Editor: Xám
Cố Thừa Diệu nghĩ, đúng là anh sắp điên rồi.
Yêu một người phụ nữ trong lòng có người đàn ông khác ——
“Xuống xe.” Cố Thừa Diệu quay đầu đi, không hề nhìn cô, chỉ mở cửa xe ra.
Diêu Hữu Thiên nhìn chằm chằm anh hồi lâu, gần như không dám tin mình đang nghe thấy cái gì: “Đây là trên cầu vượt, anh điên rồi?”
“Không phải cô muốn đến đồn cảnh sát sao?” Cố Thừa Diệu nghiêng mặt qua, con ngươi sâu thẳm cứ đối mặt với cô như vậy. Bên trong hoàn toàn tĩnh lặng, không nhìn ra một chút cảm xúc.
“Cố Thừa Diệu.” Diêu Hữu Thiên nhắm hai mắt lại, hít sâu một cái, để cho mình tỉnh táo lại: “Nếu như anh thật sự không tin tưởng em như vậy, nếu như anh thật sự cảm thấy giây tiếp theo em có thể phản bội anh, vậy anh có thể đi cùng em. Bây giờ anh như vậy, tính là có ý gì?”
,
“Không có ý gì.” Anh cũng muốn biết, anh như vậy là có ý gì.
Anh muốn rửa sạch oan khuất cho cô, nhưng lại thấy cô tỏ tình với một người đàn ông khác.
Cô bị công kích, anh che chở, cô không cảm động.
Cô gặp chuyện không may, anh ở bên, cô lại tâm tâm niệm niệm tưởng nhớ một người đàn ông khác.
Mà bây giờ, cô lại hỏi anh có ý gì?
“Cô muốn đến đồn cảnh sát thì cứ đi, dù sao tôi sẽ không tiễn cô.”
Thái độ của anh, lạnh lẽo, xa cách, có ý hận anh rõ ràng để cô cảm nhận được.
,
Anh hận cô?
Diêu Hữu Thiên chấn động trong lòng, muốn nhìn lại cho rõ, Cố Thừa Diệu đã quay mặt đi không nhìn cô nữa.
Cắn răng, cô đột nhiên đưa tay ra, mở cửa xe, xuống xe.
Vừa xuống xe, cô đã đứng ở ven đường cao tốc, cũng không thèm nhìn anh một cái.
Cố Thừa Diệu cắn răng đến mức phát đau, hai mắt nheo lại mang theo chút lạnh lẽo, tay cầm tay lái gần như bóp vỡ nó, cuối cùng lại dùng sức đạp chân ga, xe nhanh chóng rời đi giống như mũi tên.
Diêu Hữu Thiên không ngờ anh lại rời đi thật.
Cuối cùng trong lòng đã tức giận, nhấc chân, đi về phía lối ra.
,
Thật may là, đường cao tốc của thành phố Y là đường vòng. Lúc mới xây, cũng chỉ muốn làm giảm đi áp lực giao thông nội thành.
Ở đằng trước không xa, chính là lối ra, đi về phía đông chính là khu nghỉ dưỡng Vân Khởi, mà đi về phía nam, lại là quay về nội thành, đến đồn cảnh sát.
Gió rất to, thổi hơi lạnh. Thật ra bên cạnh đường cao tốc chính là các vùng nông thôn - thành thị kết hợp.
Thấp thoáng có thể nhìn thấy trước cửa lớn của một kiến trúc, đã bắt đầu treo đèn lồng rồi.
Đúng rồi, đã sắp bước sang năm mới rồi.
,
Diêu Hữu Thiên nhìn những vật màu đỏ kia, còn có mấy ngày, chính là kỳ họp thường niên của Cố thị.
Vốn là muốn quay về Bắc Đô trước kỳ họp thường niên, nhưng không ngờ gặp phải chuyện như vậy.
Bây giờ xem ra, sợ là chưa quay về trong một sớm một chiều được.
“Tình cảm của anh ấy đã vượt ra khỏi ranh giới, tình yêu của anh có còn hay không ——“
,
Điện thoại di động reo, là trợ lý của Diêu Đại Phát gọi tới.
Đối phương nói, không biết làm thế nào, truyền thông vẫn biết được, bây giờ cửa công ty chật kín người.
Hơn nữa ngay vừa nãy, cổ phiếu của công ty đã giảm 5%, hiện giờ hình như còn có xu hướng giảm tiếp ——
“Thông báo cho chủ tịch.” Diêu Hữu Thiên bình tĩnh mở miệng: “Không cần nói câu nào trước mặt phóng viên. Thông báo cho bộ phận PR, chuẩn bị mở buổi họp phóng viên.”
Có lẽ là từng có kinh nghiệm một lần như vậy, lần này Diêu Hữu Thiên bình tĩnh hơn rất nhiều.
,
Ngoài không thích ứng được lúc ban đầu với cỗ thi thể kia, những vết máu kia.
Bây giờ xem như cô đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
“Vâng.” Trợ lý đáp lời, chỉ là: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, không biết vì sao sao chủ tịch không ở đây, tổng giám đốc cũng không ở đây.”
Diêu Hữu Quốc thì thôi, dù sao cũng vừa mới quay về thành phố Y, nhưng Diêu Đại Phát thì có chuyện gì?
,
“Trước tiên không quản.” Những lúc đặc biệt thế này, cần xử lý đặc biệt: “Chuyện quan trọng nhất hiện giờ của anh là nghĩ cách ổn định giá cổ phía, còn nữa, mau chóng mở họp báo. Đến lúc đó nhất định cho truyền thông một lời giải thích.”
Cô đã có thể tượng tượng ra truyền thông lần này sẽ bình luận thế nào rồi.
Lần trước chỉ là có người bị thương, lỗi còn không phải ở Chính Phát, những người đó đã vây công ty đến mức nước chảy không lọt.
Lần này liên quan đến mạng người, tạm thời vấn đề lại không thoát khỏi liên quan đến bọn họ. Chỉ sợ muốn phá sạch cửa công ty.
Nhấc chân tiếp tục đi về phía trước, điện thoại lại reo lên.
,
Là Diêu Hữu Quốc.
“Thiên Thiên, em đang đâu?” Diêu Hữu Quốc nói luôn: “Công trường thế nào rồi?”
“Tạm thời không sao.” Diêu Hữu Thiên nói đơn giản vấn đề vừa gặp phải một lần: “Chúng ta đã ký hợp đồng hai năm với Hồng Cảnh, công trường đình công một ngày, tổn thất đã là mấy trăm vạn. Anh cả, chuyện này người của đồn cảnh sát và Ủy ban
//