Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng



Editor: Xám

Nước Anh.

Lúc này vẫn còn là buổi chiều, ánh nắng rất đẹp. Hôm nay là một ngay quang đãng hiếm thấy.

Triệu Bách Xuyên ngồi ở trên ban công, người được ánh mặt trời bao phủ, thế nhưng anh lại không cảm nhận được một chút ấm áp nào.

Anh cầm điện thoại di động, nhìn tin tức Diêu Hữu Thiên gửi đến ở phía trên mà một hồi lâu không nói lời nào.

Có chuyện, chuyện thế nào?

,

Sẽ khiến cô cắt gián đoạn điện thoại với Diêu Phàm, thậm chí ngay cả gọi điện thoại cũng không dám, chỉ gửi tin nhắn?

Bắc Đô ——

Anh không nên quên mất. Bắc Đô còn có một người đàn ông, đó là người mà Diêu Hữu Thiên yêu.

Mấy năm nay có thể là cô bận rộn, nhưng chưa từng có một ngày nào quên người đàn ông đó.

Bọn họ, cuối cùng đã gặp mặt rồi sao?

,

Với cá tính của Cố Thừa Diệu, một khi biết Diêu Hữu Thiên chưa chết, thì sao có thể buông tay lần nữa?


Đổi lại là anh cũng sẽ nghĩ hết mọi cách buộc chặt chú chim nhỏ diễm lệ khao khát tự do đó ở bên cạnh mình.

“Chú. Mẹ sao rồi?” Diêu Phàm nhìn Triệu Bách Xuyên đang ngẩn người, lại nhìn màn hình điện thoại đã tối đi: “Có phải mẹ giận rồi không? Hôm qua chú nói bây giờ ở Trung Quốc là buổi tối. Có phải con đã làm phiền giấc ngủ của mẹ rồi không?”

Triệu Bách Xuyên lại ngây ra. Đúng rồi, thời gian ở Bắc Đô hiện giờ đã là 12 giờ hơn rồi.

Muộn như thế này, cô và Cố Thừa Diệu vẫn ở cùng nhau ——

,

“Chú? Mẹ giận rồi sao ạ?” Diêu Phàm lại hỏi, vẻ mặt dường như có chút thấp thỏm.

“Không đâu.” Triệu Bách Xuyên khôi phục tinh thần, xoa xoa đỉnh đầu Diêu Phàm, mặt dịu dàng: “Mẹ không giận, mẹ chỉ đang bận chút việc thôi.”

Nhìn khuôn mặt giống như thiên sứ của Diêu Phàm, Triệu Bách Xuyên đột nhiên bật cười.

Anh đang làm gì vậy?

Ghen tỵ? Đố kỵ?

Anh thì có tư cách gì?

,

Chuyện anh biết, Cố Thừa Diệu sẽ không biết sao?

Anh đã có may mắn ở bên mẹ con bọn họ bốn năm.

Đủ rồi, đã đủ rồi. Anh không nên yêu cầu nhiều hơn.


Vươn tay, ôm Diêu Phàm vào trong lòng mình, cơ thể nhỏ bé mang theo nhiệt độ ấm áp: “Phàm Phàm. Mẹ không hề tức giận. Cô ấy chỉ là, đang đi tìm ba giúp con thôi.”

“Con sắp có ba rồi. Con có vui không?”

Diêu Phàm ngẩn ra, có chút không hiểu ngẩng đầu nhìn anh: “Chú, chú không phải là ba con sao?”

,

Triệu Bách Xuyên nhìn Diêu Phàm, trong mắt có kinh ngạc, nhưng lại có hiểu rõ.

Đứa bé tuổi nhỏ như thế, đơn thuần mà ngây thơ. Cho rằng người ở với bé, thì chính là ba.

Chú chắc là ba, trong ấn tượng của bé không hề có ấn tượng quá rõ ràng.

Đối với Diêu Phàm mà nói mình đã ở bên bé hơn ba năm nay. Ở trong lòng bé quả thực anh giống như ba vậy.

Triệu Bách Xuyên đột nhiên bật cười, trong mắt lóe lên sự vui vẻ.

,

Vẻ mặt đó, có thể gọi là cười trên nỗi đau của người khác.

Cố Thừa Diệu, không biết đến lúc anh biết con trai anh xem người khác là ba, anh sẽ có vẻ mặt thế nào.

Ừm. Đoán rằng sắc mặt anh ta, nhất định rất dễ coi.

Nghĩ đến đây, thật sự rất mong chờ mà.

Xem dáng vẻ, Diêu Hữu Thiên sẽ không về trong ngày một ngày hai. Có lẽ anh nên đi hỏi bác sĩ Putte một chút, sức khỏe của Tiểu Phàm Phàm có thể đi lại đường dài hay không.

,

Nếu như có thể, anh thật sự không ngại cho Diêu Hữu Thiên một bất ngờ


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui