Trong phòng học các học sinh xột xột xoạt xoạt châu đầu ghé tai, Thương Ngao Liệt đưa mắt nhìn về phía Cố Bách Dã, chân mày chậm rãi nhíu lại, vẻ mặt có chút lạnh lùng.
Mọi người lập tức yên tĩnh, Cố Bách Dã tuy tức giận, nhưng vẫn thật sự không dám làm càn trước mặt giáo sư Thương.
Quan San San xoay mặt qua chỗ khác, nhỏ giọng lẩm bẩm với Hạ Nhã: “Người này là ai mình thật sự không quen, anh ta cũng không ngại sẽ dọa người.”
"Người ta vẫn là bị cậu làm cho tức chết.” Hạ Nhã chống cằm thưởng thức kịch hay.
"Quan San San." Thương Ngao Liệt ở trước mặt đám học sinh gọi tên cô, anh chỉ vào Cố Bách Dã, bình tĩnh hỏi cô: “Em có đồng ý đi cùng người này ra ngoài hay không?”
Cố Bách Dã cũng ổn định hơi thở, quăng ánh mắt sâu sắc về phía Quan San San. Ánh mắt của hắn chứa tình cảm không cách nào nói rõ, Quan San San quả thật bị hai mũi nhọn lợi hại kia thiêu đốt, trong lòng cô không muốn mọi người khó xử, liền chậm rãi dời bước ra khỏi phòng học.
_________KẹoĐắng~~~~d/đ/l/q/đ__________
Đại học y khoa đang thời điểm lên lớp, cách đó không xa, hành lang một đường trống trải, gió nhẹ nghịch ngợm thổi tung làn tóc.
"Anh đến đây làm cái gì?"
Cố Bách Dã cũng hừ một tiếng, “Anh gọi cho em bao nhiêu cuộc điện thoại hẹn em ra ngoài gặp mặt, em không chịu nhận anh còn có thể làm sao?”
"Đơn giản mà nói, chính là tôi còn chưa nghĩ muốn cùng anh nói chuyện.” Quan San San buông thỏng tay.
Cố Bách Dã cũng từ trong túi quần móc điếu thuốc lá ra, nhìn qua cô cười lạnh, “Là chưa muốn nói, hay là không định nói? Anh nghe nói em gần đây cùng một vị đại đội trưởng cảnh sát hình sự qua lại rất thân....."
Quan San San hung hăng trừng trở về, "Đừng nghĩ mọi người đều lạm tình như vậy. Anh cho rằng tôi cũng giống như anh sao?”
Cố Bách Dã cũng thực sự bình tĩnh, “Quan San San, bản thân em tự hỏi lương tâm lại xem, thời điểm anh và em cùng một chỗ anh căn bản là không có những người phụ nữ khác.”
Lời này của hắn quả thực không sai, Quan San San biết rõ bằng tính nết của hắn, điểm ấy thật là khó có được.
Trong miệng Cố Bách Dã cắn điếu thuốc, Quan San San vội giơ tay bóp bóp miệng của hắn, “Tiên sinh, anh không biết lúc ở cùng với phụ nữ có thai không thể hút thuốc sao?”
Mất đi đây là con của hắn đấy.
Cố Bách Dã cũng vội vàng dập tắt điếu thuốc, ném xuống chân nghiền nát. “Vậy em dựa vào cái gì nhẫn tân như vậy, còn muốn gạt không cho anh biết?”
"Chỉ bằng tôi biết rõ, hai ta sẽ có kết cục gì.” Quan San San nói một câu, liền đánh Cố Bách Dã sâu vào Địa Ngục. “Từ lúc vừa bắt đầu, chúng ta liền biết rõ, nếu cuộc đời của anh là một bộ phim, tôi chỉ là một cái quảng cáo thoáng qua.”
Trước kia Cố Bách Dã hẹn hò với không lúc nào không ba hoa, hắn không khỏi cười cười, “Anh chưa từng đối với người nào khác có loại tình cảm này, em không biết sao?”
Quan San San dừng một chút, quay mặt nói, "Đừng nói tình cảm với tôi, tình cảm cũng không bằng tiền bạc.”
Cô ngước nhìn bầu trời, mây trắng bay bay, thấy được ánh mặt trời nhàn nhạt.
"Có tình cảm thì thế nào, nhà các anh tôi ngay cả cổng lớn cũng không có tư cách bước qua. Hơn nữa thẳng thắn mà nói, tôi cũng không hiếm lạ gì cuộc sống này.”
Ánh mắt Cố Bách Dã rơi trên bờ vai gầy gò của cô gái đối diện, “Cho nên em cũng không nghĩ muốn ở cùng với anh, cũng không muốn tiến vào hào môn, thầm nghĩ sinh hạ đứa bé này?”
Hắn thấy cô không trả lời, liền nói: “Anh hiểu rồi.”
Quan San San hiện tại cũng là đã hiểu, không gặp phải người cặn bã, như thế nào đảm đương chức vị mẹ đứa nhỏ của hắn.
Cô cúi đầu cười, tóc dài thanh tú rơi xuống đầu vai, lông mày Cố Bách Dã nhíu chặt u ám. “Anh cũng liền đơn giản nói rõ suy nghĩ của anh, xác thực, hai chúng ta môn bất đồng hộ bất đối, tìm người phụ nữ có thể trợ giúp sự nghiệp của anh, điều này rất quan trọng. Không chỉ bởi vì cường cường liên hợp, cũng bảo đảm hai người chung sống có cùng chủ đề nói chuyện.”
Quan San San nghe được nội tâm khổ sở, mặt ngoài vẫn là biểu tình bình tĩnh.
Cố Bách Dã nhìn cô một chút, nói tiếp: “Nhưng bây giờ em mang thai đứa bé của anh, anh không thể ép em phá bỏ, cũng không thể để cốt nhục của mình lưu lạc bên ngoài. Cho nên anh muốn kết hôn với em, tuy rằng bản thân cũng không có lòng tin sẽ chống đỡ được cuộc hôn nhân này cả đời.”
Quan San San gật đầu một cái, đã không muốn nghe hắn nói tiếp. “Những điều anh nói tôi đều hiểu. Cố đại thiếu gia, nếu không còn chuyện gì khác, tôi muốn trở lại lớp học.”
Cố Bách Dã đứng nguyên tại chỗ, nhìn làn váy cô bị một cơn gió nhẹ thổi bay, bóng lưng nhỏ bé và yếu ớt sắp biến mất tại cuối hành lang, đột nhiên toàn thân máu đều muốn tràn vào đại não, hắn chạy theo giữ chặt tay cô, hét lên: "Quan San San! Kết hôn đi!"
Cô lại muốn hất tay hắn ra.
Cố Bách Dã đè lại bả vai Quan San San, "Gả cho anh! Cùng anh kết hôn!"
Cô chỉ nhàn nhạt ngẩng đầu lên, cười nói: “Cố đại thiếu gia, tôi không muốn tiền của anh, cũng không cần người của anh. Từ nay về sau đứa nhỏ này chỉ nhận thức một mình anh là cha, anh có rảnh thì đến thăm còn là được, còn chúng ta….. hảo tụ hảo tán thôi.”
Cố Bách Dã cũng không biết bản thân vì sao trở nên rất nóng nảy. Hắn kéo lấy cánh tay Quan San San, ra lệnh: “Em đừng ép anh…. Quan San San, hiện tại anh liền cho em hai con đường để chọn, gả cho anh, hoặc là….. bỏ đứa bé!"
Lần này Quan San San có chút sợ.
Cô lui về phía sau, dùng hai tay bảo vệ bụng mình, giọng hơi run nói với người đàn ông đáng sợ trước mặt, "...... Anh nằm mơ!"
_________KẹoĐắng/////d.đ.l.q.đ_________
Chuông tan học vang, Quan San San vẫn chưa trở lại phòng học.
Biết trên người cô mang theo điện thoại di động, Hạ Nhã trước thay cô dọn dẹp đồ xong, liền đi theo Thương Ngao Liệt đến phòng làm việc của anh, chỉ nghe giáo sư Thương nói: “Cả tiết học em không tập trung nghe giảng, đến, anh nói lại trọng điểm cho em nghe.”
Ngày trước, Hạ Nhã đã đưa ra rất nhiều phỏng đoán không thực tế, về sau cô phát hiện, trong văn phòng ngoại trừ người đàn ông này nghiêm khắc quản chế, cái khác đều không có.
Hai người còn đứng ở cửa chưa tiến vào, Thương Ngao Liệt lại không né tránh lau chút bụi dính trên cằm của cô vợ nhỏ. Giáo sư khí chất ôn nhu lại không có khắc khe, người đàn ông nội hàm như thế này thực làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
Giờ phút này anh nói: “Nhã Nhã, anh cảm thấy lúc này em nên đến gần một chút.”
Hạ Nhã vẫn là hơi tránh về phía sau một chút, nhỏ giọng nói: “Thầy Thương, sẽ bị người khác nhìn thấy.”
Thương Ngao Liệt nghiêng mặt nhìn cô, thẳng đến khi Hạ Nhã đi vào trong phòng, anh đóng cửa lại, thuận thế vây cô giữa lồng ngực và ván cửa.
Đằng trước là lồng ngực ấm áp của anh, phía sau là nhiệt độ ván cửa lạnh như băng.
Thương Ngao Liệt cúi đầu nói khẽ bên tai cô vợ nhỏ, “Nhã Nhã, anh muốn công khai quan hệ của chúng ta.”
Cô không dám tin nhìn anh, rất nhanh liền kịp phản ứng anh là đang chú ý lời đồn nhảm trong sân trường.
Đối với Thương Ngao Liệt mà nói, Hạ Nhã không chỉ vì anh thừa nhận đau khổ có rồi mất đi đứa bé của hai người, còn bị những lời đồn nhảm lúc nhàn hạ của người khác làm tổn thương, trở thành đề tài câu chuyện cho đám người ăn xong không có việc gì làm.
Như vậy còn muốn anh bàng quan, anh không làm được.
“Em không cho phép anh làm vậy.” Hạ Nhã gối đầu lên trước ngực của anh, nói: “Bây giờ anh còn chưa tiến hành bình chọn lên giáo sư, nếu như công khai, sẽ làm ảnh hưởng thanh danh trong giới học thuật của anh. Huống hồ…. quan trọng nhất là, anh sẽ không có cách nào làm thầy hướng dẫn của em nữa?”
Hạ Nhã không muốn nghĩ vì chuyện lộn xộn thị phi này mà mất đi thầy giáo hướng dẫn ưu tú như anh. Huống chi cô không để ý chuyện danh phận giữa hai người, cô chỉ muốn trải qua cuộc sống yên tĩnh.
“Em cũng rất muốn thoải mái công khai anh là……. Ông xã của em. Nhưng mà, bây giờ cưới chui cũng không có gì là không tốt.”
Thương Ngao Liệt vẫn không quá đồng ý, “Nhã Nhã, danh hiệu đều là không thật.”
"Đúng, em biết rõ anh muốn bảo vệ em, cái khác đều là giả dối.” Hạ Nhã vẫn tiếp nhận lời của anh, “Em chỉ muốn một mình anh làm thầy hướng dẫn của em, muốn một mình anh dạy bảo em. Coi như vì em, anh làm như không nghe thấy, có được không?”
Thương Ngao Liệt sờ nhẹ đường cong cơ thể làm cho người ta suy nghĩ xa vời của bà xã nhỏ. Mà Hạ Nhã ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên người anh, như lá trà, lại giống như hoa mai.
Bên trong phòng, không khí làm cho người ta mơ màng không thôi, Thương Ngao Liệt bị từng sơi mềm mại quấn quanh. Anh khóa chặt cô trong ngực, lưu luyến trấn an nói: “Không sao, chờ thi giữa kỳ xong, chúng ta đi ngồi du thuyền, còn có thể đi Las Vegas….. mang em đi giải sầu.”
Đây là ý tưởng tuần trăng mật Hạ Nhã nghĩ ra nói cho anh nghe vào một buổi tối nào đó. Lúc ấy, Thương Ngao Liệt hỏi cô muốn đi chỗ nào bù, còn tưởng cô gái nhỏ sẽ nói muốn đi đảo Bali hay Madives….. không nghĩ tới cô lại muốn đi sòng bài Las Vegas, địa điểm tuần trăng mật này quả thật là có một phong cách riêng.
Lúc ấy Hạ Nhã nói: “Em muốn đi xem vũ nữ thoát y cùng thỏ nữ lang!"
Thương Ngao Liệt liền theo cô, anh suy nghĩ một lát, nghiêm túc nói cho cô biết: “Này có thể sắp xếp hành trình hai người 15 ngày đến biển Caribbean.”
Xa hoa, lãng mạn, ngọt ngào đến cực điểm.
Hạ Nhã từ trước đến giờ không biết người đàn ông này lại có thể lãng mạn như vậy.
Tại phòng làm việc Hạ Nhã nhớ lại chuyện này, lập tức liền nói với anh: “Chúng ta lâu như vậy không có ở trường học, thật sự không sao chứ?”
Thương Ngao Liệt muốn cô yên tâm, “Anh sẽ xử lý tốt."
Hạ Nhã bĩu môi, “Thầy Thương~, anh đã hoàn toàn bị em làm hỏng rồi, hiện tại cũng không ham làm việc, cả ngày chỉ nghĩ đi chơi.”
Giáo sư Thương thật sự gật đầu nói: “Cho nên rất có thể sau hành trình này trở về, em sẽ có một đoạn thời gian rất dài đợi không được anh về nhà rồi.”
Cô vợ nhỏ nào đó lập tức nóng nảy, ôm anh chặt hơn."Vậy cũng không được!"
Trên người Hạ Nhã toát ra mùi hương nhàn nhạt như hoa mai, anh không thể kềm chế, cúi đầu thử phản ứng của cô, mà cô đương nhiên không có cự tuyệt, nhắm mặt lại thậm chí biểu đạt chút chờ mong.
Tay Thương Ngao Liệt vuốt vô tóc cô, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, không gian bí mật chỉ còn lại âm thanh hôn môi tùy ý của hai người.
Anh trằn trọc, che chở, mút hút, giữa hai người giống như có pháo hoa nở rộ.
"Thầy Thương, chúng ta giống như có chút tam quan bất chính.” Hạ Nhã thừa dịp hai người bình ổn lại hô hấp nhanh chóng nói.
Chỗ này thật sẽ làm cho người ta toát ra suy nghĩ tà ác cùng cấm kỵ.
"Hình như vậy, chỉ là...... Em là bà xã hợp pháp của anh."
Cho nên, anh là lấy thân phận người chồng hôn cô, điểm này cũng không quá đáng.
_________KẹoĐắng::::d>đ>l>q>đ________
Lúc đó, Hạ Nhã còn không biết Thương Ngao Liệt lựa chọn sắp xếp hành trình tuần trăng mật lần này còn có ý đồ.
Lên đường ngày ấy, Hạ Nhã trước đi theo Thương Ngao Liệt lên máy bay, đi tới thành phố biển Newyork, Mỹ, đi thăm tượng nữ thần tự do, Wall Street, tổng bộ cao ốc Liên Hợp Quốc, cao ốc Empire State, đường cái Broadway, một vài cảnh đẹp nổi danh ở quảng trường thời đại, sau đó trở về khách sạn năm sao nghỉ tạm.
Ngày hôm sau, hai người bọn họ lập tức bay đi Miami, sau đó tiến về bến tàu làm thủ tục lên du thuyền.
Lần này Thương Ngao Liệt chọn chính là một chiếc du thuyền xe hoa dưới cờ công ty nổi tiếng nhất quốc tế tiến ra biển Caribbean, gió biển thổi ào ào, mang theo mùi nước biển hơi mặn.
Hạ Nhã liếc nhìn lại, thân du thuyền hùng vĩ cùng khí thế không khỏi làm cho cô liên tưởng đến chiếc du thuyền trong bộ phim Titanic lãng mạn. Đến tận đây, cũng mới xem như bắt đầu hành trình tuần trăng mật xa hoa phong tình của cặư vợ chồng nhỏ.
Sau khi Hạ Nhã lên thuyền, vừa mới tiến vào buồng nhỏ để hành lý xuống, liền không thể chờ đợi muốn chạy ra ngoài. Thương Ngao Liệt biết rõ tính tình cô hấp tấp, để một mình cô đi trước, anh ở lại dọn dẹp sơ đồ đạc của hai người.
Cô gái nhỏ vui vẻ chạy đi đến chỗ gần boong tài bọn họ nhất, cũng không có nhiều khách trên du thuyền.
Lúc này ở cách cô không xa xuất hiện vài người đàn ông mặc đồ thủy thủ, trong đó có một vị trung niên được bọn họ vây quanh, một thân đồng phục thuyền trưởng, hấp dẫn sự chú ý của Hạ Nhã.
Ông ngũ quan cứng rắn, nhìn ra được nhất định đã từng làm mê luyến không ít phụ nữ. Hôm nay khi chất cũng không chút thua kém, thật đúng là so với nhiều người đàn ông trẻ tuổi càng thêm nam tính sức quyến rũ.
Hạ Nhã không khỏi cười nghĩ, lão nam nhân này chắc hẳn rất nổi tiếng trong đám phụ nữ, bất luận là thiếu phụ hay thiếu nữ đều nguyện ý ngã vào vòng tay của ông.
Chứ đừng nói trên mặt ông không có chút nào khí chất mục nát chọc người chán ghét của người đàn ông trung niên, ngược lại tràn đầy khí chất cấm dục.
Ah, cái này nhìn có chút giống ai đó......
"Nhã Nhã” Thương Ngao Liệt đi tới, săn sóc phủ lên người cô một cái áo khoác, “Ngay cả quần áo cũng không mặc tốt liền chạy đi rồi.”
Lúc này đúng lúc vị thuyền trưởng kia cũng chuyển tầm mắt nhìn về phía bọn họ, trông thấy bóng lưng Thương Ngao Liệt thì ông có vẻ bị giật mình không nhẹ.”
"...... Thương Ngao Liệt?"
Thuyền trưởng đi tới, trên nét mặt như cũ tràn đầy không dám tin.
Thương Ngao Liệt nhìn vị thuyền trưởng kia, anh cũng không nghĩ tới, chỉ là càng tiến gần sát đến bên cạnh Hạ Nhã, khoát lấy bờ vai cô, ánh mắt tối đi nhìn về phía người đàn ông trung niên, cũng nói một câu: “Đây là con dâu của ngài, Hạ Nhã.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...