Hôn Nhân Ngọt Ngào

Chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của Thương Ngao Liệt chỉ miễn cưỡng che đậy thân thể nửa người dưới của Hạ Nhã, cặp mông vểnh cao như ẩn như hiện chỉ dựa vào chiếc quần lót nhỏ màu hồng nhạt căn bản là không có tác dụng che chắn gì nhiều.

Cánh tay của anh rủ xuống, ngón tay uốn lượn đi vào trong. Hạ Nhã hô hấp khó khăn, xấu hổ kẹp chặt chân, ánh mắt phát hiện hay đầu lông mày của Thương Ngao Liệt tràn ngập dịu dàng. 

Cô không khỏi mềm lòng, lặng lẽ thả lỏng bàn chân căng thẳng.

Trước kia, Quan San San nói cô chính là loại người đầu óc nhồi rau hẹ. Đại khái chính là: cô tuy tính tình bá đạo, nhưng lại không nhớ lâu. Đối với người khác quá tốt, trên mặt tình cảm lại dễ dàng mềm lòng. 

Hạ Nhã lúc ấy mới bị bạn học trung học phản bội không lâu, mối tình đầu cũng nhanh chóng chết theo, cho nên nghe nói như thế nội tâm kinh sợ, cũng không dám tùy tiện tin tưởng người khác, tình yêu chân thực ngược lại trở thành một loại cấm kỵ. 

Cho tới hôm nay, đụng phải vị giáo sư đẹp trai kim cương này, cô u mê ngu ngốc bị vây nhốt, đối phương ngay cả một câu dụ dỗ ngon ngọt cũng chưa từng nói đã bị dụ dỗ lăn lên giường. 

Hạ Nhã đột nhiên rất muốn hỏi anh, tại sao anh lại muốn lên giường với cô?

Bởi vì bọn họ là nam nữ hoan ái theo yêu cầu, thiên kinh địa nghĩa. Hay là anh muốn mượn quan hệ vợ chồng thựs sự để xúc tiến tình cảm cùng độ thân mật?

Ngón tay Thương Ngao Liệt mới vừa rời khỏi, cô đã không thể chờ được muốn biết đáp án. *d?đ?l?q?đ* Chỉ là cả người Hạ Nhã mềm nhũn, nhất thời vừa hốt hoảng chạy bừa, vùng vẫy không được vài cái, không cẩn thận liền trực tiếp té từ trên sô pha xuống đất. 

Thương Ngao Liệt nhìn Hạ Nhã quần áo xốc xếch từ dưới đất đứng lên, khuôn mặt giống như trứng gà đun nước sôi. 

"Thương Ngao Liệt! Anh không thể ôm em chặt một chút hay sao!"

Giáo sư Thương cố nhịn cười, trên mặt trấn định tự nhiên trả lời: “Em thì không thể đừng lộn xộn hay sao?” 

Hạ Nhã “Hừ!” một tiếng, không muốn quan tâm đến anh, một mình thờ phì phì đi thẳng về phòng ngủ. 

Thương Ngao Liệt âm thầm thở dài một tiếng, dời tầm mắt trở về màn hình laptop. Anh gõ mấy chữ trên bàn phím, trong lòng lại suy nghĩ.

Anh có chút cảm thấy kinh ngạc về bản thân. 

Chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày loại quan hệ giữa nam nữ này sẽ làm cho anh hãm sâu, hơn nữa sau đêm hoan ái đó, dường như đánh vỡ tất cả nguyên tắc trước kia của mình.

Tự chủ của anh thì ra không tốt như mọi người tưởng tượng. 

Đêm nay, Hạ Nhã ngủ không yên ổn, cô nằm mơ một giấc mộng xuân làm cho người ta mặt đỏ tim đập nhanh.


Sau khi tỉnh lại, cô nhỏm người dậy, dưới bụng co rút một hồi, toàn thân nổi lên một loại cảm giác khô nóng, mồ hôi liên tục tuôn ra. Hạ Nhã chỉ cảm thấy cảnh trong mơ kia làm cho trái tim cô đập liên hồi, toàn thân lửa nóng phát run. 

Mà nhân vật nam chính trong giấc mộng xuân kia, giờ phút này cũng bị động tĩnh của cô vợ nhỏ làm cho kinh động. Thương Ngao Liệt vốn là nửa tựa bên giường đọc sách, nghe thấy cô trong mộng rên rỉ, cho rằng cô nằm ác mộng, ai ngờ cẩn thận nhìn lại, chuyện cũng không phải như vậy. 

Hạ Nhã mở mắt, từ trong hình ảnh nóng bỏng hồi hồn, liền nghênh đón ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Thương Ngao Liệt. Trong lòng cô càng thêm bối rối, không biết làm sao, giống như đã làm chuyện xấu tội ác tày trời, còn bị thầy mình bắt quả tang. 

Toàn thân cô còn đang bị vây trong giấc mộng, trong cảm giác cao triều, hai mắt như được rửa qua một tầng sương.

Thương Ngao Liệt dựa tới gần, khẽ hỏi: “Làm sao vậy?”

Hạ Nhã thấp giọng khóc, bất lực lắc đầu, “Em không biết......"

Cô quả thật không hiểu vì sao bản thân có thể dục cầu bất mãn như vậy, thân thể không bị khống chế tự làm ra phản ứng.

Thương Ngao Liệt nghe thấy ngữ điệu phát run của cô, vội vàng thấp giọng an ủi: “Không có chuyện gì, đây là hiện tượng sinh lý rất bình thường.”

Thân thể mê người của cô đã nhận biết tình dục, sai khi thực tủy biết vị đương nhiên sẽ muốn được càng nhiều an ủi.

Sâu trong ánh mắt của người đàn ông là hình ảnh khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái nhỏ, giọng nói muôn vàn dịu dàng, tràn ngập quyến luyến. 

"Thầy Thương......"

Thương Ngao Liệt dùng nụ hôn nhẹ ngăn chặn lời cầu xin của cô, khi dễ đè lên, sức nặng trên người làm cho cô gái nhỏ dưới thân tâm hoảng ý loạn, chống đỡ không được. Anh cầm lấy bàn tay bé nhỏ của Hạ Nhã vòng lấy hông anh, chủ động dụ dỗ: “Đây là chỉ rõ, em đã chuẩn bị sẵn sàng…..”

"Không......" Hạ Nhã chạm tới thắt lưng mạnh mẽ có lực của anh, thân thể lần nữa nhũn ra, "Muốn......"

Nghe ra trong lời nói của cô có đón ý nói hùa, cùng với cảm nhận bàn tay nhỏ bé đang chạy lung tung trên người mình, Thương Ngao Liệt cởi áo ngủ của cô ra. Hạ Nhã giống như một cây cải thìa trắng như tuyết, đáng thương hiện ra trong mắt anh.

Đây là đôi vợ chồng son buổi sáng vừa cãi nhau, buổi tối rốt cục vẫn chống như không được lực hấp dẫn lẫn nhau, nối lại tình xưa, tình cảm càng cực kỳ mãnh liệt.

Thương Ngao Liệt dưới sự chủ động của bà xã nhỏ cởi bỏ quần áo, hai người không hề có bất kỳ cách trở đụng chạm đến da thịt làm say lòng người của đối phương. 

Bởi vì trong giấc mộng vô ý thức trải qua một lần tiểu cao trào, không cần quá nhiều trêu chọc, Thương Ngao Liệt bắt lấy hai chân tách Hạ Nhã ra, trực tiếp tiến vào hoa huy*t đã sớm nóng ướt. 


Một cảm giác tê dại sảng khoái từ chỗ hai người giao hợp khuếch tán đến toàn thân. Hạ Nhã bởi vì thoải mái tiết ra càng xuân thủy trong suốt. Thương Ngao Liệt yêu thương vuốt ve hoa huy*t ướt át, vẻ mặt chuyên chú. Hạ Nhã giống như là được anh yêu thương mà thân thể tản mát ra một cổ từ tính hấp dẫn, trong lúc ngây ngốc, cô không cách nào kềm chế liếc nhìn về phía đôi mắt luôn rất bình tĩnh lại có thể cám dỗ phụ nữ của anh. Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng này mỗi lần dụ dỗ người khác, rồi lại khiến người ta không tự chủ tự động trả giá tình cảm. 

Còn nữa, thân thể ẩn dưới lớp tây trang lại có được một tỉ lệ hoàng kim tuyệt vời. Hạ Nhã lén lút ngắm vài lần, trong lòng tự nhủ cơ bụng của anh rốt cuộc là như thế nào luyện ra được?

Thương Ngao Liệt cũng không phải chỉ chú ý tự mình hưởng thụ, một tay anh nâng chân cô, tay còn lại liền xoa nhẹ nụ hoa tròn đáng yêu của cô, khiến Hạ Nhã thở nhẹ rên rỉ không thôi. 

Dần dần, Hạ Nhã thích ứng tình triều cuồng nhiệt này, có thể chậm rãi khống chế ý thức của mình, thân thể cô giống như một đóa hoa đào lớn hồn nhiên, nở rộ dưới sự cuồng nhiệt của anh. 

Mãnh liệt qua đi, hai tay Thương Ngao Liệt nắm chặt lấy vòng eo của cô, từ trên người cô tạm thời rời khỏi. Anh nằm xuống, muốn cho cô vợ nhỏ ngồi lên trên người mình. 

Nhưng Hạ Nhã xấu hổ không chịu nổi. Người đàn ông tựa trên gối đầu, nhìn qua cô vợ nhỏ trốn một bên không chịu nhúc nhích, vẻ mặt hiện lên vẻ áp chế ý vị sâu xa. Anh tăng thêm lực đạo trong tay, xoa bóp hai bầu ngực sữa. Hã Nhã bị anh trêu chọc toàn thân vô lực, muốn chủ động cầu xin tha thứ, tầm mắt lại không tự chủ bị dấu vết trên chân trái anh hấp dẫn. Vết sẹo trên chân trái của anh, một chút cũng không xấu. 

Lần đầu triền miên, cô không dám nhìn lung tung. Hiện tại gan lớn rồi, hận không chể đem tầm mắt rà soát từng tấc toàn thân anh chiếm tiện nghi.

Mà hình vẽ trên đùi anh, giống như từng tia chớp màu đen kiềm chế lẫn nhau. 

Thấy Hạ Nhã nhìn chăm chú như vậy, Thương Ngao Liệt nảy ra ý xấu, dùng cự vật cứng rắn dưới thân đâm cô. Hạ Nhã “A” một tiếng, dùng ánh mắt tràn ngập cảnh cáo trừng anh. 

"Không được nhúc nhích! Qua đây! Để cho em trước xem....." Hạ Nhã chỉ nói một nửa, lại không kìm lòng được vươn tay, vuốt ve vết sẹo bị thương của anh. 

"Là bên cạnh vất thương xăm thêm lên..... sao?"

"Ừ......" Giọng anh trầm thấp, nhìn qua tràn ngập dục vọng không được thỏa mãn.

Hình xăm cùng với vết sẹo trên chân giao hòa lẫn nhau, giống như sau khi kết thúc công việc gọn gàng, ngoài trời phản phất cơn mưa, màn trời là từng đạo tia chớp màu trắng sáng. Chỉ là tia chớp trên đùi anh, là màu đen. Giống như ông trời tức giận, trút xuống trận mưa gội rửa sạch.

Giờ phút này, trên mặt Hạ Nhã vừa gợi cảm vừa nghiêm túc, bất kỳ một người đàn ông nào cũng bị đánh bay lý trí. 

Thương Ngao Liệt không chờ cô được, hiện tại cũng không còn tâm tư nói chuyện phiếm với cô, đơn giản ngồi dậy ôm lấy thân thể mềm mại của bà xã nhỏ, cúi đầu gặm cắn bộ ngực đầy đặn của cô.

Hạ Nhã giờ phút này hơi thở mỏng manh, anh cũng không có ý định buông tha, cực vật vọt vào hoa huy*t tốt đẹp, xâm nhập đâm rút. Hai tay còn thỉnh thoảng lôi kéo trằn trọc, tận tình tàn sát bừa bãi bộ ngực xinh đẹp. 


Hạ Nhã khó lòng kềm chế, tận lực đong đưa eo nhỏ của mình phối hợp với anh, thân thể từ trong cực độ vui thích tìm được chỗ dựa. Cô si ngốc nhìn ngũ quan anh tuấn của anh, mà anh cũng tận tình săn sóc, giống như mật ngữ giữa tình nhân, tuy hai mà một. 

Trái tim cùng thân thể của cô nhiệt tình yêu thương anh....

Ánh rạng đông hiện ra.

Hạ Nhã thở dốc không thôi nằm vật xuống chiếc giường đôi, người đàn ông bên cạnh tuy cái trán đổ mồ hôi, bộ dáng vô sỉ lại như chưa phát huy hết công lực. 

Giáo sư Thương thấy trong mắt bà xã nhỏ hiện lên oán khí làm cho người ta không hiểu, liền hỏi cô: “Không hài lòng sao?”

Hạ Nhã bĩu môi, biết bản thân xem như triệt để thần phục dưới kỹ xảo của anh, “Ngay cả học trò của mình cũng không buông tha, hừ!” 

Thương Ngao Liệt thấp giọng cười, ánh mắt không khỏi nhìn đến vật bên cạnh đèn bàn, “Đúng rồi, trước khi ngủ em để cái hộp trên bàn là cái gì?”

Hạ Nhã tức giận trả lời: “Caravat, quà sinh nhật của anh.”

Chỉ là trước kia còn chưa kịp tặng mà thôi.

Giáo sư Thương chỉ “À” một tiếng, không tiếp tục hỏi. Hạ Nhã bắt đầu buồn bực không thôi.

Cô còn trẻ như vậy, lại không có kinh nghiệm yêu đương, ngay cả một người đàn ông nói lời ngon ngọt dỗ dành cô cũng không có. Liền vớ ngay người đàn ông này, thật sự là càng nghĩ càng không đáng!

Thương Ngao Liệt đột nhiên mở miệng: “Anh cho rằng, ngày đó anh đã nhận được quà tặng.”

Hạ Nhã không hiểu nhìn người đàn ông trước mặt vài lần, cuối cùng từ trong ánh mắt của anh tìm được đáp án —— quà tặng trong miệng của anh kia, chính là cô.

Cô gái nhỏ không muốn yếu thế, nghiêm mặt nói: “Vậy anh thảm rồi, đời này rốt cuộc không thể thu được quà tặng nào tốt hơn như vậy.”

Thương Ngao Liệt nâng mặt của cô lên, nhẹ nhàng ôn xuống một cái. Thấy bầu không khí không sai, hành động của anh khó có được lãng mạn như vậy, Hạ Nhã thừa cơ, rốt cục hỏi ra nghi vấn đã cân nhắc rất nhiều lần trong lòng.

"Vậy anh….. cảm thấy em như thế nào?”

Thương Ngao Liệt đã xoay người đứng dậy, sau khi mặc đồ ngủ lên người, giọng điệu anh khôi phục trước sau như một, nhàn nhạt nói: “Em?..... Thật làm cho người ta cảm thấy ầm ĩ.”

"......"

Hạ Nhã cảm thấy nhiệt độ chung quanh đột nhiên hạ xuống, đã không còn hứng thú nói chuyện cùng người đàn ông này. 


Thương Ngao Liệt nhìn thấy vẻ mặt thoáng hiện lên mất mát của cô gái nhỏ, ngầm thở dài, đột nhiên bế cô từ trên giường lên.

Hạ Nhã sợ hãi kêu, "Anh muốn làm gì?!"

Anh thật ra có chút không biết nói gì, “Em có thể đừng suy nghĩ lung tung hay không?”

Nói xong, cũng không để ý đối phương có nguyện ý không, trực tiếp ôm bà xã nhỏ vào phòng tắm.

________KẹoĐắng::::d/đ/l/q/đ________

Qua mấy ngày, Hạ Nhã trở về Hạ gia tìm Quan San San nói chuyện, hai người đều tự phát biểu cách nghĩ của mình.

Quan San San nói, thật ra thì bản thân lúc đó cũng là bị mẹ cô ép buộc, mới sẽ suy nghĩ tới muốn tìm một chỗ trốn. Dù sao đứa bé là vô tội, từ nay về sau coi như bản thân không muốn dựa vào Cố Bách Dã, nhưng vì suy nghĩ Cố Bách Dã là cha của đứa bé cũng có quyền được biết.

Chỉ là, Quan San San cũng không chắc, người đàn ông kia đối với việc cô tự ý muốn sinh đứa nhỏ ra có ý kiến gì hay không, cô còn muốn dựa vào Thương Ngao Liệt đi thăm dò thử.

Không ngờ được, ngược lại mẹ Quan mang theo một đống đồ bổ tới tận cửa. Bà vừa thấy Hạ Nhã liền liên tục xin lỗi, nói con gái bà đã quấy rầy nhiều, còn khuyên Quan San San theo bà trở về nhà.

Hạ Nhã biết mẹ Quan mạnh miệng mềm lòng, cái này thì cô yên tâm. “Chỗ ở của mọi người nhanh sẽ phá bỏ phải dời đi nơi khác rồi, San San ở lâu không tiện. Chỗ này của con rộng, không có người ở để không cũng không làm gì.”

Mẹ Quan nghĩ thầm trong bụng, không lâu trước đây nha đầu Hạ gia này hình như đã kết hôn, bà có chút không quen, thuận miệng nhiều chuyện nói: “Con bé này kết hôn sớm thật, khi nào thì dì có thể gặp mặt chú rể đây?”

Hạ Nhã hàm hồ mấy câu lảng sang chuyện khác, Quan San San thấy cô không muốn nói nhiều chuyện Thương Ngao Liệt, liền đi theo nói chuyện khác.

Hạ Nhã bởi vì trong lòng đối với Quan San San có gì nói nấy, cũng không muốn quấy rầy mẹ con hai người đoàn tụ, liền chào hỏi xong rồi rời khỏi.

Đi ngang qua một nhà thuốc lớn bên đường, cô dừng chân nghỉ ngơi chốc lát, nhìn thấy bên ngoài treo băng rôn quảng cáo bao cao su. Cô nhớ tới thời điểm thân mật cùng vị Thương tiên sinh trong nhà, đối phương chưa bao giờ làm bất kỳ phương pháp đề phòng nào. Anh có thể… cũng muốn mau sớm có một cục cưng nhỏ của bọn họ hay không?

Một tiếng chuông điện thoại reo làm cắt đứt suy nghĩ của Hạ Nhã, cô nhìn tên hiển thị trên màn hình, giật mình không nhẹ.

"...... Hạ Phàm?"

Đối phương cười nhẹ nói chuyện bằng giọng điệu chưa từng có trước kia, “Hạ Nhã, tôi có việc tìm chị, quán cà phê dưới lầu khách sạn Shangrila, một mình đến, không gặp không về.”

Hạ Nhã bất động thanh sắc suy nghĩ, có muốn đến gặp mặt Hạ Phàm hay không, sau một lát cô miễn cưỡng đồng ý. “Hy vọng cô tìm tôi không phải là nói chuyện nhảm.”

"Vậy tôi chờ chị, chị họ.”

Hạ Nhã nghe xưng hô này, vừa nghe liền biết là cố ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui