Vừa bước xuống xe, quản gia Tần gia liền mỉm cười chào hỏi cô: " Tiểu thư nhỏ cô đến thăm ông cụ Tần sao? "
Sương Ngọc Nhi gật đầu, trả lời: " Vâng ạ, ông ngoại cháu đâu rồi? "
Quản gia Tần gia cười khẽ, ngước nhìn lên trên tầng đáp: " Ông cụ đang ở trên tầng đấy.
Cháu lên trên đó đi.
"
Cô gật đầu, nhanh chóng chạy lên tầng 3, phòng trà, vừa vào đến cửa cô đã nhìn thấy ông ngoại đang ngồi đọc báo quân đội, tay phải nâng tách trà lên uống vài ngụm.
Sương Ngọc Nhi đứng ở cửa nhìn ông rất lâu, ông vẫn không sau là tốt lắm rồi.
Nhận ra sự khác thường, ông cụ Tần mới ngước mắt nhìn cô, khẽ cười,đái mắt cũng hiện ra nếp nhăn do thời gian không ít: " Bé Ý, con đừng đứng đấy nữa,mau lại đây ngồi cạnh ông ngoại nào.
"
Nghe giọng nói già nua của ông, cô cố gắng đều chỉnh cảm xúc của mình, bước chân nhẹ tăng đi đến cạnh ông, ngồi xuống, không nhịn được có chút tức giận nói: " Ông ngoại, sức khỏe ông không tốt sau còn ngồi đây đọc báo vậy? "
Ông cụ Tần cười, xoa đầu cô, ông biết cô rất quan tâm đến sức khỏe của bản thân nên mới như thế: " Bé Ý, ông không sao, khi nào mệt ông sẽ về phòng nghỉ được chứ.
"
Lúc này cô mới hài lòng, cùng ông uống trà, trò chuyện.
Hai tiếng sau, quản gia Tần gia đi đến bảo: " Ông cụ Tần có cơm tối rồi.
"
" Được, lão Hà ông cho người dọn ra bàn đi.
" Ông cụ Tần gật đầu bảo.
Ông đưa mắt nhìn cô cháu gái vừa uống trà, vừa đọc sách bên cạnh cười đáp: " Hôm nay cháu muốn ở lại đây chơi hay dùng bữa xong sẽ về Sương Gia.
"
Sương Ngọc Nhi nghe ông hỏi không cần suy nghĩ đáp ngay: " Cháu ở đây chơi cùng ông.
"
" Được, vậy chúng ta xuống dùng bữa tối.
" Ông cụ Tần cũng rất vui khi được ở cùng cháu gái.
Sương Ngọc Nhi gật đầu, đứng dậy dìu ông xuống tầng dưới để dùng bữa.
Hơn một tiếng sau, hai ông cháu đã dùng xong bữa tối, ông cụ Tần đã về phòng ngủ, chỉ còn cô vẫn còn thức, lúc này đã hơn chín giờ, nên cô nhìn quản gia Tần nói: " Ông Hà, sức khỏe ông cháu dạo gần đây thế nào? "
Quản gia Hà - Tần gia, nghe cô hỏi liền đáp: " Tiểu thư nhỏ, dù ông cụ đã có tuổi nhưng sức khỏe của ông ấy nhìn từ bên ngoài vẫn rất khỏe mạnh, nhưng bên trong ông cụ đã mang rất nhiều bệnh của người già.
Cũng như thế mà cô cả, cậu hai cũng rất ít khi về thăm đừng nói đến con cháu cũng chỉ có mỗi nhà
cô ba và cậu út là thỉnh thoảng ghé qua.
"
Cô ba là mẹ Tần Vân Tuyết đứng thứ ba trong gia đình, cũng là người có tiếng nói nhất sau ông cụ Tần, vì bà được gã cho ba Sương Ngô Vương người giàu nhất sau bao nhiêu năm ở Hà Nam.
Còn cậu út cô, Tần Bác Nghiên, đã ba lăm tuổi, người đàn ông độc thân hoàng kim, lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, là chủ của của hàng thời trang, nhưng người cậu này của cô cũng hay xuất quỷ nhập thần ở giảng đường lắm, cũng như người cậu này cũng chính là hiệu trưởng của trường đại học nổi tiếng của Hà Nam nhưng rất ít người biết mặt mũi ông ra sau.
Sương Ngọc Nhi nghe thấy vậy liền nhíu mày, cô không thể ngờ người dì cả và cậu hai này đến giờ phút này vẫn không hề quay về thăm ông dù một chút.
" Cháu biết rồi, chú Hà nhớ để ý đến sức khỏe của ông ngoại giúp cháu nhé.
"
" Tôi biết rồi.
" Quản gia Tần gia gật đầu.
Cô phất tay bảo ông nghĩ ngơi đi, còn bản thân cô cũng đi đến tầng 2 thư phòng làm một số chuyện riêng.
****
Sáng hôm sau cuối tuần, gần tám giờ rưỡi sáng cô đã thức giấc, đi rửa mặt tắm rửa thay bộ quần áo khá thoải mái rồi mới đi xuống tầng.
Vừa xuống tầng, cô vừa hay đã nghe thấy giọng nói khá chanh chua của người phụ nữ, cô cũng thông thả dựa tường nghe thử xem.
" Ba, rốt cuộc người đây là có ý gì đây? Vì sao người viết di chúc để hơn 70% tài sản cho con nhóc hỉ mũi chưa sạch của nhà Vân Tuyết vậy? " Người này không ai xa lạ, là dì cả của cô Tần Ngân Khánh, mặc dù đã năm mươi lăm tuổi, nhưng cuộc sống của bà chỉ ở mức được gọi là nhà giàu, tiền tài không mấy dư giả, muốn chi tiền cũng phải tính toán kỹ lưỡng chứ không như gia đình cô.
Người đàn ông ngồi bên cạnh bà không nhịn được cũng lên tiếng: " Ba, người quả thật hồ đồ mà, sau người không bàn với tụi con trước mà quyết định tự mình đi công chứng tài sản rồi viết di chúc vật? Nếu không phải con có bạn làm ở sở tư pháp thì con còn không biết ba đã âm thầm đi công chứng tài sản luôn đấy.
"
Người đàn ông có sáu phần giống ông cụ Tần và bốn phần giống mẹ, năm mươi tuổi, tên Tần Giang Khanh có vợ là con gái Lưu gia là gia đình khá giả, sống không thể nói là tốn thiếu tiền vừa đủ dùng.
Ông cụ Tần ngồi uy nghiêm, nét mặt nghiêm nghị, dù sức khỏe kém, nhưng khí thế của ông từ trước đến nay ai cũng phải e dè.
Nhìn thấy hai đứa con mình, ông chỉ biết thở dài, nói không đau lòng là giả, chỉ vì một chút tài sản mà không ngần ngại mới sáng sớm đã chạy đến đây để chất vấn ông rồi: " Thế nào? Giờ hai anh chị đến đây để bảo lão già như tôi đây phải sửa lại di chúc của mình sao? Hay là hai anh chị đây ỷ mình là con của tôi nên đã ở bên ngoài thiếu nợ đầy đầu giờ không thể trả nên mới đến đây để hy vọng tôi sẽ sửa đổi di chúc để được nhiều hơn nhỉ? "
Như bị nói trúng tim đen, Tần Ngân Khánh và Tần Giang Khanh đen mặt.
Tần Giang Khanh cười nhạt nói: " Ba, người đừng trách bọn con.
Nếu ba không chịu sửa đổi di chúc thì..."
Chưa để ông nói hết câu, ông đã nhìn thấy bóng dáng của cô liền xanh mặt.
Sương Ngọc Nhi thoang thai đi đến, cô ngồi xuống bên cạnh ông cụ Tần, cười lạnh: " Dì cả, cậu hai.
Hai người đây là đang muốn bức chết ông ngoại sao? Nếu vì tài sản thì có thể mời luật sư."
Dừng một chút, cô lại nói thêm: " Nếu cháu nhớ không nhầm thì Theo Bộ luật dân sự 2015: Di chúc là sự thể hiện ý chí của cá nhân nhằm chuyển tài sản của mình cho người khác sau khi chết.
Di chúc phải được lập thành văn bản; nếu không thể lập được di chúc bằng văn bản thì có thể di chúc miệng.
Thời điểm mở thừa kế là thời điểm người có tài sản chết.
Địa điểm mở thừa kế là nơi cư trú cuối cùng của người để lại di sản; nếu không xác định được nơi cư trú cuối cùng thì địa điểm mở thừa kế là nơi có toàn bộ hoặc phần lớn di sản.
Cá nhân có quyền lập di chúc để định đoạt tài sản của mình; để lại tài sản của mình cho người thừa kế theo pháp luật; hưởng di sản theo di chúc hoặc theo pháp luật.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...