Editor: Xám
Có là pháo hoa chói mắt, sau khi rực rỡ qua đi, thứ còn lại cũng chỉ là một đống tro bụi.
Vận động kịch liệt qua đi, bên trong phòng đã khôi phục sự yên bình.
Diêu Hữu Thiên giống như mọi ngày, dựa vào lòng Cố Thừa Diệu. Lắng nghe tiếng tim đập vững vàng mà mạnh mẽ của anh.
Mái tóc dài mềm mại trơn bóng như tơ lụa đã sớm thả ra, tản mát trước ngực anh.
Đôi tay vòng quanh hông anh, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, hi vọng thời gian dừng lại ngay lúc này.
Cố Thừa Diệu không nói gì, hôm qua anh ngủ không ngon, nửa đêm về sáng lại càng giống như phát điên mà ở bên ngoài chịu gió lạnh.
,
Không ngừng ép mình, bắt mình tỉnh táo lại.
Nếu không phải đêm đông quá lạnh, nếu không phải anh vẫn còn sót lại một chút lý trí.
Anh tin rằng mình nhất định sẽ chạy về, cầu xin Diêu Hữu Thiên đừng đi. Đừng ly hôn.
Nhưng cuối cùng anh cũng không kiềm chế được.
Dù thế nào anh cũng không ngờ, mình lại đáng khinh đến mức phát sinh quan hệ với Diêu Hữu Thiên.
Sau khi cô bị gã đàn ông khác đụng vào ——
,
Khuôn mặt Cố Thừa Diệu không nén được giận, tôn nghiêm nam tử hán đại trượng phu của anh cũng không nén được giận.
Anh cũng không dám tin ý chí của mình bạc nhược như vậy, chỉ cần Diêu Hữu Thiên hôn vài cái đã có thể khiến anh hoàn toàn quăng mũ cởi giáp.
Từ trước tới giờ anh không phải một người không khống chế nổi bản thân như vậy.
Cố Thừa Diệu giơ tay lên, muốn gạt Diêu Hữu Thiên trong lòng mình xuống khỏi người mình.
Thế nhưng, Diêu Hữu Thiên đã nhận ra động tác của anh trước một bước, cũng ngồi dậy theo.
“Thừa Diệu?”
,
Cô không mặc quần áo, không có một vật.
Cứ nhìn như vậy, có thể thấy rõ nửa thân trên trần trụi của cô có bao nhiêu dấu vết anh lưu lai.
Mức độ kịch liệt đó ——
Sắc mặt Cố Thừa Diệu, khẽ dâng lên vài phần mất tự nhiên.
Anh thật sự tồi tệ đến tột cùng. Trái tim thầm hận.
“Thừa Diệu, đừng đi.”
,
“Buông tay.” Cố Thừa Diệu quay mặt sang chỗ khác, không nhìn cô nữa.
Diêu Hữu Thiên không buông: “Thừa Diệu, em xin anh, hãy tin em một lần. Cho dù như thế nào, hãy tìm ra chân tướng. Em, từ trước đến giờ chưa từng làm ra chuyện gì có lỗi với anh. Xin anh hãy tin em.”
Cố Thừa Diệu ngây ra ở đó, không cử động một chút nào. Lúc này anh cũng không biết phải phản ứng thế nào mới đúng.
Anh nói muốn ly hôn với cô, lại không chịu nổi sự quyến rũ của cô mà quan hệ cùng cô.
Trái tim anh vẫn yêu cô như cũ. Không thể rời bỏ cô.
Loại cảm xúc rối rắm này, chưa từng có.
Anh cũng không biết, mình phải làm thế nào, mới có thể khiến anh buông tay dứt khoát hơn một chút.
,
Im lặng, lan tràn trong căn phòng vẫn còn sót lại sóng tình ấm áp.
Cơ thể Diêu Hữu Thiên dán thật chặt vào anh, nơi đầy đặn mềm mại kề vào lưng anh.
Nếu như lấy sắc dụ có tác dụng, cô không ngại dùng chiêu này: “Cố Thừa Diệu, em yêu anh, chỉ yêu anh.”
Lạc Li, đã là quá khứ.
Chiến Li, cũng sẽ không phải là tương lai của cô.
Cô hiện giờ, chỉ muốn cùng Cố Thừa Diệu, cùng người đàn ông ngoài mặt phóng đãng bất kham, thật ra có chút kỳ quặc, có chút kiêu ngạo này, tiếp tục sống hạnh phúc.
..............................................................................
Cuối cùng Cố Thừa Diệu không hề rời đi.
Vì sao, chính bản thân anh cũng không nói rõ được.
Anh luyến tiếc cô, không muốn buông tay như vậy. Sự thật này. Rất rõ ràng.
Lúc đi ra khỏi căn phòng, bữa sáng Diêu Hữu Thiên làm đã lạnh từ lâu.
Diêu Hữu Thiên ân cầm làm lại hai phần bữa sáng, đẩy sandwich đến trước mặt Cố Thừa Diệu, ánh mắt cô mang theo mấy phần sung sương: “Thừa Diệu, ăn sáng.”
Cố Thừa Diệu ngồi bất động, anh nhìn Diêu Hữu Thiên trước mắt, ánh mắt phức tạp, bên trong sâu
//