Bênh kia điện thoại.
Cố Ngôn sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt u ám.
Biết cô nói dối nhưng không làm được gì, anh uất ức, lồng ngực tức giận, chán nản vô cùng, đột nhiên đẩy cả chồng tài liệu, máy tính xuống đất.
Vào ban đêm, bầu trời đêm tĩnh lặng như nhung đen, không một vì sao.
Gió đêm thổi qua, mang theo cảm giác trầm mặc, buồn tẻ.
Câu lạc bộ Hoàng gia.
Đó là một nơi cách xa sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố, trên đỉnh núi và đầy sang trọng bên trong.
Cố Ngôn đang ở trong phòng riêng trên tầng cao nhất của hội quán, anh ngồi trong góc tối của căn phòng, mở một chai sâm panh và một mình uống một cách ủ rũ.
Anh châm điếu thuốc hút hai nhát thật mạnh, tia lửa đỏ rực nhảy giữa những ngón tay như đôi mắt lóe sáng trong đêm đen.
Nhạc Tử Mạc và Tiêu Vấn Ân chơi bi-a.
"Cố Ngôn, sao hôm nay anh không dẫn chị dâu đi? Khi nào rảnh thì dẫn cô ấy đi chơi phi tiêu cùng nhau?" Tiêu Vấn Ân nhàn nhạt hỏi.
Cố Ngôn thờ ơ và phớt lờ anh ta.
"Cái gì? Cãi nhau với chị dâu?" Nhạc Tử Mạc ngập ngừng hỏi.
Cố Ngôn dựa vào tựa lưng, cắn điếu thuốc giữa môi và không nói gì.
Tiêu Vấn Ân trêu chọc, " Em nghĩ rằng anh phải nghe theo em về mặt này, Cố Ngôn, anh quá kiêu ngạo, con gái cần phải được dỗ dành nhiều hơn."
“ Tại sao tôi phải dỗ dành cô ấy? Tôi không quan tâm điều đó." Cố Ngôn liếc mắt nhìn cậu.
Khi anh nghĩ rằng cô đã tiếp xúc với Long Nghị và nói dối anh, anh đã rất buồn.
"Làm sao có thể sai được? Nếu anh không quan tâm chị dâu, tại sao anh lại đưa cho chị ấy một khẩu súng?" Nhạc Tử Mạc từ từ ngồi xuống.
Tiêu Vấn Ân kinh ngạc kêu lên, " Thì ra anh đã lấy trộm khẩu súng màu hồng phiên bản giới hạn duy nhất trong bộ sưu tập súng của tôi.
"
Cố Ngôn sắc mặt lạnh lùng, quay đầu lại, "Đúng vậy, mỗi người phụ nữ tiếp cận tôi đều có mục đích.
Tôi sẽ cố hết sức để thoả mãn mục đích đó của họ.
Hôm nay, cô ấy đã đi với....!Long Nghị."
Vừa nói anh vừa nóc gần hết chai rượu trên tay.
Tiêu Vấn Ân và Nhạc Tử Mạc đồng thanh, "Long Nghị!!"
“Anh uống nhiều quá, đừng uống nữa.” Tiêu Vấn Ân bước tới giật chai rượu từ tay anh.
Và nháy mắt với Nhạc Tử Mạc, " Đưa anh ta về nhà."
“Được rồi.” Nhạc Tử Mạc đỡ và đưa anh ta rời khỏi Hội quán Hoàng gia.
Nơi khác.
Trụ sở chính của R&S Group.
Khi đồng hồ sắp điểm chín giờ, San cuối cùng cũng hoàn thành công việc hoàn thiện bản thảo thiết kế.
Cô kiểm tra lại máy tính một lần nữa để đảm bảo rằng tất cả đều ở tình trạng tốt.
Thu dọn túi xách, cô bước ra cửa và tắt đèn văn phòng.
Nhấn nút thang máy.
Ngay khi cửa thang máy mở ra, ánh mắt cô đột nhiên quét qua cầu thang khi một bóng đen xuất hiện.
Cô giật mình và nghi ngờ, vì lý do an toàn, cô cho tay vào túi xách, trong đó có khẩu súng lục mà Cố Ngôn đã đưa cho cô.
Cô từng bước đến gần cầu thang, cẩn thận lắng nghe động tĩnh, sau đó đột ngột mở cửa thoát hiểm của cầu thang.
Nó trống rỗng và không có ai ở đó.
Cô thở phào nhẹ nhõm, chẳng lẽ là cô quan tâm thái quá? Tuy nhiên, trong lòng luôn cảm thấy kỳ lạ.
Cô chỉ đơn giản là kiểm tra toàn bộ hành lang, cuối cùng cảm thấy không ổn sau khi nghĩ đến điều đó, cô quay trở lại bàn làm việc, bật máy tính lên để kiểm tra lại.
Sau khi làm xong, cô lại tắt máy, tắt đèn, đi thang máy, rời trụ sở tập đoàn.
Sau khi San rời đi, một bóng đen đang im lìm trong góc phòng tiện ích vụt ra.
Lẻn đến bàn của San.
Mở ngăn kéo và đặt một thứ gì đó vào.
Sau đó, bật lại máy tính của San...
Sáng hôm sau
Phòng họp nhóm thiết kế dự án ô tô.
Bản thảo đầu tiên của thiết kế đúc tích hợp đã được hoàn thành.
Vào lúc mười giờ, San sẽ giới thiệu khái niệm và một số chi tiết của thiết kế này cho mọi người.
Trong phòng họp, Yuyi đang phân phát tài liệu và chuẩn bị một tách trà cho mỗi chỗ ngồi.
Giáo sư đến rất sớm, ông ấy đang ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế đặc biệt của diễn giả chính trong phòng họp.
Giáo sư năm nay hơn 60 tuổi và được coi là chuyên gia kỳ cựu trong ngành sản xuất ô tô.
Bạch Ngọc San là học sinh đáng tự hào nhất của ông trong những năm gần đây, nổi lên từ khi còn rất trẻ và có một tương lai sáng.
Minh Quân, Yuyi và những người khác lần lượt vào chỗ.
San đang đứng trên bục giảng, sắp xếp tài liệu, gỡ lỗi thiết bị chiếu và kết nối với máy tính.
Vì cuộc họp này không liên quan đến việc thăng chức nên những người thuộc bộ phận xúc tiến không cần tham dự.
An Vân Tây ngồi bên ngoài văn phòng và không tham gia cuộc họp.
Yuyi thì nhiệt tình hơn, và cô ấy luôn có mặt ở bất cứ đâu khi làm việc.
Hôm nay, cô cũng muốn nghe kỹ thuật cao tân tiến nhất nên chủ động nhận công việc bưng trà, rót nước.
Đáng ngạc nhiên là hôm nay Cố Tiêu Tiêu cũng đến.
Cô ấy đang mặc một chiếc váy màu vàng ngỗng đầy sequins và ngọc trai, đi giày cao gót và đeo một chiếc túi Hermes bạch kim.
Tiêu Tiêu thấy hôm nay giáo sư cũng có mặt ở đây.
Cô vội vàng bước tới chào hỏi: “Giáo sư, xin chào.” Cô vẫn rất kính trọng người thầy của mình.
Giáo sư nhìn lên chiếc váy màu mè của cô, cau mày và gật đầu.
Đối với loại con nhà giàu ngu dốt, thiếu hiểu biết và không có tay nghề này, ông luôn không vừa mắt.
Trên bục, San đã gỡ lỗi tất cả các thiết bị.
Trên màn hình điện tử trong phòng họp hiển thị bản báo cáo PPT mà cô đã chuẩn bị trước.
Đúng lúc này, cửa phòng họp nhẹ nhàng bị đẩy ra.
Người đến là Cố Ngôn.
“Xin chào Chủ tịch.” Mọi người đứng lên và kính cẩn nói.
Anh nhẹ gật đầu, đi thẳng đến ghế chính bên trái giáo sư, ngồi xuống, lễ phép chào hỏi, "Xin chào, giáo sư."
Trên bục, San liếc nhìn Cố Ngôn.
Tối qua anh ấy có ngủ ngon không? Quầng mắt màu xanh lam, nước da không tốt lắm, khuôn mặt tuấn tú có chút mệt mỏi.
Sau khi cô về đến nhà vào đêm qua, phải một lúc sau cô mới nghe thấy tiếng động ở dưới nhà, anh còn về muộn hơn cô.
Đêm qua cô ngủ sớm và không thấy anh đâu.
Buổi sáng cô tỉnh dậy, trong phòng anh không có động tĩnh gì, xem ra anh vẫn chưa tỉnh.
Không hiểu vì sao, nhìn vẻ mặt u ám của anh, cô luôn cảm thấy có gì đó rất lạ.
Kể từ khi bước vào phòng họp, anh thậm chí còn không nhìn cô thật bất thường.
" Chẳn lẻ anh ta biết mình nói dối sao?"
Với sự xuất hiện của Cố Ngôn.
Cuộc họp chính thức bắt đầu.
San gằn giọng và bắt đầu giới thiệu ý định ban đầu về thiết kế đúc tích hợp của mình và nguồn gốc của ý tưởng.
Cô đã xen kẽ với sự hỗ trợ sáng tạo của Giáo sư về thiết kế tích hợp và các tài liệu điều tra và nghiên cứu khác nhau.
Giáo sư cũng đã có một bài phát biểu ngắn gọn, chỉ ra những tranh cãi hiện tại trong cộng đồng học thuật và hướng đi của thị trường trong tương lai.
Cuối cùng, San bật máy tính xách tay và kết nối thiết bị chiếu.
Tiếng gõ cửa đột ngột từ bên ngoài.
Yuyi đứng dậy và mở cửa.
Người đến thực ra là trợ lý Từ.
Trông anh khó thở và lo lắng, hoàn toàn khác với hình ảnh gầy gò và điềm tĩnh thường thấy.
Cố Ngôn biết chắc chắn có chuyện gì đó đã xảy ra, vẻ mặt anh ta sững sờ, và hỏi, "Có chuyện gì vậy?"
“ Ông chủ?” Từ An Ninh nói, “Kế hoạch thiết kế đúc tích hợp ô tô của chúng ta lần đầu tiên được đưa ra bởi Tập đoàn Long group, vừa rồi!”
Từ An Ninh lấy iPad ra, bật màn hình, đi nhanh đến giữa Giáo sư và Cố Ngôn, rồi đưa cho họ.
Trong ảnh, bộ phận quảng bá ô tô của Tập đoàn Long group đã tiết lộ một số chi tiết của bộ đúc tích hợp, có vẻ gần giống với thiết kế của Bạch Ngọc San.
"Tập đoàn Long group đột nhiên tổ chức họp báo lúc mười giờ hôm nay và ra mắt trước chúng ta.
Tôi cũng vừa mới nhận được tin tức." Từ An Ninh trịnh trọng nói.
“Làm sao có khả năng?” Cố Ngôn ngạc nhiên, “Tôi chưa từng nghe nói bên họ có dự án này”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...