Sau khi kết thúc cuộc gặp khách hàng.
Cố Ngôn đi cùng Nhạc Tử Mạc ra về.
Tử Mach đặt một cánh tay lên vai Cố Ngôn một cách thoải mái, " Cố Ngôn, cảm ơn anh đã ra mặt giúp chuyện tối nay.
Tôi đã nghĩ rằng anh sẽ không đến."
“ Có qua có lại tôi có việc nhờ cậu đây.” Cố Ngôn liếc xéo, trừng hắn một cái, hất cánh tay đang khoác trên vai của hắn xuống, “Đi, chúng ta về nhà của cậu đi."
Nhạc Tử Mạc sững sờ trong vài giây, "Tại sao lại đến nhà tôi?"
"Làm sao, có nữ nhân giấu ở trong nhà cậu à?" Cố Ngôn không hài lòng nhướng mày.
"Không phải..." Tử Mạc gãi đầu.
Tử Mạc đã dũng cảm lái xe và đưa Cố Ngôn đến dinh thự của mình.
Sau khi xuống xe, Cố Ngôn nhìn xung quanh, "Đó không phải là tòa nhà cao tầng đối diện với tòa nhà thương mại điện tử của cậu sao?"
“Ừ” Nhạc Tử Mạc đỗ xe, “ Như vậy có thể ngủ nhiều hơn, chỉ cần bước vài bước là tới chỗ làm rồi.”
" Sao trên đời sao lại có người lười biếng như vậy chứ, tôi nghĩ cậu nên đem chăn gối lên công ty ngủ luôn đi cho tiện." Cố Ngôn cau mày, có vẻ thoải mái nói.
“Đi thôi.” Nhạc Tử Mạc mở cửa và mời Cố Ngôn vào.
Sau khi Cố Ngôn bước vào, anh đã bị choáng ngợp bởi cảnh tượng ngoạn mục bên trong ngôi nhà, đồ trang trí bằng kim loại có tông màu lạnh, kiểu cách rất phù hợp với tính cách của Nhạc Tử Mạc.
Nhưng....!
Phòng khách chất đầy thùng các tông, đầy đủ các loại phụ kiện máy tính, phụ kiện truyền thông, thiết bị trò chơi lớn nhỏ đủ loại, đủ thứ rất bừa bộn.
" Đây là nhà kho à? Đã bao lâu rồi chưa dọn dẹp?"
Nhạc Tử Mach không dám nói lời nào, cúi đầu.
Anh lúng túng hỏi, "Cố Ngôn, anh có chuyện gì cần tôi giúp vậy?"
"Vừa rồi ở khách sạn, giúp ta đột nhập giám sát hệ thống của ngày hôm nay tôi cần xem cả ngày khách sạn đó đã có những ai ra vào." Cố Ngôn nhướng mày, bình tĩnh nói.
"Ồ.
Vâng, vâng, nhưng điều đó là phạm pháp đấy." Tử Mạc ngồi xuống trước chiếc máy tính lớn.
" Cậu cũng sợ vi phạm pháp luật sao?" Cố Ngôn cười lạnh một tiếng, "Mau lên đi, tôi không rảnh đâu."
“Hiểu rồi.” Tử Mạc nhanh chóng nhập một loạt mã vào máy tính.
Ngay sau đó, máy tính chuyển sang màn hình đen, dày đặc các đoạn mã.
Ngay sau đó, anh đã thành công vào hệ thống giám sát của khách sạn.
Trong phòng có hơn 20 chiếc máy tính, chúng lập tức chuyển sang màn hình giám sát đồng bộ trong khách sạn, góc độ hiển thị của mỗi chiếc máy tính là khác nhau.
"Được rồi, hiện tại kết nối là thời gian thực, muốn xem qua trước đó thì chỉ cần nhấn cái nút này là có thể quay về."
"Ừm, hiểu rồi.
Ra ngoài đi."
Cố Ngôn khom người ngồi xuống trước máy tính, lạnh lùng nói, "Nếu cậu đang nhàn rỗi và buồn chán, thì nên nhanh chóng thu dọn phòng khách, ở bẩn như vậy là không có vợ được đâu."
Tử Mạc trợn tròn mắt, anh đã bị đuổi ra khỏi phòng trong chính căn nhà mà mình đứng tên.
Anh ấy miễn cưỡng rời khỏi phòng máy tính, trở lại phòng khách và bắt đầu đóng gói các hộp các tông.
Sau khi Tử Mạc rời khỏi phòng máy tính, Cố Ngôn cũng nghiêm túc giơ cổ tay lên và nhìn vào thời gian.
Anh tua lại quá trình giám sát khi gặp An Vân Tây trong khách sạn.
Hướng về phía trước từng chút một.
Do nhu cầu của khách sạn để bảo vệ sự riêng tư của khách, mỗi tầng không được giám sát.
Chỉ những khu vực công cộng, sảnh, thang máy mới được gắn camera.
Rất nhanh, anh tìm thấy hình ảnh An Vân Tây bước vào thang máy.
Cố Ngôn kiểm tra lại lần nữa, và lúc đó là từ hai giờ chiều đến bảy giờ tối.
Anh kiên nhẫn tìm kiếm trong một thời gian dài, bị lóa mắt bởi cảnh tượng người đi ra đi vào.
Đột nhiên, anh ngồi thẳng dậy, và đôi mắt đen của anh đột nhiên sáng lên.
Ánh mắt anh dán chặt vào một người đàn ông mặc quân phục.
Người đàn ông cao, khuôn mặt đẹp, khoảng ba mươi tuổi.
Người này bước vào thang máy trước năm giờ và nhấn nút lên tầng trên cùng.
Rời đi khoảng 6:30.
Nửa giờ sau khi An Vân Tây đi thang máy từ tầng cao nhất đến sảnh, gặp anh rồi rời khách sạn.
Nhà họ Hạ là một gia tộc lãnh chúa, họ ra vào bằng xe quân sự, vệ sĩ của họ cũng là sĩ quan.
Nếu sĩ quan này đến khách sạn để tìm An Vân Tây, điều đó hoàn toàn hợp lý.
Sĩ quan này là ai, và mối quan hệ của anh ta với An Vân Tây là gì? Ở nhà có chuyện gì không nói được mà phải đến khách sạn?
Hai người họ đã làm gì trong phòng gần hai tiếng đồng hồ?
Cố Ngôn thoát khỏi hệ thống giám sát và tắt máy tính.
Bước ra khỏi phòng, nhìn cậu bạn của mình vẫn đang loay hoay với đống rác, hộp và thùng các tông.
Cố Ngôn bước tới và vỗ vai cậu, "Cảm ơn, tôi đi đây.
Hãy dành thời gian thu dọn, đừng lười biếng, cái này cái kia, vứt hết đi!"
Sau đó, anh ta quay lưng bỏ đi.
Nhạc Tử Mạc mệt đến mức ngồi phịch xuống đất...!Hét vào bóng lưng của Cố Ngôn, "Đây là nhà của tôi, tôi muốn vứt cái gì là chuyện của tôi.
Không liên quan đến anh!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...