Editor: Xám
Diêu Hữu Thiên đã nằm trong phòng ICU* khoảng chừng ba ngày.
*phòng ICU: Phòng hồi sức tích cực.
Bác sĩ đã cấp cứu ngừng tuần hoàn một lần. Cho dù cô còn sống, nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh.
Phía bệnh viện đã gửi thư thông báo tình hình bệnh tình nguy kịch ba lần. Mỗi lần, người nhà họ Diêu cho rằng Diêu Hữu Thiên không qua khỏi. Cô lại gắng gượng vượt qua.
Tuyên Tĩnh Ngôn đã khóc đến mức khàn cả họng. Liên tục oán trách Diêu Đại Phát.
Diêu Đại Phát và bốn anh em nhà họ Diêu, tất cả đều không nói được lời nào. Diêu Hữu Quốc vô cùng tự trách mình, nếu như anh phát hiện ra sự khác thường của em gái sớm một chút, nếu như để tâm hơn một chút, có phải em gái sẽ không xảy ra chuyện?
,
Mà lúc này, người đàn ông kia, Lạc Li, anh đã xuất hiện rồi.
Lạc Li đã gãy mất hai cái xương sườn, cũng nằm trong bệnh viện ba ngày mới xuống được giường.
Anh còn chưa hồi phục bình thường, đã đi hỏi thăm tin tức của Diêu Hữu Thiên. Khi biết Diêu Hữu Thiên xảy ra tai nạn xe cộ, anh không quan tâm điều gì đã chạy đến.
Trên mặt anh còn có vết thương, trên người cũng quấn băng.
Có lẽ là vì anh quá thảm hại, Diêu Đại Phát không động chân động tay thêm với anh nữa.
Ông chỉ mời anh ra hành lang của bệnh viện.
,
Gió rét lạnh, thổi vù vù trong hành lang. Sắc trời rất u ám, thành phố Y năm nay cảm giác cực kỳ lạnh.
Nhìn người trẻ tuổi mới đầu hai mươi này, người Diêu Đại Phát mềm đi, đã quỳ xuống.
“Bác trai ——” Lạc Li hoảng sợ, muốn đỡ Diêu Đại Phát dậy, nhưng ông lại không chịu.
“Cậu thanh niên, cậu hãy buông tha cho Thiên Thiên đi.”
“Thiên Thiên còn nhỏ, con bé hoàn toàn không biết tình yêu là gì. Cậu có thể cho nó cái gì?”
“Tôi biết hai người yêu nhau, nhưng có một số chuyện không phải cứ yêu nhau là có thể giải quyết được.”
,
“Năm nay con bé mới có mười sáu tuổi, ngay cả đại học nó cũng chưa học. Cậu và nó, cuộc sống sau này, phải sống thế nào?”
“Cuộc đời này của tôi, đã bị người ta cười nhạo quá nhiều rồi.” Vua đồng nát, nhà giàu mới nổi.
Những lời khó nghe đó, ông chịu đựng thì coi như xong.
Nhưng ông tuyệt đối không thể tiếp tục để con gái của mình, cũng phải sống cuộc đời bị người khác xem thường như vậy.
“Con gái bị tôi liên lụy, bị người ta mắng là đứa đồng nát nhiều năm như vậy rồi. Xem như tôi cầu xin cậu, đừng tiếp tục đến tìm Thiên Thiên nữa. Nếu như cậu thật sự yêu con bé, hãy cho nó một con đường sống, để nó sống một cuộc đời bình thường.”
“Con bé nên sống như những cô gái bình thường, thi tốt nghiệp, vào đại học, sau đó kết hôn, sinh con.”
,
“Tôi biết con bé yêu cậu, cậu cũng yêu nó. Nhưng tình yêu của cậu, sẽ chỉ mang đến tổn thương cho nó.”
Lúc Diêu Đại Phát nói, lệ rơi đầy mặt: “Cậu thanh niên, xem như tôi cầu xin cậu có được không? Cậu buông tha cho con gái của tôi đi.”
Cơ thể Lạc Li đứng đờ ở đó.
Những lời này của Diêu Đại Phát, không có câu nào là chỉ trích anh, nhưng càng khiến anh khó chịu hơn những lời chỉ trích.
Anh biết, hiện giờ anh đang hai bàn tay trắng. Ngoài một tiệm sửa xe rách nát ra.
Anh còn là một
//