“Bây giờ rõ ràng viết, tôi là người đàn ông second- hand không có lần đầu tiên, ha ha ha ha, ôi chao, chỉ cần nghĩ đến, lần đầu tiên của anh vẫn là bị tôi chiếm đoạt, tôi liền cảm thấy ngượng ngùng.” Vu Tịch ha ha cười nói, mà không cảm thấy chút xấu hổ nào.
Cố Lâm Hàn mặt tối sầm lại.
Người phụ nữ này ngược lại rất đắc ý về những gì mình đã làm ngày hôm đó sao?
Không cỏ chút xấu hổ nào trong đó, còn tự hào về điều đó!
Chưa từng nghĩ tới, có người phụ nữ nào giống như cô, ngang ngược như vậy, trực tiếp cởi quần áo nhào vào người ta.
“Này, cô muốn nói là cả đời sao!” cố Lâm Hàn tức giận nghĩ ngày đó anh nên ném cô xuống nước.
Lúc đó chắc chắn anh chưa say nên cô vẫn còn do dự.
Kết quả là cô trực tiếp nhào tới, dập tắt tất cả lý trí của anh.
Bây giờ thì tốt rồi…
Vu Tịch nhăn mặt nhìn anh, “Hừ, là tôi muốn vạch trần anh.
Đây sẽ là vết nhơ trong cuộc đời anh, anh cũng không có cách nào phủ nhận.”
Cô càng nói, càng đắc ý, cố Lâm Hàn nhìn thấy cũng dở khóc dở cười.
Anh chưa bao giờ thấy điều đó trước đây.
Rốt cuộc cô có phải là phụ nữ hay không.
Cố Lâm Hàn bất mãn nói, “Nếu đã có tham vọng như vậy, vậy thì ngày đó khi cô tỉnh lạl sao còn gào lên nói tôi hãm hiếp cô, hừ.”
“Tôi…Đỏ là…” Vu Tịch sắc mặt thay đổi nói, “Chuyện đó, lúc đó là tôi say.
Tôi cũng không nhớ rõ, sau này tôi mới nhớ ra cho nên chuyện này không thể trách anh, không trách anh.
Là tôi quá vô tâm, không quan tâm đến lần đầu tiên của anh, cho nên đã láy đi mất, là tôi không tốt.”
Quả nhiên là không chừa mặt mũi, giọng điệu của cô càng trở nên khoa trương hơn
vẫn còn một chút trinh trắng.
Tuy nhiên, khi thấy cô vui vẻ như thế nào khi nói về điều này,cố Lâm Hàn cũng lười đả kích cô.
Còn nhớ rõ, người này trước kia cũng mang bộ dạng này cùng cố Tân Tân đánh nhau.
Sau khi đánh xong cả hai người họ đã sợ hãi chạy đến chỗ Lôi Đình, nói rằng họ đã đánh con trai của thị trưởng,.
Điều đó thật đáng thương nhưng khi mọi thứ đã giải quyết xong, họ lại bắt đầu đối đầu nhau, quên mất đi khuôn mặt tái nhợt khi cùng nhau đi cầu cứu.”
Đúng lúc này, Vu Tịch nhìn thấy một bức ảnh ngay bên cạnh.
Đó là hình ảnh một người trong một trang viên.
“Ồ, đây không phải là tôi sao.”
Cố Lâm Hàn tiến đến xem.
Thực sự là như vậy.
Thực sự cũng không thể nhớ được bức ảnh này đã được chụp lúc nào.
Ngược lại Vu Tịch lại nhớ rất rõ.
“Bức ảnh này được chụp vào lúc chúng ta cùng đi trang viên Hạ Tử Minh.
Khi đó tôi chỉ mới 12 tuổi, quen biết cố Tân Tân được một năm thì anh ta dẫn tôi đi chơi cùng với anh.”
Cố Lâm Hàn dường như có một chút ký ức về ngày hôm đó.
Nhìn Vu Tịch phía bên trong.
Vào thời điểm đó, cô trông giống như một
củ cà rốt, thật xấu xí.
“Tôi nhớ rồi, lúc đó cô cãl nhau với tôi, không cho tôi đi nướng thịt nướng, còn làm hỏng thịt nướng của tôi.”
Vu Tịch hừ một tiếng, “Rõ ràng là anh không cho tôi làm, lúc tôi làm tốt thì anh lại cướp mất.”
“Còn không phải cô làm quá xấu sao, tôi nhìn không vừa mắt.”
“Hứ, khi đó mới quen biết không bao lâu, anh chính là vừa thấy tôi liền không vừa mắt.”
Cố Lâm Hàn hừ một tiếng, “Ai bảo lần đầu tiên gặp mặt cô đã để lại ấn tượng không tốt.”
Vu Tịch cười nhạo một tiếng, nhớ rất rõ trước tiên là cô quen biết cố Tân Tân, sau đó mới quen biết Hạ Tử Minh, tiếp sau là Lôi Đình và cuối cùng là anh.
Những người họ chơi với nhau rất tốt.
Nhưng cố Lâm Hàn lại đến, bắt đầu tìm
cô.
Vu Tịch còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt, cô làm đồ bẩn bắn tung tóe lên quần áo của anh khiến anh lập tức tức giận, cô đã xin lỗi rất nhiều nhưng anh vẫn không nghe.”
Vu Tịch nói, “Sao vậy, lần đầu tiên gặp mặt tôi không phải là chỉ làm bẩn quần áo của anh thôi sao, bây giờ anh lại nói tôi giống như làm nhiều chuyện xấu xa lắm vậy.”
“…” Cố Lâm Hàn dừng một chút.
Không muôn vê cô nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...