vali bước ra.
Cả hai nhanh chóng rời khỏi đó, lên chiếc Audi A6 mới nhất do Lâm Tĩnh Tĩnh cầm lái.
Gia thế của Lâm Tĩnh Tĩnh cũng thuộc hàng thượng lưu, lúc xưa Lâm gia có mối quan hệ rất tốt với Hàn gia.
Thế nên hai người được gắn bó và học chung với nhau từ đó.
Nhưng sau khi học hết cấp 3, Lâm Tĩnh Tĩnh du học và định cư ở Canada.
Vì thế liên lạc của họ tuy vẫn còn giữ nhưng không thường xuyên.
Đến khi Lâm Tĩnh Tĩnh về Thượng Hải để tiếp quản kinh doanh riêng của gia đình, Hàn Vi liền chủ động đề nghị cô làm quản lý cho Havis.
Vì dù sao Lâm Tĩnh Tĩnh có nhiều mối quan hệ cũng như quen thuộc nơi này hơn.
Lâm Tĩnh Tĩnh là một cô gái vô cùng hoạt ngôn và có cá tính mạnh.
Cộng thêm gu thời trang rất thời thượng và nhanh nắm bắt xu hướng nên đối với cô Havis cũng là một loại đam mê.
"Chuyện cậu và Mặc Đình Khâm tớ đã thấy tin tức truyền thông đăng tải, đến giờ tớ vẫn thấy khó tin!" Lâm Tĩnh Tĩnh đương nhiên là biết về mối tình khi xưa của họ, dường như thời gian đó là lúc cô được chứng kiến chuyện tình này nhiều hơn ai hết.
"Mặc Đình Khâm đã biết sự thật chưa?"
Hàn Vi trầm ngâm suy nghĩ một lúc, cô thở dài nhìn ngắm khung cảnh chuyển động ngoài xe.
"Vẫn chưa? Vậy cuộc hôn nhân này của cậu...!là giả à???" Lâm Tĩnh Tĩnh gấp rút hỏi liên tục, trong đầu dần xâu chuỗi lại câu chuyện.
Có lẽ cũng đã mập mờ đoán được phần nào.
"Tớ muốn đến Havis trước! Chuyện dài lắm, có thời gian tớ sẽ kể cho cậu!"
..
Nằm trên một con phố khá sầm uất, với gu thẩm mĩ của Lâm Tĩnh Tĩnh, Havis trở nên rất nổi bật.
Tông màu chủ đạo của cửa hàng là màu xám và trắng, cực kì sang trọng, cũng cực kì tinh tế.
Bên ngoài là một khung kính trong suốt với mẫu trưng bày là chiếc váy thiết kế mới nhất mà Hàn Vi vừa thực hiện.
Chiếc váy công chúa cúp ngực được đính đá phần trên, kết hợp với vải voan mỏng nhiều lớp tạo nên độ xoè và bồng bềnh như mây.
Dưới ánh đèn trắng, chiếc váy càng thêm nổi bật và lấp lánh, thu hút bao nhiêu ánh mắt người qua đường.
Bên trong Havis bày trí như một phòng triển lãm mỹ thuật, những mẫu thiết kế được mặc lên khung mẫu ma nơ canh trên các bục có ánh đèn chiếu vào.
Bao nhiêu đường nét tinh xảo đều có thể phô bày ra đến hoàn hảo.
Hương tinh dầu xông phòng là mùi trà trắng, thơm mát, thanh dịu và thoang thoảng.
Vị khách nào bước vào đây chắc hẳn đều cảm thấy vô cùng thư giãn.
Giữa sảnh có bày một bộ sofa tròn màu trắng ngà êm ái, ở giữa ghế có một bàn hình trụ nhỏ, được đặt lên một bình thuỷ tinh cắm hoa hồng đỏ thẫm, e ấp.
Hàn Vi cảm thấy rất hạnh phúc, mơ ước của cô đã trở thành hiện thực.
Cô quay sang kéo Lâm Tĩnh Tĩnh ngồi xuống, ôm chầm lấy.
"Cảm ơn cậu! Thật sự rất cảm ơn cậu! Nếu không có cậu, mơ ước của tớ thực hiện sẽ không hẳn dễ dàng như vậy! Đây là điều quá tuyệt vời!" Hàn Vi vùi mặt vào vai Lâm Tĩnh Tĩnh, nước mắt chực dâng lên.
"Ước mơ của cậu cũng là của tớ, tớ lúc nào cũng bên cạnh cậu, đừng khóc, thật mít ướt!" Lâm Tĩnh Tĩnh cũng ngậm ngùi theo, vỗ vỗ lưng an ủi cô.
"Được rồi! Tớ sẽ dẫn cậu đi chơi khắp Thượng Hải luôn, nhưng trước hết về nhà tớ cất vali và tắm rửa đi đã!"
..
Căn hộ của Lâm Tĩnh Tĩnh nằm ở tầng 70 của toà nhà ngay trung tâm, vô cùng đắt đỏ.
Có thể thấy được toàn cảnh Thượng Hải ngay bên dưới.
"Nơi này đúng thật là mỹ cảnh đó Tĩnh Tĩnh! Thật đáng ngưỡng mộ!" Hàn Vi vừa tắm xong, đang lấy khăn bông lau mái tóc dài vẫn còn rỉ nước.
"Tớ không là gì so với bà Mặc đâuuu!" Lâm Tĩnh Tĩnh biết mình buộc miệng, vỗ vỗ vào miệng mình.
Đang nằm dài trên sofa bật ngồi dậy, cười gượng gạo.
"Tớ..
tớ chỉ đùa thôi, tớ..."
"Không sao, cậu gọi vậy cũng không hẳn là sai, ít ra tớ cũng là bà Mặc trên danh nghĩa!" Hàn Vi cười trừ, nhưng trên mặt phảng phất nét buồn.
"Ringg...!ringgggg...!!!"
"Điện thoại cậu có người gọi này!" Lâm Tĩnh Tĩnh thảy chiếc điện thoại qua phía Hàn Vi đang ngồi lau tóc.
Là số lạ.
"Alo?"
"Alo, thật ngại quá! Xin hỏi có phải sáng nay cô vừa bay chuyến từ Bắc Kinh đến Thượng Hải lúc 6 giờ sáng? Hình như, chúng ta đã lấy nhầm vali mất rồi!" Giọng nói của nam giới vang lên từ đầu dây bên kia.
Hàn Vi thản thốt chạy vào phòng, khi nãy cô nhập mật khẩu mãi mà không được, chỉ nghĩ là mình quên mất pass.
Không ngờ nhìn kĩ, đây đúng thật không phải là vali của cô.
Hàn Vi vỗ vỗ vào trán mình, thật là hậu đậu.
"Ngại quá, chắc thật sự có nhầm lẫn rồi! Anh hãy cho tôi địa chỉ để đổi lại vali nhé!"
Cuộc gọi vừa kết thúc, Hàn Vi nhảy thẳng lên sofa ngâm nga than thở.
Lâm Tĩnh Tĩnh vừa nghe đã biết, chỉ chắt lưỡi thở dài.
"Tính hậu đậu của cậu vẫn như xưa nhỉ?"
...
Địa điểm hẹn là một quán cafe trên phố, cũng may là rất gần chỗ ở của cô.
Trong lúc ngồi đợi, cô cầm điện thoại mình soạn tin nhắn, cứ nhập chữ vào rồi lại xoá đã tới lần thứ 5 rồi!
Hàn Vi đang do dự có nên nhắn tin báo an toàn cho anh biết không.
Chắc anh không quan tâm đâu nhỉ? Nhưng đi mà không một tin nhắn thì...
Chuông gió cửa ra vào reo lên, có khách vào.
Đó là một chàng trai mặc bộ đồ thể thao của Nike năng động, đội mũ lưỡi trai đen che hơi khuất gương mặt.
Trên tay anh ta cầm một chiếc vali y hệt của cô, chiếc va li màu đen trơn mở khoá bằng mật mã.
Hàn Vi đưa tay lên ra hiệu làm dấu, vừa tắt nhanh điện thoại.
Nhưng cô không biết mình vừa lướt qua nút gửi tin nhắn.
" Thật ngại quá! Xin lỗi anh! Sáng nay có lẽ vì gấp mà tôi không nhìn kĩ!" Cô lấy vali dưới bàn, kéo qua phía đối diện.
"Mặc phu nhân?" Anh ta nghi hoặc hỏi.
Hàn Vi giật mình, không nghĩ đã đến tới Thượng Hải rồi vẫn có người nhận ra.
Lúc chàng trai gỡ mũ của mình xuống, cô mới nhìn thấy rõ khuôn mặt đó, thật sự có chút quen quen.
Cô vẫn chưa thể nhớ ra đã gặp anh ta ở đâu.
"Cô không nhớ tôi à? Lần trước ta gặp nhau ở buổi tiệc ngài Aris! Tên tôi là Nghiên Thế Đàm!"
"À! À..
Tôi nhớ ra rồi! Nghiên tổng! Hôm nay anh mặc phong cách này trông trẻ trung hơn nhiều so với ở buổi tiệc, nên tôi không thể nhận ra! Thứ lỗi! Thứ lỗi!" Hàn Vi mỉm cười có hơi gượng gạo, sự hậu đậu này của cô thật biết cách làm mất mặt thân phận bà Mặc.
"Thật không ngờ gặp được Nghiên tổng ở đây!"
"Tôi có việc nên công tác ở Thượng Hải vài ngày! Thật trùng hợp, cô là đến đây cùng ngài Mặc?" Nghiên Thế Đàm luôn toả ra khí chất nho nhã, cho dù hôm nay vận một bộ đồ rất thể thao và phóng khoáng.
"Tôi cũng có việc nên chỉ đi một mình! À, chuyện nhầm lẫn hôm nay mong Nghiên tổng lượng thứ, hi vọng không gây bất tiện cho anh!
"Mặc phu nhân đừng khách sáo! Chút chuyện nhỏ này không đáng để bận tâm đâu! Nghiên Thế Đàm mỉm cười, anh rất có hứng thú với cô gái trước mắt mình.
"May quá! Nếu Nghiên tổng đã nói vậy thì tôi xin phép, đây là vali của anh! Hàn Vi nhanh chóng nhận lấy vali của mình và cáo từ đi trước.
Chuyện hôm trước đã làm Mặc Đình Khâm nổi điên với cô, cô thật không muốn lại có thêm bất cứ thị phi gì nữa!"
Vừa ra khỏi cửa, tiếng chuông báo tin nhắn của Hàn Vi reo lên.
"Sớm quay về!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...