Không biết qua bao lâu, đèn phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt, một bác sĩ mặc áo phẫu thuật dính đầy máu bước ra: “Rất tiếc, chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng người mẹ không giữ được, tình trạng của đứa bé cũng không tốt, đã được chuyển đến khoa nhi rồi.”
Tôi chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi ngã xuống.
“Tử Mạt!” Anh rể nước mắt đầm đìa, tôi biết anh vừa đau đớn trước cái chết của vợ lại vừa đau lòng vì tôi, có thể cầm cự được đến lúc này đã là không dễ rồi.
“Em không muốn chị… chết, em không muốn…” Tôi run rẩy dữ dội, cảm thấy như mình sắp chết vậy, “Chính em… chính em đã hại chết chị…”
“Bác sĩ! Bác sĩ!” Anh rể gào thét, “Cô ấy sắp sinh rồi, mau lên, có ai không?”
Ý thức của tôi dần dần mất đi, chỉ nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng xa, cuối cùng không còn biết gì nữa.
Tôi đã có một giấc chiêm bao rất dài, trong mơ tôi thấy toàn là máu, một màu đỏ tươi kéo dài bất tận.
Giữa biển máu ấy chợt có một đứa bé khóc oe oe, ngây thơ nhìn tôi, tiếng khóc ấy như một mũi tên đâm thẳng vào đầu tôi, khiến tôi không thể chịu nổi, chỉ muốn bịt tai lại, nhưng lại không thể cử động được tay mình dù chỉ là một ngón.
Tôi cảm thấy mình sắp ngộp thở, tựa hồ như đang bị nướng trên một ngọn lửa, lại giống như bị dìm xuống một bể nước, lúc thì lạnh, lúc thì nóng, đau đớn vô cùng, nhưng không thể thoát ra được.
Một lúc lâu sau, tôi mới cảm thấy dễ chịu một chút, cơ thể cũng nhẹ nhàng hơn, có sức lực hơn, mắt mở ra được.
Sau đó tôi mới biết mình do chịu cú sốc quá độ nên đã sinh non một bé trai, tôi cũng vì mất máu quá nhiều mà phải vào phòng săn sóc đặc biệt một tuần mới thoát khỏi nguy hiểm.
Tôi đã sống lại, nhưng chị thì đã mãi mãi rời xa nhân thế này.
Chị đã dùng cái giá là mạng sống của mình để sinh ra một bé gái, do sinh non, sức khỏe của chị lại không tốt nên đứa bé rất yếu ớt, giống như con trai tôi, đều phải đưa vào lồng kính.
Nhìn hai sinh linh bé nhỏ kiên trì để sống ấy, tôi bất giác òa khóc.
“Tử Mạt, đừng khóc nữa.” Mẹ tôi ở cạnh khuyên bảo, “Con vẫn còn đang ở cữ, cứ khóc thế này sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, sau này không hồi phục được đâu.”
Hôm chị tôi xảy ra chuyện, bố mẹ tôi lập tức từ dưới quê chạy lên, tôi tuy luôn hôn mê nhưng cũng có thể tưởng tượng được cả hai đã vì cái chết của chị mà đau đớn khóc thương đến chết đi sống lại thế nào, đến tận lúc này mắt bố mẹ tôi vẫn còn sưng đỏ, còn cổ họng mẹ tôi thì đã khản đặc, mỗi lần nói đều khóc.
“Mẹ, chính con đã hại chết chị, sao mẹ không đánh con, không mắng con?” Tôi khóc còn nhiều hơn.
Bố mẹ tôi chỉ có hai đứa con gái là chị và tôi, bình thường tuy ít khi lên thành phố thăm chúng tôi, nhưng có đứa con nào không phải khúc ruột của bố mẹ? Chị đã mất rồi, lẽ nào bố mẹ tôi không buồn sao?
Vì chuyện tôi li hôn mà bố mẹ tôi đã buồn lắm rồi, giờ đây lại thêm cái chết của chị thật sự là một cú sốc quá lớn, tôi nghĩ nếu không phải vì tôi lúc ấy đang vật lộn giữa lằn ranh sống chết, bố mẹ tôi vì sợ mất thêm một người con gái nữa nên mới phải luôn giữ vững tinh thần ở bên cạnh tôi thì có khi bây giờ họ đã gục ngã rồi.
“Tử Mạt, con nói lời ngốc nghếch gì vậy? Chuyện này sao lại là lỗi của con?” Mẹ tôi vừa khóc vừa lắc đầu, “Mọi chuyện xảy ra mẹ và bố con đều biết cả rồi, con và Thiên Phi đều không có lỗi, là do Ngọc Minh quá cứng đầu, cuối cùng gây ra nông nỗi này, sao có thể trách con?”
Tôi khóc đến mức suýt ngất đi.
Bố mẹ tôi đều là người hiểu chuyện, khi chưa biết chuyện giữa tôi và anh rể thì đương nhiên sẽ không đổ trách nhiệm cái chết của chị lên đầu tôi rồi.
Tuy tôi trước nay thật sự chưa bao giờ muốn chị chết, nhưng nếu không phải tôi cứ cố khuyên chị phải bỏ đứa bé này thì anh rể đã không ép chị li hôn, chị cũng sẽ không lén rời khỏi bệnh viện, cuối cùng bị xe tông như thế.
Sau đó anh rể nói cho tôi biết, tên tài xế ấy chẳng mấy chốc đã bị bắt, là một kẻ vô trách nhiệm lái xe lúc say rượu, số tiền đền bù hơn bảy trăm ngàn mà hắn trả, anh rể đều đưa lại hết cho bố mẹ tôi.
Số tiền này cho dù xem như là một khoản đảm bảo cho cuộc sống sau này của bố mẹ tôi, nhưng chị giờ đã mất rồi, có dùng bao nhiêu tiền cũng không đổi lại được mạng sống của chị, không làm cho chúng tôi vui lên được chút nào.
“Tử Mạt, sao em lại ngồi dậy?” Anh rể xách một cặp lồng bước đến, “Đào Tịnh Mẫn đang tìm em khắp nơi, anh đoán em ở đây, mau về phòng bệnh nằm nghỉ đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...