Editor: Xám
Diêu Hữu Quốc nói xong tin tức anh có được, ánh mắt nhìn về phía Diêu Hữu Thiên: “Thiên Thiên, ý của em như thế nào?”
“Anh nói là Chiến Li làm?” Diêu Hữu Thiên tuyệt đối không tin: “Em không tin.”
“Chuyện này, bây giờ vấn đề không phải là em có tin hay không.” Giọng nói của Diêu Hữu Quốc rất nhạt: “Ít nhất chứng cứ bày trên mặt bàn chính là chỉ cậu ta.”
Lúc anh nói chuyện, cẩn thận nhìn sắc mặt của Diêu Hữu Thiên.
Đối với chuyện em gái khôi phục trí nhớ, anh vẫn chưa biết. Cho nên câu nói kế tiếp, anh không nói ra miệng.
,
“Anh ấy hoàn toàn không có động cơ làm như vậy.” Diêu Hữu Thiên nghĩ đến lời Cố Thừa Diệu nói hôm qua, ngay cả Cố Thừa Diệu cũng tin tưởng không phải Chiến Li.
Làm như vậy hoàn toàn không có lợi chút nào cho Chiến Li.
Từ lời nói của em gái, Diêu Hữu Quốc nhạy cảm phát hiện chút khác lạ: “Em, hình như rất tin tưởng Chiến Li?”
Diêu Hữu Thiên khẽ cắn môi, nhìn em trai mình, năm xưa lợi dùng tình yêu thương, tin tưởng của anh trai, muốn bỏ trốn cùng Chiến Li.
Anh trai cũng rất tổn thương phải không?
,
“Anh. Em nhớ ra rồi.” Lúc này thật sự không lúc nói chuyện này, nhưng cô có nghĩa vụ cho anh trai biết: “Em đã nhớ ra mọi chuyện trước đây. Anh cả, em không cho là do Chiến Li làm.”
Trên khuôn mặt cương nghị của Diêu Hữu Quốc lóe lên vẻ kinh ngạc.
Có điều chỉ là một thoáng, rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.
Ánh mắt nhìn về phía những thân thân gây chuyện kia, đã để người mà đồn cảnh sát phái tới khuyên rời đi. Phóng viên cũng rời đi rồi.
Bên dưới chỉ còn lại tiền giấy đầy đất.
Mi tâm hơi nhăn, giọng nói của anh nhẹ vô cùng.
“Giám đốc Lưu nói, Chiến Li vẫn hận nhà họ Diêu, hận ba ban đầu chia rẻ hai người, cho nên mới cố ý làm ra một màn như vậy, chính là để trả thù nhà họ Diêu. Cũng trả thù em ————“
,
Diêu Hữu Thiên mở to hai mắt, cuối cùng cũng lại cười ra tiếng: “Chuyện này không thể nào. Nếu như anh ấy muốn trả thù, anh ấy cũng không cần dùng biện pháp đần như vậy.”
Hồng Cảnh gặp chuyện không may, có lợi ích gì với anh? Cung cấp vật liệu có vấn đề, điều tra ra được, anh cũng gặp phiền phức như thế.
Người bình thường, đều sẽ không làm chuyện như vậy.
Diêu Hữu Quốc im lặng, chuyện này quả thực không có lợi cho Chiến Li. Vậy thì, sẽ là ai chứ?
“Bọn họ càng nói là Chiến Li làm, lại càng không thể nào là anh ấy.” Không phải Diêu Hữu Thiên đang biện hộ cho Chiến Li, thuần túy là đang bàn luận sự việc: “Em lại cảm thấy chuyện này có khả năng là người có thù với Chiến Li làm. Đối phương cố ý gây khó dễ cho Chiến Li, chính là vì khiến anh ấy xui xẻo.”
Diêu Hữu Quốc không nói gì, híp mắt lại, lộ ra vẻ u ám.
Nếu như không phải là Chiến Li, vậy sẽ là ai?
..............................................................
//