Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng



Editor: Xám

Đã đến khách sạn. Tất cả người của nhà họ Diêu đã đến rồi.

Đều đang chờ ở cửa phòng, chờ Diêu Hữu Thiên đến.

Vợ chồng Diêu Đại Phát, Diêu Hữu Quyền, Diêu Hữu Thế. Chỉ trừ Diêu Hữu Gia vẫn đang ở Paris chưa về được.

Tuyên Tĩnh Ngôn là người kích động nhất, trong khoảnh khắc vừa nhìn thấy con gái đã bùng nổ. Cùng với Diêu Hữu Thiên, hai người ôm nhau òa khóc.

Bọn họ vừa khóc, sắc mặt của mấy người đàn ông có mặt ở đó cũng trở nên thương cảm theo.

,


Tuyên Tĩnh Ngôn khóc xong Diêu Đại Phát lại bắt đầu khóc to. Ông vừa khóc, hiệu quả này còn dọa người hơn Tuyên Tĩnh Ngôn khóc.

Vất vả lắm dưới sự an ủi của Diêu Hữu Quốc, mọi người mới ổn định lại cảm xúc.

Diêu Hữu Thiên cũng bình tĩnh trở lại, người phụ nữ vẫn luôn đứng bên cạnh Diêu Hữu Quốc không hề lên tiếng, Phương Giai Kỳ đã mở miệng.

Chị dâu cả của Diêu Hữu Thiên, mặt trái xoan, mắt to, dáng dấp xinh đẹp, chỉ là trong mắt có vẻ khôn khéo.

Đưa tay ra kéo tay Diêu Hữu Thiên, vẻ mặt thân mật mà lộ ra mấy phần lấy lòng.

“Đây chính là Thiên Thiên phải không? Mấy năm nay nghe ba mẹ nhắc đến em không ít. Dáng dấp thật sự rất giống mẹ chị.”

,

“Chị chính là chị dâu cả phải không? Chào chị.” Diêu Hữu Thiên biết anh cả đã kết hôn, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người chị dâu trong truyền thuyết này.

Thật sự có chút bất ngờ. Cô vẫn cho rằng anh cả sẽ thích loại phụ nữ đức hạnh hiền hòa, dịu dàng như nước.

“Chị thường nghe anh trai em nhắc đến em. Em đi mấy năm nay, anh cả của em rất nhớ em đấy.”

“Em cũng nhớ anh cả và mọi người.” Diêu Hữu Thiên nhìn về phía anh cả của mình, mấy năm nay, thật sự rất xin lỗi mọi người.

“Em về là tốt rồi. Em về là tốt rồi.” Lúc Phương Giai Kỳ nói chuyện, không quên nhìn Diêu Hữu Quốc một cái: “Em về rồi. Vậy công việc ở Bắc Đô cũng đã có người quản. Cũng đỡ cho anh cả của em ba ngày hai bận bay qua bên này. Ngược lại bỏ cả nhà ở thành phố Y.”

,

Ánh mắt đó, nói là trêu đùa, không bằng nói là chỉ trích.


Diêu Hữu Quốc nghiêm mặt, trong mắt có vẻ thản nhiên nhàn nhạt: “Nói linh tinh gì vậy? Bây giờ Thiên Thiên là người nhà họ Cố. Có muốn về công ty giúp một tay hay không, đương nhiên em ấy sẽ tự quyết định.”

“Đúng vậy.” Cố Thừa Diệu vẫn luôn đứng ở một bên, nhìn Diêu Hữu Thiên và người nhà gặp lại tiến lên hai bước, nhẹ nhàng đưa tay ra, kéo Diêu Hữu Thiên vào trong lòng mình.

“Thiên Thiên người nhà họ Cố bọn em. Sau này cô ấy muốn làm gì, muốn sống ở đâu, em đều theo cô ấy.”

Ánh mắt anh, tràn đầy cưng chiều. Diêu Hữu Thiên ngẩn ra, mặt không khỏi ngẩn lên: “Cố Thừa Diệu. Buông tôi ra.”

Tất cả mọi người đang nhìn đấy, da mặt anh có thể đừng dày như vậy hay không?

,

“Anh nói sai sao?” Cố Thừa Diệu áp đến gần Diêu Hữu Thiên, nói với âm lượng chỉ có hai người nghe được: “Mặc dù anh muốn em vào Cố thị phu xướng phụ tùy* với anh, có điều em yên tâm, anh sẽ tôn trọng quyết định của em.”

* Phu xướng phụ tùy: Chồng định làm gì, vợ cũng làm theo.

Không biết xấu hổ, ai muốn phu xướng phụ tùy với anh chứ?

Diêu Hữu Thiên lườm anh một cái, không phải tức giận, mà lại giống như làm nũng ——


Trong lòng Cố Thừa Diệu ấm áp, đột nhiên có kích động muốn dụi thật mạnh người trước mặt vào trong lòng mình.

Có điều bóng đèn trong phòng khách này, thật sự không phải chỉ nhiều bình thường.

,

“Thiên Thiên vừa mới về, chắc là cũng mệt rồi.” Mặc dù Tuyên Tĩnh Ngôn thương con dâu, nhưng càng thương con gái hơn: “Trước tiên không nói chuyện đi đâu. Con đấy, cứ nghỉ ngơi mấy ngày đi. Nghỉ khỏe rồi, mới nghĩ đến chuyện đi làm.”

“Mẹ.” Diêu Hữu Thiên biết ba mẹ đang quan tâm mình, có điều đối với tương lai, tạm thời cô thật sự vẫn chưa quyết định có muốn ở lại Bắc Đô hay không: “Hiện giờ con có việc đang làm, tạm thời con sẽ không vào Chính Phát, cũng sẽ không vào Cố thị.”

Dự án thu mua của AOS vẫn chưa đàm phán sau. Ngày mai cô còn hẹn Hoa


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui