Nhìn thấy đoàn xe Rolls Royce bản kỷ niệm 100 năm gồm 9 chiếc của nhân vật lớn nào đó, người làm liền nhanh chân chạy vào bên trong nói với quản gia, quản gia nghe xong liền chạy đi tìm Sương Ngô Sâm để nói chuyện.
Đến khi Sương Ngô Sâm nghe quản gia thông báo liền gật đầu, nhanh chóng rời khỏi đây để ra ngoài tiếp đón vị khách quý.
Ngoài cổng, đoàn người trên xe bước xuống, trang phục thẳng thớm, nét mặt lạnh tanh, tài xế vòng qua đầu xe mở cửa xe cho người bên trong bước xuống.
Anh ba Sương Ngô Sâm nhìn thấy người bên trong có chút ngạc nhiên, nhướng mày kinh ngạc đi đến bên cạnh xe, nhỏ giọng trêu chọc: " Ôi chao! Tôi không ngờ cậu sẽ đích thân đến đây luôn.
"
Vệ sĩ người đàn ông vừa nhìn thấy anh liền cung kín: " Anh Sâm.
"
Sương Ngô Sâm gật gật đầu, đi đến, nhìn người đàn ông ngồi bên trong xe vẫn chưa chịu xuống, nhướng mày trêu chọc: " Thế nào đây, cậu không có can đảm để gặp con bé à? "
Vừa nói anh vừa liếc mắt nhìn khu vườn bên cạnh sân, anh dường như đã nhìn thấy cô đang đứng bên cạnh hồ nước, khẽ cười.
Người đàn ông trong xe nhíu mày nhìn anh, lại nhìn theo tầm mắt của anh mà cau lại: Xem ra cô nhóc đó không nhớ ý nghĩa của đoàn xe 9 chiếc của anh rồi.
Không thèm nhìu lời với Sương Ngô Sâm, người đàn ông một thân vest đen, giày da bóng loáng khẽ bước xuống xe.
Lúc này nhờ ánh sáng, ngũ quan khuôn mặt của người đàn ông dần hiện ra, khuôn mặt đẹp trai, sóng mũi cao, mày rậm, mắt phượng, môi mỏng, mái tóc được chải phòng bảy ba vuốt keo cố định.
Khuôn ngực của anh rất vạm vở, eo thon đúng chuẩn soái ca bước ra từ tiểu thuyết ngôn tình vậy, chỉ có đều khuôn mặt của anh rất lạnh, lại có bản tính lạnh lùng quyết đón trong công việc.
Anh là người khi ai nghe đến tên đều phải khiếp sợ đặc biệt hai giới Hắc Bạch, không chỉ có vậy anh cũng là bá chủ của Hà Nam, anh vẫn chưa bao giờ xuất hiện trước mắt người ngoài.
Sương Ngô Sâm nhìn anh, lại nhìn về phía sau anh khẽ cười nói: " Sau mỗi lần gặp cậu, đều chỉ có Phong Vân và Vũ Lâm vậy? Còn hai người Lôi Ngọc và Điện Biên sau không đi theo cùng vậy? "
Phong Vân đi sau lưng người đàn ông, ngước mắt nhìn lão đại nhà mình giải thích: " Anh Sâm, Lôi Ngọc đang giúp lão đại vận chuyển lô sắt vụn ở biên giới còn Điện Biên vẫn đang nhốt mình ở trong phòng thí nghiệm ở tầng hầm để sản xuất lo vũ khí hạn nặng.
"
" Thì ra là vậy.
" Sương Ngô Sâm gật đầu, cùng người đàn ông đi vào bên trong.
…
Lúc này, Sương Ngọc Nhi dù đứng bên cạnh bờ hồ, nhưng vì nhìn thấy đoàn xe 9 chiếc ấy, cô cũng rất tò mò, không biết người đó có thân phận thế nào mà được ông anh 3 của mình tự thân ra đón.
Đúng là tò mò, nhưng cô vẫn không có tâm trạng để ý đến.
Khi hai người lướt qua nhau, người đàn ông khẽ nhíu mày, anh đã để ý đến đôi mắt đỏ ửng do khóc nhiều,anh có chút đau lòng.
Người đàn ông nhìn theo bóng lưng của cô, không giấu nổi tia đau lòng, cất giọng nói trầm: " Cậu đã không để ý đến cô ấy phải không? "
Nghe giọng nói trầm lạnh của người bên cạnh, Sương Ngô Sâm gật đầu: " Đúng vậy, con bé đã khóc rất nhiều từ đêm qua.
Tôi cũng không biết nên an ủi con bé thế nào.
"
Người đàn ông nhíu mày nhìn anh, giọng nói lạnh lẽo: " Ý cậu là không ai để ý đến cô ấy? "
Sương Ngô Sâm cảm giác không khí không ổn, có cần đến mức này không.
Người đàn ông nhìn Phong Vân, căn dặn: " Cậu đi theo cô ấy đi.
"
" Rõ lão đại.
"
Phong Vân gật đầu, quay đầu về con đường cũ đi theo cô âm thầm bảo vệ theo lệnh của lão đại.
…
Bên trong phòng tang lễ, người đàn ông nhìn Vũ Lâm, như hiểu ý lão đại, anh ta đi đến cầm nhan thấp lên, rồi đưa từng cây cho lão đại và vệ sĩ đi theo.
Mọi người xung quanh đều nhìn thấy, không thể không sợ chết khiếp, vì lần đầu tiên họ gặp được cảnh tượng đám tang mà có rất nhiều nhân vật lớn đến, nhưng đặc biệt là đám người toàn bận vest đen, đặt biệt nhất là người đàn ông dẫn đầu là bộ comple đen sang trọng.
Sau khi thắp nến hương cho ông cụ Tần, người đàn ông nhìn ông: Ông Tần, tôi biết ông sẽ không thể yên tâm về cô ấy, nhưng tôi hứa với ông, tôi sẽ chăm sóc cô ấy đến khi tôi không còn hơi thở.
" Này, cậu đừng có nói là cậu định đưa con bé đi đều trị tâm lý đấy? " Sương Ngô Sâm đi đến bên cạnh anh khẽ hỏi.
Người đàn ông lắc đầu, không đáp.
Ba Sương Ngô Vương và mẹ Tần Vân Tuyết cùng lúc đi vào, nhìn thấy toàn cảnh mà hơi hoãn, đi đến cạnh thằng ba: " Ngô Sâm, đây là bạn của con sao? "
" Đúng vậy, ba mẹ đừng sợ.
" Anh ba Sương Ngô Sâm gật đầu, đi đến cạnh bà..
" Mẹ, sức khỏe của mẹ không tốt, lại thức đêm.
Mẹ với ba nên về phòng nghỉ ngơi đi.
Ở đây đã có con và mấy anh.
"
Ba Sương Ngô Vương gật đầu, ông biết, nếu còn để vợ của ông thức đêm e rằng sức khỏe của bà sẽ tuột dốc.
Mẹ Tần Vân Tuyết nhìn anh: " Em gái con đâu? Mẹ sợ con bé sẽ không thể chịu đựng thêm.
"
Sương Ngô Sâm biết mẹ Tần đang lo chuyện gì, nên anh khẽ cười nói: " Mẹ đừng lo, con bé đang ở ngoài vườn, người của con đang trong chừng con bé.
"
" Ba mẹ tin con mà.
"mẹ Tần Vân Tuyết khẽ cười nhưng khóe mắt của bà vẫn còn ửng đỏ.
Cứ thế ba mẹ Sương đều trở về phòng tắm rửa rồi nghỉ ngơi.
Ở ngoài vườn, Sương Ngọc Nhi ngồi bên ghế xích đu, cô cố gắng thả lỏng tâm trạng, nhưng từng hồi ức của cô về ông ngoại vẫn không thể nào quên được.
Vì ở quanh biệt thự, Sương Ngọc Nhi và ông cụ Tần đều có những hồi ức không thể lãng quên...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...